“Nguyệt thúc!” – Trong đại sảnh đang tiếp đãi Sở Y Tình, trên hành lang, Triển Tư Hoàn đã đuổi kịp cước bộ Tả Tễ Nguyệt.
Tả Tễ Nguyệt sửng sốt, ôn hòa cười: “ Sao không ở cùng cha ngươi mấy người? Ta là ngoại nhân, không tiện ở lại, Sở cô nương có thể là mẫu thân tương lai của các ngươi, ngươi nên trò chuyện cùng nàng nhiều hơn.”
“Nguyệt thúc mới không phải ngoại nhân.” – Triển Tư Hoàn ý bảo Tả Tễ Nguyệt cùng sóng vai, đi được một lúc mới thấp giọng nói: “Nguyệt thúc, người cũng đã hai mươi tám.”
Tả Tễ Nguyệt nhẹ gật đầu.
Triển Tư Hoàn trầm ngâm nửa ngày: “Cho dù cha muốn kết hôn, người cũng tính cả đời này cứ như vậy theo cha?”
Tả Tễ Nguyệt hơi ngẩng đầu, một đôi con ngươi hắc sắc linh động tựa như có hàng ngàn hàng vạn vẻ u sầu, cuối cùng chung quy hóa thành tiếng cười cam chịu – “ Đúng vậy a, đại ca ngay cả quần áo để đâu cũng không biết, Triển bá phụ cùng bá mẫu sớm vân du tứ hải, nếu ta bỏ hắn mà đi, ai sẽ chiếu cố sáu người các ngươi?”
Triển Tư Hoàn cắn chặt răng: “Nguyệt thúc, người chỉ là nghĩa đệ của cha mà lại hy sinh quá lớn như vậy, cha lại hoàn toàn không để ý thấy, ta thấy ấm ức thay người.”
Tả Tễ Nguyệt cười lắc đầu: “Đại ca rất tốt với ta, mà ta cũng rất yêu các con, sao lại nói là hy sinh?”
Triển Tư Hoàn do dự, thấp giọng hỏi: “Nguyệt thúc, tình cảm của người đối với cha hắn nhìn không ra, nhưng chúng ta lại thấy rất rõ, nó không phải là tình huynh đệ đúng không?”
Tả Tễ Nguyệt bật cười: “Ta không nghĩ nhiều như vậy, cho dù phải hay không, hắn là thích nữ nhân, ta có gì để tranh.”
Triển Tư Hoàn dùng ngữ khí van nài: “Không thử tranh sao biết được kết quả? Nguyệt thúc, từ trước đến giờ những gì người làm so với việc giúp trượng phu nuôi dạy hài tử đâu có gì khác biệt, cha nếu muốn kết hôn thì người gả không phải là danh chính ngôn thuận rồi sao?”
Tả Tễ Nguyệt lắc đầu cười: “Hai nam nhân sao có thể kết hôn?”(ai nói ko thể! mí anh kết hôn mới có cái cho hủ chúng em coi chứ!!)
“Huynh đệ chúng ta nhiều năm qua luôn coi người là người thích hợp nhất với cha, không phải là nữ nhân từ đâu nhảy ra kia!” Triển Tư Hoàn hạ giọng, ngữ khí kiên định.
Tả Tễ Nguyệt khẽ thở dài: “Tư Hoàn, tình cảm là việc không thể miễn cưỡng! Đừng nhắc lại việc này nữa, hắn muốn thú thê thì cứ để hắn thú, vô luận thế nào, quan hệ của ta với các con là không bao giờ thay đổi.”
Triển Tư Hoàn cắn răng nói: “Người thực sự rất ủy khuất.”
“Thì sao? Hắn đối tốt với ta là đủ rồi.” – Tả Tễ Nguyệt đưa tay xoa đầu hắn, cười nói: “Đi thôi, trong lòng ta không có bất bình.”
