Chúng tôi chọn địa điểm tuần trăng mật ở đảo Colin.
Đây là hòn đảo thiên đường chỉ dành cho người giàu cùng giới thương nhân, sự riêng tư rất cao, trên đảo đầy đủ phương tiện hỗ trợ, cái gì cũng có.
Chúng tôi chẳng phải thương nhân, cũng chẳng phải người giàu, chẳng qua tình hình kinh tế coi như dư dả.
Mục Thu Dương một thân một mình ở bên ngoài lăn lộn, sở hữu vài nhà máy. Từ thiết kế đến nghiên cứu, quảng cáo rộng rãi tiêu thụ cho sản phẩm, anh một mực không tham gia.
Bởi vì anh ấy biết không thể nào nói cho người bên cạnh biết bí mật của anh, ban ngày anh rất ít khi có thể ở lại công ty, do đó vĩnh viễn mặc kệ ông chủ luôn.
Dù vậy công ty vẫn không ngừng phát triển lớn mạnh, càng ngày càng hưng thịnh, phát đạt.
Cho nên chúng tôi chưa bao giờ khó khăn về tài chính cả.
Giống như tuần trăng mật lần này, tôi cũng chỉ thuận miệng nói rất muốn ngắm bình minh ở đảo Colin thôi.
Anh liền lấy được cơ hội làm khách đến chơi ở đây.
Cảnh mặt trời mọc tạm thời còn chưa thấy, nhưng cảnh hoàng hôn lại đẹp đến nỗi người người say mê.
Sau khi máy bay hạ cánh, việc đầu tiên chúng tôi làm là ăn cơm, chọn một tòa nhà có kiến trúc rất đẹp: Một nhà hàng kính trong suốt.
Không có gì cản trở tầm nhìn, có thể thưởng thức 360 độ toàn bộ cảnh quan trên đảo.
Ngay cả thức ăn tôi yêu thích cũng đều được Mục Thu Dương đặt trước rất chu đáo, vừa ngồi xuống liền có người bê lên.
Nắng chiều xuyên thấu qua mặt kính rơi xuống đất, vài tia rơi lên bàn ăn. Có mấy tia nắng nghịch ngợm rơi trên mặt Mục Thu Dương khiến gương mặt anh lúc sáng lúc tối.
Anh không để ý tới, vì lúc này đang bận giúp tôi cắt từng miếng bò bít tết.
Tôi nhìn những khớp xương rõ ràng trên bàn tay đang thành thạo cầm dao nĩa dùng cơm Tây của anh, tựa như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Thức ăn ngon, rượu ngon, kết hợp với cảnh đẹp cùng người đàn ông đẹp trai trước mặt, đột nhiên tôi cảm thấy loại hạnh phúc này có cảm giác không chân thực.
Như vậy cũng không có gì lạ cả, tôi chỉ là một người bình thường.
Tôi rốt cục có phúc thế nào mới yêu được người đàn ông đẹp trai nhiều tiền trước mặt?
“Anh, để em tự cắt đi.” Tôi đưa tay muốn lấy lại cái đĩa, nhưng anh không cho.
Mục Thu Dương ngẩng đầu mỉm cười nói: “Xong ngay đây, em đói không? Dùng chút súp nấm này trước đi.”
Lúc này ngay bàn bên cạnh, một đứa con nít vô tình nhìn về phía tôi. Thằng nhóc mới 3, 4 tuổi đã tự dùng được dao, nĩa. Tôi hơi lúng túng: “Em cũng không phải trẻ con, anh không cần phải...”
“Dùng dao rất nguy hiểm, anh không yên tâm.” Anh nói một cách rất chính đáng.
“...” Dùng đồ Tây chẳng phải cần dùng dao sao?
Bệnh cũ của Mục Thu Dương lại tái phát, anh có tật hơi hoang tưởng.
Vấn đề chính là, trong mắt anh tôi luôn là người bị thiệt thòi.
Anh chỉ cho tôi chạy xe bên phải làn đường, bởi vì anh nói đi bên trái xe rất dễ bị đụng.
