Trong phòng họp lúc này
im lặng như tờ, không khí rất áp bách, Quý Tiệp tức giận nhìn duy nhất một
người đang đứng.
Sắc mặt của tổng giám đốc
đã cực kỳ khó chịu, người đứng thì cả nuốt nước miếng, hít thở sâu của không
dám, những người khác không ai dám lên tiếng cả, Ôn Gia Hinh ngồi bên cạnh Quý
Tiệp cũng toát mồ lạnh vì quản lý Từ. Bởi vì ông làm việc tắc trách, làm cho
công ty tổn thất mấy trăm vạn tệ, cũng khó trách tổng giám đốc lại nổi trận lôi
đình. Nhưng nguyên nhân làm Quý Tiệp bực tức không hẳn là vì điều này, lần này
phòng kinh doanh nghĩ ra được kế hoạch mới, nhưng đối thủ cạnh tranh lại tuyên
bố trước làm Lôi Dương cũng tốn thất không ít.
Tổn thất không chỉ có
tiền bạc mà còn có danh dự nữa, nếu bọn họ lúc đó cũng công bố kế hoạch này,
chẳng khác gì sao chép của người khác, ảnh hưởng tới thanh danh của công ty.
Thương trường cũng tàn
khốc như chiến trường vậy, đây là đạo lý ngàn năm không thay đổi.
Ầm! Quý Tiệp nghiêm mặt
cầm bản báo cáo đập mạnh xuống bàn, trên mặt có chút châm chọc, “Thứ này đối
với công ty đã vô dụng, từ ngày mai ông không cần đi làm nữa.”
“Tổng giám đốc.” Quản lý
Từ lo lắng nói, “Tôi thật có lỗi khi làm công ty tổn thất, nhưng tôi thề là do
nội gian làm, cho nên bản kế hoạch mới bị trộm, tuyệt đối không phải tôi làm.”
Quý Tiệp hoàn toàn không
để ông ta có cơ hội giải thích, chỉ đẩy ghế đứng lên, “Tan họp!”
Anh xoay người đi thẳng
ra cửa, quản lý Từ đi theo phía sau nhìn như sắp khóc đến nơi, “Tổng giám đốc,
xin ngài cho tôi một cơ hội.”
“Ôn thư ký, chuẩn bị tài
liệu cho cuộc họp chiều nay đi.” Anh bước nhanh ra cửa, căn bản không để ý
người đang khóc tang đằng sau.
“Quý tổng.” Ôn Gia Hinh
nhịn không được gọi anh, “Ngài nên nghe quản lý Từ giải thích đã, có lẽ chuyện
này còn ẩn tình.”
Nói thật, cô không nên
nhúng tay vào chuyện này nhưng cô thấy quản lý Từ nói không sai, nếu công ty có
nội gian, vậy thì đuổi việc ông ta thì quá có lợi cho tên nội gian đó, cần phải
giải quyết chuyện này cặn kẽ mới là quan trọng, cô chỉ muốn nhắc nhở Quý Tiệp
đừng vì nóng giận nhất thời mà xem nhẹ mọi chuyện.
Thấy anh dừng lại, nhưng
không quay đầu nhìn cô, cô cố lấy dũng khí nói lại lần nữa, “Quản lý Từ không
có lý do gì ngốc đến nỗi tự mình dâng bản kế hoạch cho người khác, nếu đối
phương đưa ra điều kiện rất tốt, thì người bị tình nghi nhiều nhất sẽ là ông
ấy, ông ấy cũng sẽ không xuất hiện ở đây để ngài trách mắng, có thế thấy được
chuyện ông ấy nói có nội gian là thật.”
Một lúc sau, Quý Tiệp
quay đầu liếc nhìn cô, giọng nói vẫn lạnh lùng, “Ôn thư ký, hình như cô rất
thích chỉnh đốn quyết định của tôi thì phải?”
Mấy lời này hoàn toàn là
mỉa mai, cô làm sao mà không hiểu chứ.