Triển Tư Hoàn nặng nề thở dài, cuối cùng quay đầu rời đi.
Sở Y Tình là một nữ hài tử dịu dàng, nàng thân tại giang hồ nên tự nhiên là thích nghe các cố sự về anh hùng, Triển Quang Phong mặc dù lớn hơn nàng rất nhiều, lại còn có năm người con trai, nhưng nếu có thể gả cho một nhân vật như Triển Quang Phong thì tất cả đều không thành vấn đề. Nàng không những có công phu tốt mà nữ công gia chánh cũng không tồi, lần này để lấy lòng năm “hài tử”, nàng đặc biệt xuống bếp làm một bàn đồ ăn rất phong phú.
Bên bàn cơm, bầu không khí có chút lạnh lẽo.
Năm đứa nhỏ vùi đầu yên lặng ăn cơm, Tả Tễ Nguyệt thì duy trì nét cười ôn hòa, không ngừng bắt chuyện với Sở Y Tình. Tả tễ Nguyệt mặc dù nửa điểm võ công cũng không có, nhưng trên giang hồ danh tiếng thật ra không nhỏ - “nghĩa đệ của Triển Quang Phong” hay là “quân sư của Triển Quang Phong”, Sở Y Tình tự nhiên muốn gần gũi mượn lời cũng không có gì lạ, cho nên nàng rất vui vẻ khi Tả Tễ Nguyệt chủ động trò chuyện với mình. Vấn đề chính là giờ cơm đã qua hai khắc(30’)mà Triển Quang Phong đến cái bóng cũng không thấy.
Thật vất vả Triển Quang Phong mới xách kiếm chạy tới, cười nói: “Ngượng ngùng, mải mê luyện kiếm quá nên ta đều quên mất canh giờ.”
“Không sao.” – Tả Tễ Nguyệt buông tiếng thở dài: “Huynh cũng thật là, đừng khiến khách nhân chịu đói....”
“Ta nghĩ nếu ta tới trễ đệ sẽ kêu mọi người dùng bữa trước nên mới đem kiếm pháp luyện hết thôi, mọi người đều chưa ăn sao?” – Triển Quang Phong quét mắt một vòng bàn ăn, khẽ nhíu mày nói: “Ta đi luyện kiếm tiếp, các ngươi cứ từ từ ăn.” Nói xong như cơn lốc chạy mất không thấy ảnh.
Sở Y Tình ngạc nhiên, năm đứa con là đã tập mãi thành quen nên vẫn cúi đầu ăn như trước.
Tả Tễ Nguyệt khẽ do dự, mỉm cười: “Sở cô nương, đại ca ta hắn..... có chút kén ăn.” – Nói rồi dùng chiếc đũa chỉ từng món: “Hắn không ăn cay, mà món ma bà đậu hũ này dầu ớt cho hơi nhiều, nhưng canh cá nấu cà thì không thể không cho ớt, hắn thích ăn cá không có xương, cá chép hắn tuyệt đối không đụng đũa, canh xương mướp đắng hắn tuyệt không ăn mướp đắng, rau không được xào với tỏi, hắn không ăn được tỏi, còn có ------ ” Sở Y Tình sắc mặt trắng bệch, răng cắn vào môi không nói.
“Lão cha chúng ta thật nhiều quái gở a!” Người anh trong đôi song sinh, Triển Niệm Linh vừa nói....
Triển Niệm Hoa liền tiếp lời: “Kén ăn đến độ khó làm cho người ta nhớ được mà!”
“Hơn nữa đôi khi còn vì mấy cái không đâu mà bỏ ăn a!” Triển Niệm Linh bỏ vào một câu.
“Đúng vậy, có khi bỏ hai thứ vào một chỗ hắn cũng không ăn a!” Triển Niệm Hoa cũng theo bỏ thêm vào một câu.
“Lão cha như vậy thực đau đầu a!” Triển Niệm Linh thở dài.