Chơi trò chơi tôi cũng chỉ có thể ở khu vui chơi dành cho trẻ nhỏ, vì anh nói nếu đi lên núi, cái gì mà chỉ số an toàn thấp lắm.
Đồ ăn vặt đường phố cũng không cho tôi ăn, bởi vì anh lo tôi sẽ ăn trúng phải cái gì rồi ngộ độc.
Bạn tôi nói chồng tôi có tính kiểm soát hơi quá đáng, có chút bệnh hoạn.
Nhưng nghĩ cho cùng thì, ngoại trừ việc không cho tôi làm những thứ nguy hiểm bên ngoài, những việc khác anh đều để tôi tự do.
Nhìn như tôi trong cuộc hôn nhân này ở thế bị động, không tiền không quyền, ngoại hình so với tiểu thịt tươi* cũng chẳng hơn. Nhưng thật ra tôi muốn gì, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng của anh, Mục Thu Dương đều vì tôi mà làm cho bằng được.
Mà ranh giới cuối cùng của anh vô cùng đơn giản: Chính là việc tôi bình an vô sự!
*Tiểu thịt tươi: cụm từ mà giới giải trí Hoa ngữ dùng để gọi các chàng trai trẻ mới nổi, họ là những người bước ra từ các chương trình âm nhạc, phim truyền hình.
Tôi muốn thương lượng với anh về việc dùng nĩa, kết quả lại nghe thấy âm thanh quen thuộc của làn sóng điện.
Ngày thường thời gian xuyên nhanh của anh đa số là ban ngày, hôm nay đã chạng vạng, ngoài ý muốn lại có tín hiệu xuyên nhanh.
Rõ ràng Mục Thu Dương cũng không ngờ tới, hoảng loạn bảo tôi cứ dùng bữa tiếp, anh tạm thời phải đi xử lý chút chuyện đã. Anh nói tôi ăn xong cứ về phòng nghỉ ngơi trước, không cần chờ anh.
Anh hốt hoảng khẩn trương chạy ngay ra cửa.
Trên tay anh vẫn còn cầm dao nĩa...
Cảnh tượng này của anh khiến tôi liên tưởng đến những lúc các siêu anh hùng đi cứu người, cũng sẽ tùy tiện tìm một cái buồng điện thoại để thay đổi trang phục. Còn Ultraman cũng phải tìm chỗ lén lén lút lút biến thân.
Nhiều lúc có cảm giác thôi thúc khiến tôi muốn thẳng thắn nói với anh, rằng thật ra tôi biết hết, cái gì cũng biết.
Để cho mỗi lần như vậy anh không mệt mỏi nữa, dù sao thì với anh xuyên nhanh giống như chạy nạn vậy, lẩn trốn còn nhanh hơn thỏ, sợ tôi phát hiện ra bí mật.
Nhưng trong tiềm thức tôi từng bị một lần cảnh cáo: Không được, không thể nói.
...
Sau bữa tối, tôi trở về phòng.
Nằm trên chiếc giường mềm mại, tôi bất an lật tới lật lui.
Mang suy nghĩ định thử mở ti vi ở nơi này, cho tới bây giờ tôi mới chỉ kiểm tra qua 109 kênh ở nhà, không biết nơi này thế nào.
Kết quả thật khiến tôi ngạc nhiên lẫn vui mừng, hóa ra vẫn có thể xem được cả 109 kênh ở chỗ này.
Nhưng mà tìm một lúc lâu rồi, tôi vẫn không thấy anh ấy trong ti vi.
Cảm giác phấn chấn ban nãy lập tức giảm, chẳng lẽ trên cái đảo nhỏ này kênh 109 chỉ đơn giản là kênh chiếu phim bình thường? Không có cách nào để tôi có thể xem chồng mình đi xuyên nhanh được ư?
Nếu như có thể, vậy tại sao lại đang chiếu một bộ phim?
Một đám người nguyên thủy đang tò mò tập trung lại một chỗ, nói cái gì đó mà tôi hoàn toàn nghe không hiểu, lại còn không có phụ đề phiên dịch.