Không muốn lo chuyện
không đâu nữa, cô cũng không nói thêm gì, buồn bực đi theo anh trở lại văn
phòng.
Vốn trong người cảm thấy
không khỏe, ngủ lại không đủ giấc, miệng cũng chán ăn, cô định cùng anh chiều
nay đến bác sĩ khám xem sao, nhưng vừa nãy lại xảy ra chuyện của quản lý Từ,
làm cô không thể nào miệng được, mắc công lại bị nói là công tư không phân
minh, đành phải chờ tối nay rồi mới nói chuyện với anh.
Cô càng ngày càng cảm
thấy việc hai người sống chung là quá vội vàng, hai người càng lúc càng xa
cách, vì ngày ngày ở chung với nhau nên ít nhiều cô cũng cảm thấy một chút thay
đổi của đối phương, nhưng khi ôm anh, cô lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.
Trước kia nếu cô có gì đó
bất thường, anh sẽ nhìn ra ngay, hiện tại sắc mặt cô tái nhợt đến đồng nghiệp
còn phát giác, thế mà anh hoàn toàn không chú ý gì cả.
Chỉ có một điều duy nhất
không bao giờ thay đổi….
Điện thoại nội tuyến vang
lên, Ôn Gia Hinh liền bắt máy, “Đúng vậy, thật xin lỗi, tôi lập tức vào xử lý
ngay.”
Chỉ có một điều không
thay đổi chính là tật soi mói, khó chịu của anh!
Cô vừa đứng lên thì một
trận choáng váng ập đến, cô vịn lấy cạnh bàn, mắt mờ mờ ảo ảo. Chờ cảm giác
choáng váng qua đi, cô mới trấn định tinh thần, đẩy cửa tiến vào văn phòng, cô
còn chưa chào hỏi thì Quý Tiệp đã mở miệng trước.
“Văn kiện này đánh sai
vài chỗ, em coi lại lần nữa đi.”
“Vâng, Quý tổng, tôi lập
tức xử lý ngay, lát nữa sẽ đem vào cho anh.” Ôn Gia Hinh gật đầu, chậm rãi bước
đến trước mặt anh, cầm lấy sấp văn kiện, không ngờ lại bị anh nắm chặt tay.
“Gia Hinh, anh bất đắc dĩ
mới nói vậy với em, nếu không người ngoài sẽ nói anh thiên vị em, em không giận
anh chứ?” Từ lúc từ phòng họp đi ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Quý Tiệp mềm
mỏng nói chuyện.
“Em không có giận anh.”
Cho dù cô có đang tức giận thì cũng không phải vì chuyện công việc.
“Không phải em vì chuyện
của quản lý Từ tức giận mà giờ mới vào đây sao?”
Lời trách móc của anh quả
thật làm người ta đau lòng, “Em cảm thấy không khỏe, lúc đứng dậy có chút chóng
mặt, cho nên…”
“Có nặng lắm không? Hay
là bị thiếu máu? Chiều nay em về sớm nghỉ ngơi đi, có thể là do quá mệt mỏi.”
Anh không nghĩ nhiều, sau đó lại vùi đầu xem tài liệu, một câu “Chiều nay anh
cùng em đến bệnh viện khám thử xem” liền nuốt vào bụng, anh thản nhiên kêu cô
về nhà sớm nghỉ ngơi sao?
Lúc trước khi cô té xỉu,
anh còn kêu cô nghỉ làm 3 ngày, tuy rằng hiện tại sắc mặt cô cũng không tốt
lắm, nhưng thái độ của anh lại khác so với trước rất nhiều!
Không nghe tiếng bước
chân rời đi, Quý Tiệp lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt trách cứ của cô,
anh thở dài, “Chẳng lẽ em muốn cầu xin cho quản lý Từ nữa sao?”
Không phải! Nhưng cô tức
giận đến không nói nên lời, hoặc nên nói rằng cô đau lòng đến không nói nên
lời.
