Từ Vị lập tức mở weibo ra, lướt một hồi không thấy tên mình xuất hiện, tim đập loạn cũng dần bình tĩnh, gõ tin nhắn gửi đi, “Không thấy, gần đây tôi có làm ra việc gì xấu đâu.”
“Cậu nhìn no1 đi, thiếu niên hăng hái hành hiệp trượng nghĩa.”
Trong lúc nhất thời Từ Vị không thấy bản thân và bốn chữ hành hiệp trượng nghĩa có liên quan gì với nhau, cái quỷ gì vậy? Thang máy tại lầu một dừng lại, cậu vừa đi vừa tìm kiếm no1 hotsearch quả nhiên thấy tiêu đề thiếu niên hăng hái hành hiệp trượng nghĩa, mở xem video được đăng tải.
Xuất hiện ngay đoạn đầu là một siêu thị, Từ Vị lập tức nhận ra, cậu và Chu Tư Dịch đến huyện nhỏ thành phố kia, cậu còn gặp cướp. Từ Vị không hay lướt weibo nên không hề biết, cậu xuất thần một lát sau đó trả lời Chu Phong, “Đều là chuyện nhỏ.”
Từ Vị mở cửa xe, cẩn thận đặt hộp giữ nhiệt ra sau ghế, sau đó mới vòng lên ghế lái ngồi vào.
Đến Bạch Nhật Mộng đã là năm giờ hơn, Từ Vị thong thả đỗ xe sau đó trực tiếp lên lầu tám, chưa tới giờ làm việc, hàng lang một mảng tối tăm, Từ Vị đi trên thảm giày tới trước cửa phỏng làm việc đẩy cửa bước vào. Chu Tư Dịch không khoá cửa, Từ Vị đặt hộp giữ nhiệt lên bàn rồi xoay người đi ra ngoài.
Chỉ một lát sau mọi người sẽ tới, cậu không có cách nào đưa canh bồ câu cho Chu Tư Dịch, như vậy quá chọc người rồi.
Từ Vị rảnh rỗi bằng thang bộ mà đi xuống lầu ba, đi qua thang máy bất ngờ gặp một người. Quản lý Lưu đang tại cửa thoát hiểm hút thuốc. Hai người nhìn nhau trong giây lát, quản lý Lưu đứng lên, “Cậu đang làm gì?”
“Đi lên lầu lấy ít đồ.”
“Sao lại tới sớm như thế?”
“Tối nay chúng ta có biểu diễn dương cầm không?”
“Có.”
“Tôi muốn thử một chút.”
Quản lý Lưu nhìn chằm chằm Từ Vị, cậu mặc áo phông quần đùi, cảm giác thiếu niên thập phần rõ rệt, “Ngay bây giờ?”
“Ừm.” Từ Vị nói, “Có được không?”
“Dương cầm ở lầu hai, cậu muốn dùng thì qua đó đi.” Nơi này đều của Chu Tư Dịch, người của Chu Tư Dịch muốn dùng đồ còn không mau đưa tới?
“Tốt quá, cảm ơn.” Từ Vị cúi đầu, quay người đi xuống cầu thang.
Lầu hai có một sân khấu nhỏ sát cửa sổ, ở giữ bày ra chiếc dương cầm. Từ Vị đi tới mở ra nắp dương cầm bắt đầu thử âm, bộ dương cầm này so với bộ ở nhà cậu tốt hơn nhiều, âm thanh càng thuần tuý.
Từ Vị đem bản nhạc mới hoàn thiện đặt lên giá, cậu luôn cảm thấy bản nhạc này có vấn đề, nhưng lại không tìm được rốt cuộc vấn đề ở đâu. Đàn đến lần thứ hai, Từ Vị từ trong túi lấy búi ra, cầm bản nhạc lên cải biên một chi tiết nhỏ.
Lại đàn thêm một lần.
Bỗng nhiên trên bả vai xuất hiện một bàn tay, âm thanh dương cầm im bặt, Từ Vị giật mình quay lại liền thấy Chu Tư Dịch đã đứng sau từ bao giờ. Chu Tư Dịch hạ tay xuống, đặt lên phím đàn gõ xuống vài thanh âm, “Chỗ này, có một chút vấn đề.”