Chờ chút! Đống lửa?
Người nguyên thủy rõ ràng còn chưa học được cách ma sát tạo lửa, nhưng cách thức tạo lửa quen thuộc như này, rõ ràng là do Mục Thu Dương tạo ra.
Hóa ra lần này Mục Thu Dương đi trúng thời kỳ nguyên thủy.
Nhưng anh ấy đâu rồi?
Xem khoảng hơn 10 phút giới thiệu về thế giới nguyên thủy, vai chính Mục Thu Dương rốt cục cũng lên sân khấu.
Vốn là mặc âu phục đen sang trọng giờ đây lại chẳng nhìn ra hình dáng của âu phục nữa.
Cà vạt biến mất, vạt áo mở rộng, có thể thấy được cả xương quai xanh ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi.
Bởi vì là lần đầu thấy thời kỳ nguyên thủy, tôi cảm thấy rất mới mẻ.
Để tôi thử đoán một chút xem nhiệm vụ xuyên nhanh lần này là gì.
Giải cứu bộ lạc? Chống ngoại tộc? Hay là bắt sống mãnh thú?
Xuyên nhanh vào những thế giới kị dị kia, so với thời gian của chúng tôi ở hiện tại, thật ra vẫn có chút chênh lệch.
Một ngày trong thế giới xuyên qua, tương đương một giờ ở hiện tại.
Một năm trong thế giới xuyên qua cũng có thể tương đương một giờ ở hiện tại.
Mỗi một lần xuyên lại không giống nhau.
Tôi quan sát được điều đó khi chứng kiến từng cái chết oan uổng của nhiều người đàn ông trong một bộ lạc, sau đó hướng phát triển của bộ phim cực kỳ vi diệu.
Số lượng phụ nữ nguyên thủy may mắn còn sống sót không nhiều lắm, họ nhất trí đề cử Mục Thu Dương làm tù trưởng.
Tù trưởng cần phải bảo vệ sự an nguy của những người trong bộ lạc, bảo vệ hang động không bị kẻ địch xâm chiếm, tìm thức ăn cho trẻ nhỏ. Điều quá đáng hơn là cần phải gánh vác nhiệm vụ giúp bộ lạc sinh sôi nảy nở..
Thế này chẳng phải đem Mục Thu Dương trở thành ngựa giống sao?
Tiệc tân hôn của chúng tôi đã bị các người buộc phải tách ra thì không nói, chồng tôi còn bị kéo vào cái hố đen này.
Mục Thu Dương chắc chắn không có hứng thú với đám người nguyên thủy này, nhưng nhỡ đâu nhiệm vụ yêu cầu anh phải hoàn thành việc giúp bộ lạc sinh sôi mới thông qua, vậy thì làm thế nào? Tôi không cách nào tưởng tượng nổi một hàng dài những đứa trẻ nguyên thủy có dáng vẻ giống Mục Thu Dương ra đời.
Thật may là những gì kịch tính mà tôi tưởng tượng chưa kịp xảy ra thì bộ phim đã đi đến hồi kết. Mục Thu Dương giết chết một con BOSS - hổ răng kiếm, bảo vệ được cả bộ lạc, hệ thống cuối cùng đánh giá anh hoàn thành nhiệm vụ.
*hổ răng kiếm: hình dạng giống hổ thời nay nhưng răng rất dài, sống ở cuối thế kỷ thứ 3, đầu thế kỷ thứ 4
Nhìn anh biến mất trên màn hình ti vi, tôi vội vàng tắt ti vi, ngoan ngoãn chờ anh trở lại.
...
Tiếng chuông đúng như mong đợi của tôi vang lên, tôi lập tức chạy ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là Mục Thu Dương quần áo tả tơi.
Anh tỏ ra rất mệt mỏi, một tay chống khung cửa, tay còn lại đang muốn nhấn chuông cửa một lần nữa.
Cho dù là ai đi chăng nữa thì vừa giết xong mãnh thú thời nguyên thủy cũng không thể tỏ ra thoải mái được.