Thấy vẻ mặt bi thương cô
Ôn Gia Hinh, Quý Tiệp đoán rằng thái độ của anh lúc ở trong phòng họp với cô có
hơi quá đáng, anh đứng lên, đi lướt qua bàn làm việc, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai
cô, “Gia Hinh, anh biết thái độ lúc nãy của anh có hơi quá đáng, anh….”
Cô né tránh anh, “Không
làm phiền Quý tổng làm việc, tôi ra ngoài trước.”
“Gia Hinh.” Anh đi theo
sau ôm lấy cô, ôm cô thật chặt vào lòng, “Anh không cố ý nói như vậy,
nhưng anh mong em hiểu lập trường của anh, quản lý Từ phạm sai lầm, anh phải
trừng phạt, nếu nhân viên làm sai mà lại không bị phạt, làm sao còn ai phục
tổng giám đốc như anh nữa.”
Không thể giãy dụa khỏi
Quý Tiệp, cô mặc cho anh ôm, “Tôi biết.” Cô không biết anh thực sự có mắt không
nữa?
“Anh biết ông ta vô tội.”
Quý Tiệp nhỏ giọng nói bên tai cô, “ Đuổi việc quản lý Từ chỉ là ngụy
trang, anh sẽ nhân cơ hội này âm thầm điều tra rõ, tên nội gian đó nghĩ có
người chết thay cho mình, hắn nhất định đang nhởn nhơ vui vẻ, chắc chắn sẽ hành
động tiếp, anh không muốn đả thảo kinh xà nên mới cố ý đuổi việc quản lý
Từ. ”
“ Anh thật sự rất
thông minh. ” Nhưng nếu sự thông minh đó nhìn ra cô không phải tức giận vì
chuyện này thì tốt rồi.
“Đương nhiên, cho nên em
không cần lo cho quản lý Từ bị mất chức, nhưng giáng chức thì khó tránh khỏi,
dù gì bản kế hoạch cũng bị lộ từ tay ông ta. Ông ta…” Giọng nói của anh vẫn rất
dịu dàng, cô gật gật đầu cho qua, không muốn thảo luận vấn đề này nữa.
“Được rồi, đừng vì chuyện
công việc mà ảnh hưởng tình cảm chúng ta.” Anh cười đầy mị hoặc với cô, “Mau
nghĩ xem trưa nay sẽ đi đâu ăn, đúng rồi, hay là đến nhà hàng lần trước anh nói
đi!”
Trong lòng Ôn Gia Hinh
cũng không hề cự cãi, nhưng hoàn toàn không thể tươi cười sáng lạn như anh
được.
Cô rất muốn mở miệng hỏi
anh, anh thật sự còn yêu cô như trước không?
Quán bar Ám Dạ Hoàng Tộc,
vẫn đông khách như ngày nào.
Bởi vì gần đây công việc
quá bận rộn nên Quý Tiệp cũng đã lâu không cùng bạn bè uống rượu trò chuyện.
Tuy rằng tối nay Gia Hinh
lỡ hẹn làm anh có chút mất hứng, nhưng cũng không sao, dù gì ngày mai anh cũng
hứa sẽ dẫn cô bệnh viện.
Anh và Đinh Dục Thần cùng
nhau uống rượu, sau đó thì gặp những bạn bè làm ăn của anh, cả đám người cùng
tụ họp nói chuyện rất vui vẻ.
Mọi người ai nấy đều nói
cười thật vui, sau khi làm việc vất vả ở công ty, bọn họ ai nấy đều chọn những
hoạt động giải trí về đêm như thế này để giải tỏa áp lực.
Đinh Dục Thần luôn giữ
hình tượng một lãng tử nhà giàu, cứ hễ thấy người đẹp nào trong quán bar, anh
ta liền lần mò đến làm quen với họ, lấy được lòng của họ thì anh ta lại tiếp
tục tung chiêu kế tiếp.