“Ngay cả đầu bếp trong phủ cũng không nhớ được hắn rốt cuộc ăn được những gì a!” Triển Niệm Hoa cũng thở dài.
Hai người đồng thanh nói: “Mười năm qua, cơm nước đều là do Nguyệt thúc làm!”
Sở Y Tình chậm chạp nói: “Không, không quan hệ, ta theo Tả đại ca học là được....”
“Từ từ sẽ được thôi.” – Tả Tễ Nguyệt an ủi cười cười, đứng dậy nói: “Ta xin lỗi không tiếp được.” Xong lập tức vội vàng rời đi.
“Nguyệt thúc muốn đi nấu cháo, bằng không lát nữa cha lại kêu ầm lên đói bụng.” Triển Tư Hoàn nói.
“A!” – Sở Y Tình vội vàng đứng dậy: “Vậy ta -- --”
“Cô không cần đi.” – Triển mộ Liễu chống cằm cười: “Cha nếu không ăn bữa tối cũng chỉ ăn đồ Nguyệt thúc nấu, tất cả mọi người đều đã thử nấu qua nhưng cha vẫn chỉ ăn đồ Nguyệt thúc làm.”
“Nói ra, đều do Nguyệt thúc chiều hư cha.” Triển Hoài Quân lạnh nhạt nói.
Sở Y Tình cười ảm đạm: “Vậy ta ở đây chỉ sợ không có chỗ rồi?”
Song sinh đồng thời nhún vai, mặt khác ba người còn lại là không nói gì.
“Đã vậy ta ngày mai xin cáo từ.” Sở Y Tình hơi khom người cúi chào.
“Quái, Sở Y Tình vì sao lại rời đi a?” – Bữa trưa ngày hôm sau, Triển Quang Phong vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Ta căn bản hai câu cũng chưa nói với nàng a, dựa vào đâu nàng nói ta không thích hợp làm một phu quân tốt?”
Tả Tễ Nguyệt mơ hồ biết được nguyên nhân, đành phải an ủi: “Có thể nàng có việc gì gấp, cho nên mới vội về nhà đi.”
“Chính là nàng nói với ta sau này cũng không muốn gặp lại a!” Triển Quang Phong vẻ mặt mê mang.
Năm hài tử bình thản ăn cơm trưa, ai ~ bữa cơm hôm qua nữ nhân kia làm ăn cũng không tồi, chính là Nguyệt thúc làm vẫn ngon hơn a.....
“Bỏ đi!” – Triển Quang Phong là loại vô tư vô ưu nên nhanh chóng vui vẻ trở lại: “Nguy hiểm thật, nữ nhi của lão chưởng môn Thiên Sơn môn cũng muốn đến bái phỏng a!”
Sáu người còn lại trầm mặc.
Cố Phán Thiến không bị đả kích trong bữa tối, đơn giản vì nàng không biết nấu ăn.
Tả Tễ Nguyệt vì tên võ si Triển Quang Phong kia mà liên tục phải xin lỗi, Triển Quang Phong cũng vì sáng tạo ra một bộ kiếm pháp mới mà tới muộn, hơn nữa lại rời đi sớm.
Đả kích Cố Phán Thiến xảy ra khi Tả Tễ Nguyệt đưa nàng về phòng.
Triển Quang Phong tựa hồ là vừa luyện kiếm xong đi tới, nhìn thấy hai người liền khẽ nhíu mi nói: “Như thế nào muộn vậy còn chưa về phòng? Gió rất lớn, cứ vậy chạy ra không sợ cảm mạo sao?” Nói rồi đem áo choàng trên người cởi ra.
Cố Phán Thiến đang nghĩ Triển Quang Phong cũng coi như là một nam tử biết chăm sóc người khác, áo choàng kia liền ‘phật’ một cái choàng lên người Tả Tễ Nguyệt.=))))
Cố Phán Thiến ngạc nhiên, Tả Tễ Nguyệt xấu hổ nhỏ giọng nói: “Đại ca, ngươi nên đem áo choàng cấp Cố cô nương....”
