Lão Công Của Ta Thực Trẻ Tuổi

Chương 10: Chương 10




[Thanh âm thứ mười]

Tiểu Trần cùng Dương Tử liếc mắt nhìn nhau, hai người mắt đưa mày lại thoái thác lẫn nhau [ngươi đi đi], được nửa ngày trời, rốt cuộc làm cho người ngồi đối diện hai bọn họ nhịn không được đứng dậy nói « Để ta đi. » Sau đó liền khẳng khái hy sinh hướng về phía bàn làm việc của giám đốc đi tới.

« Giám đốc, có thể quấy rầy ngươi 1 chút không ? » Hắn nghiêm túc lên tiếng hỏi.

Tề Sóc thong thả ngẩng đầu lên nhìn hắn 1 cái, bất lực gật đầu nói « Chuyện gì ? »

« Thứ lỗi cho ta nói thẳng. Giám đốc, ngươi gặp phải chuyện gì khó khăn sao? Nếu đúng như vậy, chúng ta có thể họp mọi người lại cùng nhau thảo luận, tiếp thu ý kiến của quần chúng, ngươi cứ tiếp tục thở dài nữa cũng không phải là biện pháp hay. » A Thác ngắn gọn dứt khoát nói.

Tề Sóc ngây ngốc sửng sốt 1 chút « khó khăn ? »

« Không phải, ý của A Thác là Giám đốc đang gặp chuyện gì phiền não, muốn hay không nói ra để chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách giải quyết. » Tiểu Trần vội vàng đứng ra giải thích.

Cách nói chuyện của A Thác luôn có nề nếp, nghiêm trang, nghiêm túc làm cho người ta nghe xong đều có chút đau. Vì chính mình không thể kìm nén sự tra tấn lúc này mà đành phải tự nhảy vào. Quan trọng hơn nữa là tên kia đôi khi muốn làm rõ ràng trọng điểm của vấn đề nằm ở đâu, thế nhưng hỏi giám đốc gặp phải chuyện gì khó khăn ? Lão đại dù gì cũng là con người làm sao mà không có vấn đề khó khăn, thật sự muốn làm cho rõ ràng tình huống a !

« Các ngươi làm sao mà biết ta có chỗ phiền não ? » Tề Sóc hỏi.

« Bởi vì từ lúc ngươi ngồi ở đây cho đến giờ đã liên tục thở dài 10 lần. »

« Vậy sao ? » Tề Sóc hữu khí vô lực nói, 1 chút cũng không để ý rằng tinh thần của mình làm ảnh hưởng sĩ khí của mọi người.

Xem ra vấn đề thật sự nghiêm trọng a.

Tiểu Trần cùng Dương Tử nhịn không được lại quay đầu nhìn nhau, đồng thời trên mặt đối phương đều có vẻ lo lắng. Trừ việc Lão đại ở ngoài công ty là người có tầm ảnh hưởng không nhỏ, thì sự kiện lớn như vậy là bọn họ sao có thể mặc kệ được.

« Lão đại, ngươi không sao chứ ? » Tiểu Trần đem A Thác đẩy ra, kéo ghế ngồi gần bên cạnh hắn quan tâm hỏi.

« Đã xảy ra chuyện gì, có gì muốn nói thì cứ nói, chúng ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp ? » Dương Tử cũng kéo ghế ngồi gần vào phía bên kia của hắn.

« Là chuyện công việc mới đây sao ? » Tiểu Trần hỏi.

« Hay vẫn là chuyện cá nhân ? » Dương Tử tiếp lời.

« Việc kinh doạnh của văn phòng của đại tẩu không thuận lợi như mong muốn sao ? » Tiểu Trần lại hỏi.

« Nhưng ngươi biết chuyện này không thể xảy ra. » Dương Tử nói.

« Lão đại, không phải ngươi lại cùng đại tẩu cãi nhau chứ ? » A Thác đứng một bên đột nhiên ngắt lời, Tiểu Trần và Dương Tử sợ tới mức mở trừng hai mắt, cùng lúc đá vào chân hắn.

« Quả nhiên ngươi lúc nào cũng hồ đồ đến như thế sao ! » Tiểu Trần cả giận nói.