“Sở khanh.” Người kế
nghiệp đời thứ ba của tập đoàn Mỗ thị vừa tao nhã uống ly rượu brandy vừa tức
giận liếc Đinh Dục Thần.
“Mình chỉ khen dáng người
cô ta đẹp thôi.” Đinh Dục Thần trở lại chỗ ngồi của mình, cười một cách tự mãn,
ánh mắt thoáng nhìn sang Quý Tiệp đang trò chuyện rất vui vẻ. Đinh Dục Thần ho
nhẹ một tiếng, vươn chân dài đá Quý Tiệp một cái, “Mình nhớ rõ hình như cậu
cùng ai kia bỏ trốn rồi thì phải? Mình coi tạp chí thì mới biết thì ra người
cùng cậu bỏ trốn lại là người quen của mình nữa chứ.”
Quý Tiệp cười khẽ, nâng
ly rượu lên uống, “Mình và Gia Hinh không có bỏ trốn.”
Chuyện này cũng lùm xùm
một thời gian, anh muốn đăng báo giải thích nhưng Gia Hinh lại nói những chuyện
tàm xàm này dần dần mọi người cũng sẽ quên mà thôi.
“Gia Hinh? Thật sự là Ôn
Gia Hinh sao? Rốt cuộc cậu cũng đeo đuổi được cô gái đó rồi sao?”
Quý Tiệp lộ ra nụ cười tự
phụ, cũng vươn bàn tay to ra, “Nhắc mới nhớ, cậu cũng nên lấy 1000 tệ ra đi!”
“Gì? Đừng đùa chứ, chỉ có
một ngàn tệ thôi mà Quý đại thiếu gia đây cũng để tâm sao?”
“Một ngàn tệ chả là gì
với mình cả, nhưng tùy thuộc vào đó là tiền của ai thôi, nói không chừng về nhà
mình còn đóng khung lên trên tường nữa.” Một tay Quý Tiệp đặt ở vai đối phương,
tươi cười âm hiểm, nửa đùa nửa thật nói, “Thua thì phải chịu thua, đây mới là
đàn ông chân chính, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
Đinh Dục Thần bực tức la
lên, “Chứng cớ đâu? Mình làm sao biết cậu có thật là đeo đuổi được cô tay hay
không chứ? Cô ta là thư ký của cậu, cũng có thể là do suốt ngày ở cạnh cậu nên
mọi người mới hiểu lầm đó thôi.” Đinh Dục Thần không cam lòng, anh ta nổi tiếng
là tình thánh vô địch thủ, chỉ cần nhắm trúng người con gái nào, thì không ai
có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta được, chỉ duy nhất Ôn Gia Hinh là
ngoại lệ.
Nếu Quý Tiệp thật sự đeo
đuổi được cô ta, thì anh bại trong tay Quý Tiệp cũng không sao, điều kiện của
bạn anh cũng rất tốt, nhưng chỉ là anh không phục.
“Dục Thần, chẳng lẽ cậu
thua rồi nổi nóng đó chứ? Hình chụp tụi mình hôn môi nhan nhản trên mặt báo,
chẳng phải đã quá rõ ràng đó sao.” Quý Tiệp cố tình trêu chọc.
“Lúc trước cậu chính
miệng nói sẽ có cách khiến cho cô ta yêu cậu, cũng chủ động tỏ tình với cậu,
trừ khi cậu chứng minh được điều đó, nếu không mình sẽ không nhận thua.” Đinh
Dục Thần cố ý khó dễ Quý Tiệp, mấy chuyện trai gái này, rất khó chứng minh.
Quý Tiệp khẽ lắc đầu, di
động đúng lúc vang lên, màn hình ngoài hiện lên hình anh và Ôn Gia Hinh ôm nhau
thắm thiết, đầu tựa vào nhau.
Mọi người cố ý trêu chọc
anh và cô quá tình tứ, mặc cho đám người này tiếp tục ngồi đó cười giỡn, anh
tiếp điện thoại, bên kia truyền đến giọng của Ôn Gia Hinh.