“Cục cưng, thấy được em thật tốt.” Anh không nói lời nào liền ôm tôi vào ngực, cũng không kịp vào nhà.
Tôi cũng ôm lấy anh. Dính lấy nhau ở cửa một lúc, tôi mới ngửi được một mùi hương kì quái.
“Anh à, mùi trên người anh thật khó ngửi quá.”
“Hình như là, hôm nay... anh sai rồi, anh đi tắm ngay đây.”
Anh ở trong phòng tắm rất lâu, so với bình thường thì lâu hơn rất nhiều.
Đoán chừng anh dùng sức kỳ cọ rất kĩ.
Ở thời kỳ nguyên thủy mấy đứa trẻ con thật đáng thương, lễ bái xong cũng không được tắm rửa.
Mấy ngày sau, chỉ số may mắn của chồng tôi tăng lên không ít, đã suốt năm ngày không bị xuyên nhanh về mấy cái thế giới kì quặc kia.
Chúng tôi ở đảo Colin chơi không ít thứ, đi xuồng máy, thuyền buồm, khinh khí cầu, lặn, câu cá, vân vân...
Chơi chán chê xong, hai người chúng tôi mệt nhoài nằm trên ghế phơi nắng ở bãi cát.
“Nơi này thật thích.” Tôi mãn nguyện nói
Anh nghiêng người sang, một tay chống đầu nhìn về phía tôi. “Vậy chúng ta sẽ thường xuyên tới sống ở đây, thế nào?”
Tôi đương nhiên cảm thấy anh lại nói đùa: “Dù đi khắp nơi có vui thế nào đi chăng nữa, vẫn chẳng có nơi nào tốt bằng ở nhà.”
Anh lẳng lặng nhìn tôi một hồi mới nói: “Ừ... Ở nhà là tốt nhất...”
Phản ứng của Mục Thu Dương có chút kỳ quái.
Tôi đứng dậy đi tới, ngồi cùng anh trên một chiếc ghế, để mặc anh ôm vào ngực.
Lại nói tiếp: “Thật ra ở nơi nào cũng được, miễn sao hai người chúng ta ở cùng nhau mới tính là nhà.”
Tôi không có bao nhiêu kí ức liên quan tới người thân, dù sao lúc còn nhỏ cả cả cha và mẹ tôi đều mất sớm.
Ở mãi trong khu kí túc xá của trường học mà lớn lên, sau đó tôi gặp Mục Thu Dương, cuộc sống trôi nổi từ một dấu chấm tròn mới có khởi sắc.
Hai người chúng tôi ngồi trên ghế ở bãi cát hôn nhau, sau đó tới quán rượu.
Mục Thu Dương cực kỳ thích những lúc yêu đương, hôn lên vết bớt trên ngực tôi.
Hình dáng của vết bớt trông như hoa mai, không nghiêng lệch xuất hiện đúng ở vị trí trái tim.
Hôn đi hôn lại, nhiều lúc tôi nghi ngờ không biết ai mới là nhân vật chính?
Làm sao mà anh ấy có vẻ thích cái vết bớt này hơn là thích tôi nhỉ?
Hôm nay cũng thế, lúc anh ấy say sưa sẽ buông đôi môi tôi ra mà đổi lại hôn lên vết bớt.
Đột nhiên, cái âm thanh đáng ghét của làn sóng điện lại vang lên!
Tín hiệu xuyên nhanh lại xuất hiện.
Gương mặt Mục Thu Dương xanh mét.
Anh vẫn còn ở trong cơ thể tôi chưa ra, nơi đó vẫn đang cương cứng.
Tôi có thể tưởng tượng ra cảm giác muốn bỏ chạy của anh lúc này.
Tên đã lắp vào cung, chỉ cần chạm một cái liền bùng nổ.
Nhưng anh buộc phải dừng lại, xuyên nhanh đến thế giới khác làm nhiệm vụ.
Dĩ nhiên, tôi cũng không chịu nổi.