« Tránh ra, ngươi mà nói thêm câu nữa, cẩn thận ta đánh ngươi ! » Dương Tử giương giọng uy hiếp.

Mọi người ở đây đều biết, đánh chết cũng không để nói ra cửa miệng, bởi vì tất cả đều xem lão đại anh em huynh đệ chứ không phải là giám đốc, cho nên đối với hắn luôn thẳng thắn nói chuyện không chút kiêng kị không có chừng mực. Lần trước hắn cùng đại tẩu cãi nhau, huynh đệ bọn họ kẻ nói này kẻ nói nọ thêm vào 1 ít, nhưng chỉ mới nhắc đến đại tẩu có 1 câu, kết quả sau đó hại bọn họ tăng ca liên tục 1 tháng, thiếu chút nữa là chết vì lao lực.

Từ nay về sau, mọi người đều rất ăn ý thề tuyệt không xen vào chuyện tình cảm vợ chồng của họ, chỉ có tên A Thác này không sợ sống chết dám đem tình huống này nói rõ ràng a !

« Lão đại, người này gần đây sinh lý không được tốt, ngươi đừng để ý đến hắn. » Tiểu nói rõ.

« Uy, ta là nam nhân, làm gì có chuyện sinh lý không tốt được ? » A Thác nhịn không được phản đối.

« Ngươi có biết lời ngươi nói thực thúi lắm có biết không ? A tạp a ! » Dương Tử đập cho hắn 1 cái.

« Các ngươi đang làm gì vậy ? » 1 đồng nghiệp khác của bọn họ, đóa hoa duy nhất của văn phòng, Tiểu Ngôn từ bên ngoài làm việc trở về, nhìn văn phòng náo nhiệt.

« Tiểu Ngôn, ngươi đã về rồi, có mệt hay không ? Có khát không ? Trong tủ lạnh có lục trà sữa mà ngươi thích, ta vừa mới mua về. » bộ mặt của Dương Tử nhất thời thay đổi 180o độ, ôn như săn sóc thăm hỏi.

Chuyện Dương Tử thích Tiểu Ngôn ai cũng biết, Tiểu Ngôn cố tình ôm chủ nghĩa độc thân, công khai chuyện không nghĩ đến việc kết hôn, cho nên cuối cùng là núi cao thì có núi khác cao hơn, mọi người đều còn trông ngóng quan sát.

« Cám ơn, ta gửi tiền lại cho ngươi. » Tiểu Ngôn gật đầu nói.

Hiện tại tỉ số là 137 : 79, nghiêng về phía Tiểu Ngôn, Dương Tử vẫn mềm dẻo cố gắng.

« Lão đại, Giám đốc ST.YA muốn ta thay mặt cám ơn ngươi, hắn nói rất vừa lòng với thiết kế của ngươi, hắn nói gần đây bằng hữu của hắn cũng muốn mở tiệm, thời gian hơi gấp gáp, không biết ngươi có thể tiếp nhận không ? Đây là các tài liệu hắn cung cấp. » Tiểu Ngôn đến trước mặt Tề Sóc, đem từ ba lô ra 1 tập hồ sơ để tới trước mặt hắn.

Tề Sóc không hề hứng thú nhìn tập hồ sơ kia, ngay cả việc động thủ mở ra xem 1 chút cũng đều không muốn.

« Lão đại, ngươi không xem qua 1 chút sao ? » Tiểu Trần nhịn không được hỏi.

Giám đốc ST.YA không chỉ có giới thiệu những khách hàng tốt cho công ty mà những lần trước cùng hợp tác với hắn làm cho công ty thu về không ít tiền. Cái gọi là vật hợp theo loài, tin tưởng bằng hữu của hắn cũng sẽ là khách hàng rất tiềm năng a, nên lão đại sẽ không sai lầm mà không tiếp nhận sinh ý này ?

« Tiểu Ngôn, ta hỏi ngươi, ngươi vì sao không nghĩ tới việc kết hôn ? » Tề Sóc đột nhiên ngẩn đầu lên hỏi.

Tiểu Ngôn đột nhiên sửng sốt, những người khác cũng đều ngây người hết, lấy vẻ mặt kinh ngạc biểu tình nhìn hắn.