“Sao anh chưa về? Nãy giờ
em ở nhà chờ anh.”
“Anh và bạn bè đi uống
chút rượu thôi, anh sẽ về hơi trễ, em cứ ngủ trước đi, không cần chờ anh.”
Lúc này, một trong đám
người đó liếc mắt ra ám hiệu, Đinh Dục Thần liền cố ý nói thật to, “Chúng ta
đoán thử đi, Quý đại thiếu gia đây có một bà quản gia rất nghiêm khắc, thế nào
lát nữa cũng về trước cho xem.”
Cả đám cùng cười thật to,
Quý Tiệp tức giận trừng mắt nhìn bọn họ. Anh thực nghi ngờ Đinh Dục Thần có
phải cốt đàn bà hay không, sao lại nhiều chuyện quá vậy?
“Bạn hả? Bạn nào vậy? Em
có quen không?” Ôn Gia Hinh nghe tiếng ồn bên chỗ Quý Tiệp, còn có tiếng nhạc,
tiếng con gái nữa, lòng cô nhất thời thắt lại.
“Chỉ là bạn làm ăn thôi,
em cũng không quen biết họ đâu, được rồi, không phải em nói mệt sao? Vậy đi ngủ
sớm đi, đừng lo lắng.” Không muốn cô nghe được mấy lời châm chọc của đám người
này nữa, anh tự động cúp điện thoại trước.
Không ngờ vài giây sau
điện thoại của Quý Tiệp lại vang lên nữa, đám người này càng lớn tiếng trêu
chọc hơn, “Bà quản gia của cậu nghiêm khắc quá đấy, xem ra những ngày sau này
cậu khó sống rồi.
Quý Tiệp trừng mắt liếc
đám bạn của anh, “Gia Hinh, chuyện gì vậy?”
Cô do dự một chút, sau đó
mới nói, “Hôm nay em đi bệnh viện.”
“Lúc nãy đi cùng Gia Nhu
sao? Bác sĩ nói thế nào? Không phải nói ngày mai anh và em cùng đi sao?”
“Không có gì, bác sĩ
nói…..”
“Đã lâu không gặp Quý đại
thiếu gia nha, lâu lắm rồi em mới thấy anh đến quán bar uống rượu đó.” Một cô
gái đi đến, õng ẽo ngã vào lòng Quý Tiệp.
“Đừng ồn ào.” Quý Tiệp
bực bội đẩy cô gái đó ra, “Gia Hinh, nãy em nói gì?”
Cô im lặng một lúc, nhẹ
thở dài một hơi, chỉ là bên chỗ Quý Tiệp đang rất ồn, anh không thể nghe cô nói
gì.
“Gia Hinh?”
“Không, không có gì, đừng
uống nhiều quá, nhớ về sớm.”
“Được rồi, không có gì
nữa thì anh cúp đây, bên đây ồn quá, anh về rồi mình nói chuyện sau.” Anh lại
cúp điện thoại.
Đinh Dục Thần thừa dịp
Quý Tiệp sơ hở, giật lấy điện thoại của anh, tiếp tục chọc anh, “Xem đi xem đi,
hình nền cũng tình tứ tới như vậy, không biết trong tin nhắn có mấy thứ buồn
nôn gì không nữa.”
“Này, đừng có lấy điện
thoại của người khác.”
Quý Tiệp muốn lấy lại
điện thoại nhưng đối phương nhất quyết không trả, còn kêu những người khác giữ
Quý Tiệp lại, tiếp tục lục lọi điện thoại anh, chỉ trong chốc lát, trong di
động phát ra mấy lời nói Ôn Gia Hinh nói khi đang say.
Đám cười há hốc mồm trâng
trâng nhìn nhau, thấy thế Quý Tiệp liền giựt lại điện thoại, nhưng mọi người
làm sao để anh làm thế, tiếp tục nghe đoạn ghi âm Ôn Gia Hinh vừa khóc vừa nói,
cuối cùng tỏ tình với Quý Tiệp.