Tôi vẫn như cũ quan sát anh rời khỏi người tôi.
Trên mặt đất, quần áo lộn xộn bừa bãi, quần cũng không biết rơi ở chỗ nào.
Mục Thu Dương nhặt một cái khăn tắm lên, tùy tiện quấn lại một chút.
Anh quay đầu u oán nói với tôi: “Thật xin lỗi em... Anh có chút chuyện xảy ra cần xử lý.”
Nếu như đổi lại là người ngoài, đoán chừng chắc chắn sẽ gây gổ.
Nhưng tôi biết rõ hoàn cảnh buộc anh phải xuyên nhanh nên bây giờ chẳng cách nào oán trách anh cả.
Chỉ có thể đè nén tâm trạng nhìn anh nói: Chú ý an toàn, đi sớm về sớm.
Cái hệ thống xuyên nhanh này rốt cục là cái gì, tôi không biết được.
Tại sao chỉ có Mục Thu Dương hết lần này tới lần khác bị bắt xuyên nhanh vào các thế giới đó, cũng không biết được.
Chúng tôi chỉ biết rằng một năm nay, hai người chúng tôi đều bị cái hệ thống chết tiệt này đùa giỡn quá đủ rồi.
Lòng tôi có chút buồn rầu, lần đầu tiên tôi có cảm giác không muốn mở ti vi để suy nghĩ.
Tôi dứt khoát mặc quần áo tử tế, đi xuống phòng ăn ở tầng dưới.
Lấp đầy dạ dày xong, tâm tình tôi cũng tốt hơn một chút.
Tôi muốn sang phòng bên cạnh nhìn một chút xem Mục Thu Dương đã trở lại chưa.
Quá sốt ruột nên tôi va phải vai của một vị khách đi qua, cuối cùng không cẩn thận đánh rơi điện thoại di động từ tay người ấy.
Tôi vội vàng giúp anh ta nhặt lên, thật may chất lượng điện thoại không tệ, không hỏng hóc gì cả.
Nhưng dù sao tôi vẫn có chút áy náy, liền nhìn về phía người kia chân thành nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, vị tiên sinh này, anh kiểm tra xem điện thoại di động có ổn không? Nếu hỏng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
Người nọ mặc âu phục sang trọng, phong thái phi phàm, nhận lấy điện thoại tôi đưa cho, cũng không nhìn một cái mà cho luôn vào túi.
Cũng đúng thôi, có thể tới nghỉ dưỡng trên cái đảo này, không giàu thì cũng sang.
Một cái điện thoại cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Nhưng ánh mặt của đối phương vẫn chăm chăm lên người tôi, đùa nói: “Điện thoại di động thì không sao, chẳng qua tôi bị dọa sợ, cậu có chịu trách nhiệm được không?”
Tôi lúng túng cười với anh ta, cố ý nâng bàn tay phải lên, dùng ngón tay trỏ nhẹ chạm vào gò má.
Ngón áp út phải có đeo nhẫn cưới, anh ta chắc chắn có thể nhìn thấy.
Nếu như anh ta thấy tôi đã kết hôn, chắc chắn sẽ không trêu chọc nữa.
Nhưng đối phương giống như không nhìn thấy, khăng khăng muốn tôi mời một ly.
Anh ta nói với tôi, anh tên Trần Phong.
Hóa ra anh ta cũng ở thành phố P giống tôi, lần này tới đảo Colin để bàn việc làm ăn.
Tôi câu được câu chăng đáp lại, đối với chuyện của anh ta cũng chẳng có hứng thú, chỉ muốn nhanh nhanh tính tiền, bồi thường cho anh ta một ly rượu coi như lời xin lỗi.
Đối phương nhất định muốn tôi để lại phương thức liên lạc, tôi đang không biết lấy lý do thích hợp để khéo léo từ chối.
Thật may lúc này Mục Thu Dương cuối cùng cũng xuất hiện.
Hoàn thành nhiệm vụ xuyên nhanh, trở lại với thế giới hiện tại.
Ở tầng trên không tìm được tôi, đương nhiên sẽ xuống tầng tìm ở phòng ăn.