Chu Tư Dịch đến từ bao giờ? Không phải nói bảy giờ mới đến sao?
Tim Từ Vị đập loạn, Chu Tư Dịch đứng phía sau cậu, ngón tay thon dài nhấn xuống phím đàn. Trong nháy mắt đoạn kia liền thông thuận, Chu Tư Dịch vòng tay ôm Từ Vị vào trong lòng, “Thế nào?”
Từ Vị nhẹ gật đầu, “Rất tốt.”
“Hôm nay ai khiến cậu thương tâm như vậy?” Chu Tư Dịch một tay gõ vang phím đàn, thanh âm nhẹ nhàng vang vọng căn phòng. Giọng nói Chu Tư Dịch trầm thấp ấm áp, khí tức nam nhân vờn quanh tai Từ Vị, “Lại bi thương như thế?”
Bản nhạc này Từ Vị viết phi thường quyết tuyệt, đến âm cuối, thậm chí còn tuyệt vọng.
“Hửm?”
“Không có.”
Chu Tư Dịch vẫn tiếp tục đàn, Từ Vị nhìn theo ngón tay hắn, động tác của hắn vô cùng đẹp. Từ Vị quay đầu lại, trán liền chạm vào cằm Chu Tư Dịch, hắn bỗng nhiên đổi sang bản nhạc khác.
Cúc tần lang mùa hạ.
Từ Vị nhìn đôi bàn tay kia, lòng khẽ rung động, hắn lướt qua những phím đàn đen trắng. Âm thanh hoà hợp, bản nhạc này Từ Vị đã quá quen thuộc. Hợp tấu hoàn mỹ, kỹ thuật vô cùng tốt. Mãi cho đến khi kết thúc, Chu Tư Dịch cúi đầu tại trán Từ Vị hôn nhẹ, “Cậu có thể tâm sự với tôi bất cứ chuyện gì.”
Từ Vị bỗng nhận ra vẫn còn đang ở nơi nhiều người qua lại, lập tức đẩy Chu Tư Dịch ra, quay đầu nhìn ngó xung quanh, bị nhìn thấy sẽ không tốt.
“Hôm nay tại lầu hai không có sự kiện.” Chu Tư Dịch buông Từ Vị ra, vòng tới bên cạnh đứng dựa vào dương cầm, đôi mắt hẹp dài híp lại, cười nhìn Từ Vị, “Lão bản này bao hết.”
Từ Vị bị hắn nhìn đến toả nhiệt, đệm nhạc lung tung, âm thanh vụn vặt lộn xộn.
“Người có tiền thật tuỳ hứng.”
Chu Tư Dịch cũng không tiếp lời, lẳng lặng nhìn cậu.
Từ Vị mím mím môi, ngẩng đầu nhìn Chu Tư Dịch. Ánh đèn lờ mờ, ngoài cửa sổ là hoàng hôn rực rỡ, bao phủ trời đất. Toàn bộ hành lang lầu hai chỉ có hai ngọn đèn, tối tăm lại có chút ám muội, “Anh thật sự không sợ sau này sẽ có lưu ngôn phỉ ngữ*?”
(Lưu ngôn phỉ ngữ (流言蜚语): lời nói vô căn cứ, chỉ gièm pha, phỉ báng, nói xấu sau lưng)
“Tại sao phải sợ?” Chu Tư Dịch nói, “Tôi yêu thích ai, tôi cùng ai hẹn hò, đều là sự tự do của tôi. Chúng ta mỗi người đều phải tự nắm giữ phần tự do này.”
Tâm trạng Từ Vị thoáng nhẹ nhõm, thu lại tầm mắt lấy bản nhạc sửa lại một số chỗ.
Tay Từ Vị đặt trên dương cầm, cậu mặc áo quần bình thường nhất. Ngồi trước dương cầm, lại xinh đẹp cao quý tựa vương tử, Chu Tư Dịch lẳng lặng nhìn cậu.
Từ Vị không muốn để ý đến bất cứ ai nữa, cậu đàn xong ngồi lặng người rất lâu mới mở mắt ra nhìn Chu Tư Dịch, “Còn có chuyện gì nữa sao?”