Đinh Dục Thần cuối cùng
cũng chịu thua, “So về tài tán gái, Quý đại thiếu gia quả thật cao hơn mình một
bậc rồi.” Đinh Dục Thần từ trong bóp da lấy xấp tiền ra, “Bổn thiếu gia tình
nguyện chịu thua!”
Quý Tiệp tức giận lấy lại
điện thoại, thuận tay lấy luôn 1000 tệ trên tay của Đinh Dục Thần đưa cho nhân
viên trong quán bar, “Đây là tiền boa của anh.”
Nhân viên quán bar gật
đầu cảm ơn, “Cảm ơn Quý thiếu gia.”
“Thật sự là làm tổn
thương tự tôn của người khác nha, một ngàn tệ đó tượng trưng cho tình cảm chân
thành tha thiết đó nha.” Đinh Dục Thần tiếp tục chọc ghẹo Quý Tiệp.
“Im đi.” Quý Tiệp lạnh
mặt nói, nhìn anh có chút tức giận, “Một ngàn tệ này không thể nào so sánh với
tình cảm của mình và Gia Hinh được, mình thật sự yêu cô ấy, lấy một ngàn tệ của
cậu chính là không muốn cậu ăn nói lung tung nữa.”
Ánh mắt tràn đầy sự uy
hiếp, còn nói, “Cậu tốt nhất là im miệng lại đi, đừng có để Gia Hinh biết
chuyện này, nếu không mình nhất định sẽ giết chết cậu.”
“Mình rất sợ nha!” Đối
phương giả bộ sợ hãi.
“Cậu muốn bị đánh phải
không?”
“Mình muốn uống rượu
nhiều hơn.” Đinh Dục Thần tươi cười nói, “Giỡn với cậu tí thôi, mình có bao giờ
nói tình cảm chân thành tha thiết đó là cậu và Gia Hinh đâu nào? Cậu có tật
giật mình thì đúng hơn, cậu lấy một ngàn tệ của mình cho người khác, chính cậu
làm tổn thương đến tình cảm chân thành tha thiết của mình đó.”
Quý Tiệp đang cau có mặt
mày tự nhiên lại cười rất gian xảo, “Được rồi, thương cho cậu hôm nay bị thất
tình, đêm nay không say không về, qua khỏi hôm nay cậu sẽ không còn tơ tưởng gì
đến mình nữa.”
“Quý Tiệp!”
“Sao hả? Cậu không cần
phải lo, chúng ta tuy rằng không thể thành tình nhân nhưng vẫn có thể làm bạn
bè, nhớ lúc mình đám cưới cậu đi tiền nhiều nhiều là được rồi.”
“……” Suốt cả buổi tối,
Đinh Dục Thần không nói được lời nào.
Quý Tiệp trở về nhà mình
đầy mùi rượu, phòng khách không mở đèn, nhưng TV phòng khách lại đang mở, trên
TV đang chiếu phim hài, Ôn Gia Hinh ngồi bất động trên sofa, hai mắt vô thần
nhìn chằm chằm TV, cũng không chào hỏi gì anh.
Chờ anh đi đến trước mặt
mình, cô mới quay đầu đờ đẫn nhìn anh, sắc mặt của cô không được tốt, anh cứ
tưởng có thể do bóng đèn bàn hắt vào mặt cô nên mới thế.
Anh ngồi xuống cạnh Ôn
Gia Hinh, bàn tay to nhẹ nhàng ôm lấy eo cô. Anh hôn đôi môi tái nhợt của cô,
“Đã trễ thế này sao em còn không ngủ đi? Không phải anh đã nói là đừng chờ anh
sao.”
Cô lấy tay anh ra khỏi
người mình, hai tay cô nắm chặt vào nhau, “Giờ này anh mới về, ngày mai sẽ
không thức nổi.”