Có điều bộ dáng lần này của anh, có chút....
Cả người mặc đạo phục màu trắng, vạt áo phía trên thêu hoa văn đằng vân, bên hông thắt đai lưng hạc vân, tóc dài đen nhánh dùng trâm ngọc bích buộc lên, phần tóc rối rơi ở sau lưng.
Trang phục tầng tầng lớp lớp, gió thổi không lọt.
Nhưng chính vì như vậy nên toát lên vẻ cấm dục, càng khiến đối phương có những suy nghĩ viển vông mà muốn cởi áo anh ra.
Đường cong nơi hầu kết đầy mê người khiến hô hấp người nhìn căng thẳng.
Được rồi, tôi thừa tôi là người dễ xiêu lòng vì nhan sắc.
Tôi thực sự bị tạo hình cổ trang của Mục Thu Dương mê hoặc.
Hóa ra lần xuyên nhanh này của anh là tới cổ đại.
Có vẻ như một thế giới tương tự với tu tiên!
Tôi vô cùng hối hận, bây giờ muốn xem lại có còn kịp không?
Mục Thu Dương nhìn dáng vẻ ngốc lăng của tôi, hơi cau mày, đặc biệt khi anh thấy tôi ở cạnh người khác, thần sắc lại trầm thấp hơn nữa.
“Hai người quen nhau?” Mục Thu Dương hỏi.
Tôi ngoan ngoãn lắc đầu phủ nhận.
Trần Phong đứng lên, muốn cùng anh bắt tay “Hân hạnh.”
Hiếm có khi nào Mục Thu Dương không có phong độ lịch sự một lần, dường như không thấy Trần Phong đưa tay phải ra.
Anh kéo tôi đi thẳng lên tầng trên.
Trong đầu tôi bây giờ đều là hình ảnh Mục Thu Dương thật đẹp trai, không còn suy nghĩ gì khác.
Anh đóng cửa phòng, liền lập tức ôm mặt tôi hôn tới.
Hôn tới mức tôi không thở nổi anh mới thỏa mãn.
“Mãi không thấy em.” Mục Thu Dương hơi tủi thân nói.
Bao nhiêu tiếng rồi?
Nhưng tôi lập tức phản ứng lại.
Anh đi vào thế giới tu tiên, mà nơi đây không gian thời gian quá dài, lúc làm nhiệm vụ hẳn phải tốn rất nhiều thời gian, vài chục năm, vài trăm năm.
Nhìn mái tóc của Mục Thu Dương thì rõ, lúc đi rõ ràng là tóc ngắn, lúc về tóc lại dài như vậy.
Anh thấy tôi nhìn chằm chằm mái tóc của anh, liền vội vàng nói dối đây là Cosplay, cần anh mang tóc giả.
Tôi cười cười, không có ý định vạch trần anh.
Mục Thu Dương nói muốn đi thay quần áo trước, tôi đoán có lẽ là muốn đi vào nhà vệ sinh cắt tóc.
Tôi vội vàng ngăn cản.
Cơ hội tốt như vậy, tôi làm sao có thể bỏ qua được.
Bất kể là anh COSPLAY cổ trang hay là PLAY cổ trang, tôi đều muốn anh dùng bộ dạng này cùng tôi lăn giường.
Tôi đẩy anh lên giường, ngồi ở trên người anh, bắt đầu kéo thứ quần áo rườm rà kia xuống.
Cũng không thể trách anh được.
Lúc dùng bữa, mặc âu phục thẳng thớm, lại xuyên vào thời kỳ nguyên thủy.
Lúc phải khăn tắm quấn tạm, xuyên tới nơi nhưng vẫn phải thay đổi.
Mục Thu Dương thấy tôi ngồi cười ngu một lúc, trở mình đổi vị trí với tôi.
Anh nhìn tôi, đáy mắt tràn đầy thâm tình, nói từng câu từng chữ: “Cục cưng, anh thật sự yêu em.”
“Em cũng vậy.” Tôi đáp lại.