Chu Tư Dịch am hiểu âm nhạc, thời điểm Từ Vị cùng Chu Tư Dịch mới quen, Chu Tư Dịch đánh giá cậu còn cách âm nhạc chuyên nghiệp một đoạn dài, lúc đó Từ Vị còn phùn tào Chu Tư Dịch hắn thì biết cái gì. Bây giờ nghĩ lại, người không biết cái gì là Từ Vị.
“Đứng dậy.” Chu Tư Dịch đi vòng qua.
Từ Vị đứng lên, Chu Tư Dịch ngồi xuống, hắn mở ra hai nút áo ở cổ tay, cả người mang khí tức bất kham, liếc nhìn bản nhạc, ngón tay linh động lướt trên phím đàn.
Chu Tư Dịch sửa lại vài nốt nhạc, trong nháy mắt liền thay đổi ít nhiều bản nhạc ban đầu. Trong sáng thuần triệt, chí tử điên cuồng, dứt khoát nghiêm túc. Tiếng nhạc như thuỷ triều dâng, Từ Vị bên cạnh si ngốc. Chu Tư Dịch rũ mắt xuống, lông mi dày đặc phủ bóng lên mặt, hắn tuấn mỹ như mộng như ảo.
Tiếng nhạc đột ngột thay đổi, uyển chuyển triền miên. Ít đi phần tuyệt vọng, nhiều hơn phần tình nghĩa.
Âm thanh cuối cùng kết thúc, Chu Tư Dịch ngước mắt nhìn Từ Vị, nở nụ cười, “Bản nhạc này cậu viết không tồi.”
Từ Vị nhất thời xấu hổ.
“Anh đều sửa lại hơn một nửa, không tồi cái gì.” Từ Vị bước nhanh qua lấy lại bản nhạc, cất vào túi, “Tôi phải đi biểu diễn rồi.”
Đẳng cấp hoàng kim đụng trúng vương giả, còn ở đây chơi cái gì?
“Canh chim bồ câu đâu?”
“Tại phòng làm việc của anh.” Từ Vị chạy như bay rời khỏi phòng, Chu Tư Dịch xoa cằm cười nửa ngày mới về văn phòng của hắn. Trên bàn làm việc quả thực có hộp giữ nhiệt đựng canh bên trong, bên ngoài còn được bọc một lớp áo khoác, hộp giữ nhiệt phi thường giản dị, mặt trên còn in hình toàn gia sum họp.
Vừa mở nắp mùi thơm cùng hơi nóng liền phả vào mặt, nhóc con này còn biết nghĩ đến hắn, không uổng công yêu thương cậu ta.
____________
Từ Vị viết xong một ca khúc, cảm xúc dâng trào, bước vào phòng chờ liền va phải lão Miêu, lão Miêu giữ chặt cậu lại, “Cậu làm gì thế? Muộn như vậy mới tới?”
“Luyện hát.” Từ Vị nói, “Viết ca khúc mới.”
“Đỉnh chóp như vậy?” Lão Miêu nói, “Tốc độ viết nhạc của cậu thật nhanh nha, đưa tôi xem một chút đi.”
“Tôi phải thay đổi mấy chi tiết nhỏ, sửa xong lại đưa cho cậu xem.”
“Tối nay cậu hát cái gì?”
“Không biết, còn chưa thấy đơn yêu cầu.”
Từ Vị đi tới chỗ ngồi quen thuộc bên cửa sổ sửa lại bản nhạc, có thông báo tin nhắn gửi đến, là Chu Tư Dịch, “Canh rất ngon.”
Khoé môi Từ Vị không nhịn được giương lên, lo sợ người nhìn lại cưỡng ép tỏ ra bình thường.
“Ca khúc mới kia, lát nữa liền hát đi.” Tin nhắn thứ hai của Chu Tư Dịch gửi đến.
Từ Vị sững sờ một lát, nhanh chóng trả lời, “Có thể không?”
“Có thể.” Chu Tư Dịch khẳng định lại câu nói, “Cậu sẽ là niềm kiêu hãnh của tôi.”
Tim Từ Vị đập mạnh, Chu Tư Dịch nói như vậy khiến cậu nóng lòng muốn thử.