« Điều kiện của ngươi rất tốt, hẳn là có rất nhiều người theo đuổi mới đúng a ? Vì sao ngươi lại nhất quyết theo chủ nghĩa độc thân, không nghĩ kết hôn ? » Tề Sóc chằm chằm nhìn nàng, những người khác cũng không tự chủ theo hắn nhìn về phía Tiểu Ngôn.

« Không muốn kết hôn cũng nhất định phải có lý do sao ? » Nàng trầm mặc 1 chút, không trả lời mà hỏi ngược lại.

« Đương nhiên. » Dương Tử khẩn cấp trả lời.

« Ta thì cho rằng không phải như vậy. » Tiểu Ngôn nhìn hắn nhún vai nói.

« Tuy ngươi không có lý do gì, nhưng ngươi hẳn phải biết lý do không muốn kết hôn của đa số nữ nhân khác, có thể nói cho ta biết không ? » Tề Sóc khiêm tốn thỉnh giáo.

« Lão đại, ngươi vì sao lại muốn biết điều này ? Chẳng lẽ đại tẩu không muốn gả cho ngươi sao ? » Tiểu Ngôn nửa đùa nửa giỡn hỏi.

« Tiểu Ngôn ! » Tiểu Trần cùng Dương Tử đồng thời quá sợ hãi hướng nàng kêu to.

« Làm gì mà kêu lớn tiếng như vậy ? Ta không có điếc a. » Tiểu Ngôn bất chợt bị âm thanh lớn dọa hết hồn, tức giận quay sang hai người bọn họ trừng mắt, liếc mắt 1 cái.

« Ngươi……Ngươi…… » Tiểu Trần lấy tay chỉ vào nàng, mãi mà không nói thành lời được.

Cũng biết lão đại có ưu điểm lớn chính là tuyệt đối sẽ không tức giận với nữ nhân, cho nên mọi người bị hành hạ đến chết đi sống lại 1 tháng kia a, cũng chỉ có Tiểu Ngôn vẫn tiếp tục cuộc sống thảnh thơi, nữ nhân này có phải hay không muốn hại chết mọi người nha ?

« Ngươi nói đúng đó. » Tề Sóc đột nhiên mở miệng, dọa mọi người tại đó choáng váng.

« A ?! » Tiểu Ngôn cảm thấy như mình đang nghe lầm.

« Chi Yên thật không muốn cùng ta kết hôn, ngươi không có nghe sai đâu, cho nên ta mới muốn biết nữ nhân suy nghĩ cái gì mà không muốn kết hôn. » Tề Sóc thở dài nói.

Tất cả mọi người đều cứng họng trân trối nhìn hắn, lộ ra vẻ mặt cùng biểu tình khó tin.

« Lão đại, người là đang nói thiệt hay giỡn chơi vậy ? » Tiểu Trần cẩn thận nói.

Dương Tử gật đầu thật mạnh « Đại tẩu làm sao có thể không muốn cùng ngươi kết hôn được ? Nếu thật không nghĩ kết hôn, nàng làm gì ở cùng 1 chỗ với ngươi, làm gì để cho chúng ta gọi nàng là đại tẩu ? »

« Ta không thấy đại tẩu có cùng ý định độc thân với ta. » Tiểu Ngôn nói.

« Vì sao ngươi lại nói như vậy ? » Tề Sóc không tức giận, hai mắt ánh lên chút hy vọng.

« Ta thường cùng đại tẩu tán gẫu, cũng bởi vì từng trao đổi biện luận việc muốn kết hôn, nàng làm cho ta có cảm giác như vậy. »

« Lúc ấy nàng nói như thế nào ? » Hắn khẩn cấp hỏi.

« Nàng cảm thấy việc kết hôn là quá trình tất yếu trong cuộc đời của mỗi người, mặc cho kết quả xấu hay tốt, đều muốn trả qua thử 1 lần. »

« Phải không ? »

« Nàng nói sự nghiệp thành tựu có cao có thể làm cho cuộc sống của nữ nhân hiện đại tuy không thiếu thốn, nhưng lại bổ khuyết không được tâm hồn. Nàng nói cuộc sống của nữ nhân trọng tâm chung quy là muốn trở về với gia đình, nếu không kết hôn thì làm sao mà có gia đình đây ? »

« Đại tẩu nói hay lắm. » Dương Tử đột nhiên ra sức vỗ tay.

