Cậu ngồi đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai.
Lúc này Lục Cẩm Thành đứng ở một bên, thẳng tắp giống như một cây lãnh tùng, đạm bạc nói: “Thiếu gia, cậu nên dùng cơm.”
Cố Nguyên lấy lại tinh thần, hỏi: “Chỉ có một mình tôi ăn sao?”
Lục Cẩm Thành nói: “Nếu thiếu gia muốn đợi Cố tổng, chỉ sợ phải chờ tới thứ bảy.”
Cố Nguyên nga một tiếng. Cậu đã đói bụng lắm rồi, cho nên nghe thấy không có người đến liền cầm lấy đũa bắt đầu ăn. Nhưng cậu cảm thấy nhiều đồ ăn như vậy, một mình cậu không thể ăn hết, rất lãng phí.
Vì thế Cố Nguyên miệng ngậm một chiếc bánh bao, ngước đôi mắt tròn xoe nhìn người bên cạnh, mềm mại hỏi:
“ Anh không ăn sao?”
Lục Cẩm Thành đối diện với đôi mắt ướt át giống mèo con, lãnh đạm lên tiếng: “Thiếu gia đã quên sao, tôi chỉ là một người hầu trong Cố gia, không có quyền ngồi cùng bàn với chủ nhân.”
Không biết có ảo giác hay không, Cố Nguyên cảm thấy tuy rằng ngữ điệu của Lục Cẩm Thành rất lạnh lùng, thế nhưng lại có ý vị trào phúng rõ ràng.
Cậu chớp đôi mắt, còn tưởng rằng đó là ảo giác.
Cố Nguyên nhìn một bàn thịnh soạn, từ nhỏ cậu đã không thích bỏ đồ ăn, vì thế bèn hỏi lại: “Lục Cẩm Thành, anh đã ăn cơm rồi sao?”
Hỏi xong Cố Nguyên liền nhớ tới trước kia nguyên chủ chưa bao giờ thấy Lục Cẩm Thành ăn bữa sáng. Sau khi nguyên chủ ăn xong, hắn sẽ đưa cậu đến trường, sau đó liền đến công ty ba cậu làm việc.
Nói cách khác, Lục Cẩm Thành rất bận, không có nổi thời gian ăn sáng.
Cố Nguyên cảm thấy hắn có chút đáng thương.
Nhưng cậu nhớ đến nhiệm vụ của mình là bắt nạt Lục Cẩm Thành, hệ thống cũng đã cảnh cáo cậu không được làm ra hành động khác. Cố Nguyên nhìn dĩa bánh bao trên bàn, đem nó đẩy đi ra, nói: “Lục Cẩm Thành, tôi không thích ăn cái này, anh ăn cho tôi, hiểu không?.”
“Nghe được không?”
Lục Cẩm Thành không nói chuyện.
Nam nhân đứng yên không động, ánh mắt thâm thúy nhìn lại đây khiến Cố Nguyên có chút hoảng hốt. Cậu không khỏi nắm chặt bàn tay nhỏ, cố gắng làm giọng điệu của mình hung dữ một chút: “Thiếu gia nói anh cũng không nghe sao?”
Lúc này nam nhân mới đi đến, ngồi xuống bàn ăn: “Vâng, thiếu gia.”
Cố Nguyên lén nhìn qua. Cậu rất thích bánh bao chiên, mềm mềm vừa miệng. Cậu có chút hối hận, biết vậy không đem hết bánh cho Lục Cẩm Thành, ít nhất để lại cho mình mấy cái.
Cậu đem lực chú ý đặt ở bánh quẩy cùng các món khác trên bàn. Bữa sáng thực phong phú, có đủ các loại bánh kem. Nghe nói nguyên chủ rất kén ăn, mỗi món đều chỉ nếm một chút.
Cố Nguyên cắn bánh quẩy, nhưng là trong lòng lại nhớ mong bánh bao chiên. Khẽ meo meo liếc mắt nhìn qua. Trước khi nam nhân phát hiện được liền thu lại tầm mắt.
Cố Nguyên mềm mại mà nghĩ thầm Lục Cẩm Thành ăn không hết thì có thể để lại cho cậu một cái nha. Cố Nguyên nhịn không được nhìn qua, nam nhân lại thong thả ung dung động tác trên tay, không nhanh không chậm đem bánh ăn hết.
Rất nhanh chỉ còn lại có bốn cái...
Ba cái...
Hai cái....
Một cái....
Cố Nguyên ngây ngẩn cả người, mở to mắt nhìn nam nhân. Cậu nghẹn nghẹn đỏ cả mặt, hơi hơi hé miệng, nhưng đối phương lại không hề nhìn qua.
Cái bánh bao cuối cùng rơi vào miệng đối phương.
Lục Cẩm Thành buông chiếc đũa nói: “Thiếu gia, tôi ăn xong rồi.”
Cố Nguyên vành mắt có chút đỏ.
Cậu rầu rĩ không vui cúi đầu xuống, nhưng cũng không thể tức giận. Với tay cầm cái ly bên cạnh lên, phát hiện là sữa bò mà mình không thích, càng ủy khuất hơn.