“Sao vậy? Hôm nay em đã
đi bệnh viên với Gia Nhu rồi, còn sợ ngày mai anh không đi với em sao? À, đúng
rồi, lúc nãy em gọi điện thoại cho anh mà chưa nói rõ, bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói… không cần
tái khám nữa.” Giọng nói của cô khàn khàn.
Quý Tiệp nở nụ cười, xoa
xoa mặt cô, “Nếu đã không việc gì thì ngủ sớm đi, đừng lo lắng quá!”
“Ừ… không việc gì.”
Anh không lắng nghe lời
cô nói, nhìn đồng hồ treo tường đã gần hai giờ sáng, nói, “Em không phải nói
rất ghét thức khuya sao, sao giờ này còn ngồi đây?” Anh cởi áo sơmi, miệng đầy
mùi rượu kề sát tai cô, “Nếu không ngủ giúp anh pha nước nóng để tắm đi, chúng
ta cùng tắm uyên ương?”
Anh cười gian tà, bởi vì
men rượu nên vẻ mặt càng nhìn xấu xa hơn.
Ôn Gia Hinh hơi hơi lui
ra sau, muốn tránh mùi rượu trên người anh. Trên người anh lúc này còn thoang
thoảng mùi nước hoa, cô không muốn ngửi, cũng không muốn nghĩ đến những điều
tối nay anh đã làm.
Cô xoay người đi vào
phòng tắm, lẳng lặng giúp anh pha nước nóng.
Quý Tiệp say chuếnh
choáng , cũng không phát hiện sự khác thường trên mặt cô, chậm rãi cởi áo sơmi
và quần tây, lúc anh bước vào phòng tắm thì nước đã pha đầy bồn.
Anh tiến đến ôm cô, hôn
lấy hôn để chiếc miệng nhỏ nhắn kia, “Em yêu, cả đêm nay anh rất nhớ em…” nói
xong, tay anh đang muốn cởi quần áo của cô thì lại bị Ôn Gia Hinh ngăn lại.
“Nước pha xong rồi, anh
tắm đi, em rất mệt, muốn đi ngủ.”
Dục hỏa đang dâng trào
đột nhiên bị mất hứng, sắc mặt Quý Tiệp trầm xuống, anh kéo lấy tay Ôn Gia Hinh,
khó hiểu nhìn cô, “Em đang giận sao?”
Cô nhẹ nhàng kéo tay anh
ra, “Không có.”
“Là vì anh về trễ? Hay là
vì tối nay anh không dẫn em đi bác sĩ ? ”
“ Anh suy nghĩ nhiều
rồi. ” Cô không muốn tranh cãi với anh, xoay người đi vào phòng ngủ, cô
leo liền giường đắp mền, thuận tay tắt đèn ngủ ở đầu giường, bên trong phòng
giờ tối thui, chỉ còn ánh đèn loe loét từ phòng tắm hắt ra mà thôi.
Quý Tiệp trầm mặc trong
chốc lát, xoay người đi đến đầu giường, mở đèn trong phòng lên, đột nhiên ánh
sáng hắt vào mặt, cô theo bản năng kéo mền lên.
“ Em mệt lắm, muốn
ngủ. ” Phía trong mền truyền ra giọng cô rầu rĩ.
“ Anh chỉ là cùng
bạn bè đi uống vài ly mà thôi. ” Anh cúi đầu nhìn người cô nằm gọn trong
mền, khổ sở nói, “ Anh quả thật không có làm gì có lỗi với em, em không
cần phải mặt mày oán giận anh. ”
“ Anh nghĩ nhiều
rồi. ” Lần này lời cô nói có chút nghẹn ngào.