Tiểu Ngôn nhịn không được quay qua trừng mắt liếc người vừa vỗ tay « Ta nói cha mẹ cũng là gia đình, huynh đệ tỷ muội cũng là gia đình, cho dù là tự mình tạo ra một gia đình, cũng tốt hơn làm quản gia. »

(thực chất cái từ [quản gia] là cho San nghĩ ra, câu gốc của nó là từ [thai dong] San không hiểu rõ nghĩa của nó lắm nên đành dịch thành vậy)

« Cái gì mà quản gia ? » A Thác hỏi.

« Nấu cơm, giặt quần áo, quét dọn, chiếu cố cha mẹ chồng, chịu bao nhiêu mệt nhọc nhưng không thể than được. »

« Cái gì ? » A Thác vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng, hoàn toàn nghe không hiểu nàng đang nói cái gì.

« Nữ nhân sau khi kết hôn, không phải đều phải làm tất cả những chuyện này sao ? Lão bà cũng chỉ là chút danh xưng mà thôi, khó nghe 1 chút chính là làm quản gia. » Tiểu Ngôn không có ý mỉa mai, mà chỉ là bình tĩnh nói ra suy nghĩ của nàng mà thôi.

« Cách nói của ngươi có thể hay không rất có thành kiến a, Tiểu Ngôn ? Lão bà của ta cùng ta kết hôn cho đến giờ cũng không nấu quá 1 bữa cơm hay ngược lại quá 1 lần, gia sự đều là ta làm không tốt hay sao ? » Tiểu Trần không khỏi lên tiếng kháng nghị.

« Ta cũng không nói mỗi nữ nhân đều nhất định có suy nghĩ như vậy, bất quá đa số là như thế, ta không có nói sai a ? »

« Gả cho ta, ta thề tất cả mọi chuyện lớn nhỏ sẽ 1 mình ta làm hết. Mặt khác ngươi cũng không cần phải lo lắng về phía mẹ ta, bởi vì mẹ ta lúc ta còn nhỏ đã qua đời, ba ta thì đi bước nữa, bọn họ giờ đang chăm lo cho đứa nhỏ của mình, không để tâm nhiều đến ta. » Dương Tử nhân cơ hội cầu hôn.

« Nếu đứa nhỏ của bọn họ bất hiếu không chiếu cố đến bọn họ ? Ngươi sẽ bỏ mặc sao ? » Tiểu Ngôn nhìn hắn 1 cái hỏi.

Dương Tử lập tức nhíu mày « Trường hợp này sẽ không xảy ra. »

« Ta nói nếu. »

« Nếu thật sự có xảy ra, ta sẽ dựa vào quyết định của ngươi. » Dương Tử trầm mặc 1 chút trả lời.

Tiểu Trần lập tức giơ ngón tay cái về phía hắn nói 1 câu « Biện pháp hay. »

« Thật là cách giải quyết hay, chỉ tiếc vấn đề không phải chiếu hay không chiếu cố, mà ở chỗ ta không quan tâm đến đến việc này, nhưng chiếu cố về sau chính ta sẽ khổ, cho nên việc không kết hôn không phải loại vấn đề này, hiểu không ? » Tiểu Ngôn nhìn bọn họ liếc qua 1 cái nói.

« Oa a, vậy ngươi vừa mới nói ngươi không có lý do không muốn kết hôn, vậy cái này không phải lý do hay sao ? » Tiểu Trần có cảm giác bị lừa.

Tiểu Ngôn sửng sốt 1 chút.

« Ta sẽ không bỏ cuộc. » Dương Tử nhìn nàng nói.

« Tốt lắm, huynh đệ chúng ta ủng hộ tinh thần duy trì cao của ngươi. » Tiểu Trần đồng tình vỗ vỗ hắn.

« Cho nên, » Tề Sóc đột nhiên lên tiếng « Các ngươi có thể quay trở lại thảo luận vấn đề chính được hay không ? »

Bốn người ngẩn ngơ, lập tức trăm miệng 1 lời nhất loạt nhanh chóng gật đầu « Đương nhiên, lão đại. »


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.