Triển Quang Phong khó hiểu nhìn Cố Phán Thiến một cái: “Nàng là người luyện võ, sao có thể sợ lạnh?” – Nói xong vẻ mặt lo lắng ôm người nghĩa đệ vào lòng “Sớm nói đệ luyện võ cho cường thân kiện thể mà đệ không nghe, đệ xem đệ thân thể yếu ớt như vầy, vào thu rồi đừng có chạy loạn ban đêm như vậy, cảm mạo thì phải làm sao?”(anh thế này có cô nào chịu lấy anh mới lạ, may mà có Nguyệt Nguyệt chịu cho anh rước đấy!)
Tả Tễ Nguyệt nói nhỏ: “Ta cũng không ốm yếu đến vậy....... Ít nhất cũng đã cùng ngươi sấm nhập giang hồ.....”
Triển Quang Phong cười ha ha: “Kia không biết là ai sợ lạnh muốn chết, nói gì cùng người khác ngủ chung giường là không hợp lễ, nhưng mỗi sáng dậy còn không phải là ở trong lòng ngực ta sao?”
Tả Tễ Nguyệt nhìn Cố Phán Thiến sắc mặt ngày càng trắng, im lặng không nói.
Cố tình Triển Quang Phong lửa đổ thêm dầu nói: “Được rồi ta biết ta không nên giống lúc trẻ ngày ngày chạy vào phòng đệ ngủ, chính là thói quen sửa không được a, đệ ra phòng khách ta liền mất ngủ luôn(anh quen hơi vợ a ~~).... Đệ trở về ngủ được không? Hai ngày nay ta căn bản ngủ không đủ giấc a!”
Mắt thấy sắc mặt cố Phán Thiến đã từ trắng chuyển sang xanh, Tả Tễ Nguyệt trong lòng âm thầm cảm thán.
“Cứ quyết định vậy đi!” – Triển Quang Phong vui vẻ nói, đối Cố Phán Thiến nói một câu “Sớm đi nghỉ a!” rồi ôm Tả Tễ Nguyệt rời đi, vừa đi vừa lải nhải: “Đệ xem đệ coi, tay lạnh như vậy, sắc trời đều đã tối, đệ đừng có đứng ở hành lang nói chuyện phiếm a! Ai ~ thật là, không để ý đến đệ nửa khắc thôi là đệ sẽ không biết tự chăm sóc cho mình....”
Cố Phán Thiến ngày thứ hai liền rời đi.
Triển Quang Phong căn bản không biết mình đã sai ở đâu, một bên nghi hoặc một bên ăn cơm.
“Kế tiếp sẽ là ai?” – Biết cha không có ý từ bỏ, Triển Tư Hoàn khí định thần nhàn(ung dung)hỏi, dù sao hắn phát hiện ra căn bản không ai có khả năng lung lay địa vị của Tả Tễ Nguyệt, xem ra trước đó là do hắn quá đa tâm.
Triển Quang Phong suy nghĩ một lượt vui vẻ nói: “Muội muội Võ Lăng bang bang chủ!”
Cứ như vậy, một đống nữ hài tử hết đến lại đi, sau đó truyền ra tin đồn Triển Quang Phong ‘đoạn tụ’, hắn đối nghĩa đệ yêu thương có thừa, nói gì nghe nấy thủy chung khiến người khó hiểu, nay chỉ cần đem hai chữ “huynh đệ” đổi thành “tình nhân” thì đều có thể lý giải rồi. Hắn đánh tiếng hỏi các môn phái có hay không nhi nữ chưa thành thân, chung quy chỉ vì muốn cho người “nghĩa đệ” luôn im lặng kia phải ghen.
Với tình hình đó, có ai ngu ngốc đem nhi nữ gả cho Triển gia?