Thời gian biểu diễn của cậu được sắp xếp lúc mười giờ, hát ca khúc mới. Một ca khúc mới, viết trong một ngày, nghe rất khó tin. Chính Từ Vị cũng cảm thấy khó mà tin nổi, viết một ca khúc hao tốn rất nhiều thời gian, còn phải sửa lại rất nhiều lần. Trải qua giai đoạn đánh giá, cuối cùng mới có thể biểu diễn trước khán giả.
Đây là lần đầu tiên, không có một sự chuẩn bị nào.
Ai cho cậu dũng khí lớn như thế? Chu Tư Dịch.
Từ Vị thay một bộ tây trang, thời điểm cậu lên sân khấu liền thấy ở chính giữa có đặt một chiếc dương cầm, Từ Vị đi tới ngồi xuống.
Từ Vị buông xuống tầm mắt, không còn nghe thấy tạp âm xung quanh, đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Âm thanh thứ nhất vang lên, tâm Từ Vị yên tĩnh lại. Cậu viết nhạc, mới vừa chỉ cùng Chu Tư Dịch nói và nhạc phổ, chưa bàn luận về ca từ.
Hát đến cao trào, Từ Vị mở mắt nhìn nơi ghế khán giả phía xa, kỳ thực là vị trí của hắn. Mặc dù ở đó chỉ thấy một mảng tối đen, nhưng cậu cảm nhận được Chu Tư Dịch hẳn đang ngồi đó.
Anh hiểu tôi, chỉ có anh hiểu.
Dần dần yên tỉnh lại, chỉ còn âm thanh phiêu đãng của Từ Vị.
Từ Vị hát âm cao sẽ có chút khàn khàn, triền miên mà ấm áp.
Trong quán bar hỗn tạp đủ loại người, thiếu niên trong sáng ngồi trước dương cầm biểu diễn. Đó là một vẻ đẹp phi thường phức tạp, địa phương tối tăm hỗn độn chứa mỹ nhân, sạch sẽ chói mắt như ánh dương.
Tiếng đàn hạ xuống, Từ Vị đứng dậy khom mình. Tiễng vỗ tay như sấm, cậu không do dự, quay người bước xuống sân khấu.
“Rất tuyệt!” Từ Vị vừa xuống sân khấu liền bị Chu Phong ôm chầm lấy, cậu khẽ cười, vỗ vỗ vai Chu Phong. Quay đầu liền thấy lão Miêu, lão Miêu tằng hắng một cái, thân thủ cùng Từ Vị đập tay, “Cậu làm tốt lắm.”
Từ Vị đi tới sau hậu trường thay quần áo, Chu Tư Dịch gọi điện thoại đến, Từ Vị không trả lời, trực tiếp vào thang máy đi xuống dưới. Hôm nay chỉ an bài một ca khúc, hiện tại cũng đã xong.
Tiếng chuông kết thúc, tin nhắn của mẹ cũng được gửi tới ngay sau đó, “Tối con về sớm một chút.”
Không biết trả lời thế nào, cậu hiện tại không muốn về nhà.
Thang máy dừng lại, Chu Tư Dịch đứng bên ngoài hút thuốc. Dưới ánh đèn, ngũ quan Chu Tư Dịch càng thêm trầm thuý, sâu sắc tuấn mỹ.
Từ Vị nhìn hai bên không có ai, đi tới.
Chu Tư Dịch dập tắt điếu thuốc, đứng thẳng dậy, chỉ nhìn Từ Vị. Từ Vị bị nhìn đến không dễ chịu gì, nói, “Sao anh lại lái xe tới đây? Bên này đã có hai chiếc xe rồi mà.”
“Lại đây.”
Từ Vị nhíu mày, làm cái gì?
Chu Tư Dịch ấn điều khiển từ xa, phía sau xe mở ra lộ ra hoa hồng kiều diễm cùng champagne đắt tiền. Hương hoa tràn ngập toàn bộ bãi đậu xe, quẩn quanh mũi Từ Vị.
“Thích không?” Chu Tư Dịch thâm tình hỏi, giọng cực kỳ êm tai.
Từ Vị ngơ ngác nhìn Chu Tư Dịch, cảm thấy Chu Tư Dịch thật sự là không có tiền đồ! Nhiều hoa như vậy tốn bao nhiêu tiền a?