“ Gia Hinh, em không
muốn nói chuyện với anh sao? Anh nghĩ chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện với
nhau. ”
Im lặng một lúc, Ôn Gia
Hinh nói, “Anh muốn nói gì với em ? Lúc em cần anh nhất, anh lại
không hề ở cạnh em, hiện tại em không có gì nói với anh cả. ”
Lời nói của cô quá lãnh
đạm, Quý Tiệp có chút tức giận, “Chẳng lẽ hai người yêu nhau lại không thể nào
có không gian riêng của mình sao ? ”
Lời nói của anh càng làm
cô tổn thương hơn, lời này của anh có phải ám chỉ rằng sự tồn tại của cô ảnh
hưởng đến cuộc sống của anh, cô dư thừa sao ?
Hít một hơi thật sâu, cô
chậm rãi nói, “ Em không can thiệp vào không gian riêng gì đó của anh, anh
muốn gì thì đều làm được cả, nhưng anh có từng nghĩ đến những gì em muốn
không ? ”
“Anh quản em là vì muốn
tốt cho em thôi. ”
“Nếu thật sự là tốt cho
em thì nên quan tâm em, hôm nay….. ”
Cô chưa nói dứt lời thì
anh đã xen ngang, “ Lại là hôm nay ? Chỉ vì ngày hôm nay anh không đi
bệnh viện với em nên em mới như vậy sao? Em bị bệnh gì? Em muốn lấy ngày hôm
nay phủ nhận tình yêu của anh dành cho em sao? ”
Những câu hỏi của Quý
Tiệp đều không được đáp lại, bên trong mền vẫn lặng im, chỉ có tiếng nước chảy
lỏn tỏn trong phòng tắm, tiếng đồng hồ treo tường tí tách kêu.
“ Đúng, lại là hôm
nay, em vĩnh viễn sẽ không quên được hôm nay em mất đi cái gì, anh không đi
bệnh viện với em điều đó không quan trọng. Bởi vì em không có bệnh, em chỉ là
rớt trong lòng một miếng thịt, miệng vết thương đến bây giờ vẫn còn đau, em
không phủ nhận tình yêu của anh đối với em. Nhưng em nghi ngờ bản thân em có
nên tiếp tục yêu anh không…. ”
Tiếng trong mền nhỏ
giọng, giọng người ở ngoài cũng không rõ ràng lắm, “ Gia Hinh….. ”
“ Xin lỗi. Nói
chuyện với nhau rồi em đã hiểu ý anh, tâm trạng của em hôm nay không được tốt
lắm, anh đừng giận, anh đi tắm đi, em thật sự muốn ngủ, ngủ ngon. ” Nghe
qua thì như không có việc gì, nhưng anh cảm thấy lời cô có gì đó rất tuyệt
vọng, như là cô mất đi cái gì đó, mà anh cũng như cô, mất đi một thứ gì….
Trong mền không còn âm
thanh gì, trong phòng một mảnh tĩnh lặng.
Có lẽ hai người đều cần
thời gian suy nghĩ, anh quay người đi về phía phòng tắm. Ngâm mình trong bồn
nước nóng làm anh tỉnh táo hơn, thấy cô như vậy, lòng anh cũng rất buồn.
Đôi khi anh mong muốn cô
giống như những người con gái khác, không thích hay không muốn gì thì cứ thẳng
thắn nói với anh, nhưng cô lúc nào cũng trầm tính, giữ mọi chuyện trong lòng
mình.
Cô càng làm như vậy thì
càng chôn chặt nỗi niềm riêng vào lòng mình, có lẽ đây là do lỗi của anh.
Quý Tiệp trằn trọc cả đêm
không ngủ, đến gần 5h sáng anh mới ngủ được, lúc anh thức dậy thì đã không thấy
Gia Hinh đâu rồi.
Căn phòng im lặng đến
đáng sợ, anh lập tức tỉnh táo. Gia Hinh đi đâu
rồi?
Nhìn đồng hồ thì đã gần
giữa trưa, có lẽ cô không đánh thức anh, một mình đi làm trước rồi.
Anh xoa xoa thái dương,
sau đó đi rửa mặt thay đồ, lê lết tấm thân mệt mỏi vào công ty. Nhưng khi đến
công ty thì vẫn không hề thấy cô ở đó.
: