Lão Công Của Ta Thực Trẻ Tuổi

Chương 12: Chương 12






Trời ạ, khi hắn nói như vậy kêu nàng làm thế nào cự tuyệt được đây a ?

Lý trí đang réo rắc nhắc nhở nàng, văn phòng hiện còn rất nhiều việc chờ nàng ăn xong cơm trưa trở về giải quyết, nàng còn có rất nhiều cuộc gọi cần phải điện, còn phải nhanh chóng kiếm 1 tay trợ lý giúp nàng làm việc nữa chứ. Nàng thật sự có rất nhiều việc cần phải làm, nhưng mà – « Có thể chứ, Chi Yên ? » Hai mắt hắn cháy bỏng ngóng nhìn nàng, lòng bàn tay hướng về phía trước người nàng, sau đó lẳng lặng chờ nàng trả lời.

Quan Chi Yên phát giác chính mình không thể thở nổi.

Mọi vật xung quanh trong nháy mắt bỗng dưng trống trơn, tất cả chỉ còn lại hắn và nàng trên đời. Nàng không nghe thấy tiếng xe cộ chạy trên đường, không nhìn thấy mọi người bận rộn qua lại, càng không cảm nhân được xung quanh đang tò mò nhìn hai người họ.

Thân thể nàng ý thức được hắn, nàng phát hiện cả người nàng đều hướng về phía lòng bàn tay đang đặt phía trước của hắn, hơn nữa lại còn mở miệng trả lời hắn « Được. » Thanh âm khàn khàn phát ra từ môi nàng, làm nàng không nhận thức được đó là tiếng của mình.

Tề Sóc lập tức 1 tay nắm lấy tay nàng, tay kia nhanh chóng ôm lấy nàng. Hắn đem nàng kéo đến rìa đường lớn, vẫy tay gọi 1 chiếc taxi. Xe vừa dừng ở trước mặt bọn họ, hắn đã mở cửa xe đem nàng đẩy mạnh vào trong, rồi chính mình ngồi sát vào.

Hắn nói địa chỉ cho lái xe nghe xong, liền im lặng không nói, nhưng hai tay không rời khỏi trên người nàng, không phải chỉ vỗ nhẹ mu bàn tay của nàng mà còn đặt tay trượt nhẹ nhàng trên chiếc quần dài nàng đang mặc.

Chờ mong cùng hưng phán làm cho họng nàng đánh ực 1 cái, nói không nên lời, hô hấp không tự chủ mà càng ngày càng gấp gáp. Vì thế nàng cũng cùng hắn im lặng về nhà.

Thanh toán tiền xuống xe, hai người bọn họ vẫn im lặng như cũ.

Trên đường lên lầu bọn họ gặp bảo vệ khu nhà, bọn họ mỉm cười gật đầu. Gặp mấy người hàng xóm tốt bụng ân cần thăm hỏi, hắn khách khí đáp lễ.

Thang máy mở ra rồi đóng lại, rốt cuộc bọn họ cũng về tới tầng 9.

Nàng lẳng lặng mở túi xách lấy ra chùm chìa khóa mở cửa, Tề Sóc nhanh tay cầm lấy, nhanh chóng ở khóa cửa, sau đó kéo mạnh nàng vào trong, túi xách rơi phịch ngay trước cửa, kế tiếp nàng đã ở trong lòng của hắn, bị hắn gắt gao ôm lấy ngay trước cửa nhà, khẩn trương, nhiệt tình mà vội vàng hôn lên môi nàng, đồng thời nhanh tay cởi bỏ quần áo trên người nàng.

Lúc này hắn không khống chế bản thân được, nàng cũng như vậy.

Trên đường từ công ty về đến nhà, hắn vẫn không ngừng dùng tay sờ sờ mó mó khiêu khích nàng, làm cho người nàng sớm khô nóng, khát vọng đối với hắn làm bước chân nàng run run.

« Sóc…… » Nàng bắt lấy đầu của hắn phát ra tiếng rên rỉ.

«Cưng, nàng mặc nhiều quần áo quá. » Tề Sóc giọng khàn khàn gầm nhẹ. tiếp tục loại bỏ những gì cản trở hắn chạm vào da thịt mềm mại của nàng.

« Ngươi…ngươi cũng vậy. » Nàng khàn khàn oán giận, lấy tay cởi bỏ sơ mi trắng trên người hắn, thiếu chút nữa như muốn bức sạch nút áo của hắn ra.

Hắn thô dát khẽ cười thành tiếng, hơi nhích ra khỏi nàng chừng 2s, trực tiếp đem áo sơ mi cởi phăng sang 1 bên, rồi nhanh chóng tiếp tục dán chặt trên người nàng.

Ngực hắn nóng hừng hực kề sát trước bộ ngực trần của nàng làm cho nàng không nhịn được rên rỉ thành tiếng, hắn tiếp tục hôn nàng, bá bạo muốn giữ cả những tiếng rên rỉ của nàng. (á á…cấp cứu, nhanh nhanh, e chảy máu rồi…hix hix…hehe [mặt cười toàn máu là máu, vừa cười vừa type =))])

Khi tay hắn đột nhiên xâm phậm vào bên trong cơ thể giữa 2 chân của nàng, nàng mới phát hiện quần của mình không biết từ lúc nào đã bị hắn xé bỏ. Hắn thuần thục mà to gan thăm dò làm nàng không nhịn được run run rên nhẹ, hoàn toàn không thể tin mình có thể như vậy a.

Hắn đột nhiên dùng sức đỡ 1 chân của nàng nâng lên, làm cho nàng đột nhiên trợn tròn 2 mắt kinh hoảng, không biết làm sao phát ra tiếng rên nhè nhẹ. « Sóc ? »

Hắn đem chân nàng kéo đến ôm lấy bên hông hắn, đồng thời đem chính mình càng ngày càng ép chặt hơn vào người nàng. Nháy mắt nàng liền cảm giác được vật cương cứng nóng hổi của hắn kề sát ở lối vào của nàng, bắt đầu thong thả muốn chen vào trong cơ thể nàng.

Hắn trong lúc này muốn nàng ? Cứ như vậy đứng ? Ở ngay trước cửa nhà ?

« Không được, Sóc. » Nàng vội vàng di chuyển người mình, chống đẩy kêu lên.

Hắn hơi chút khựng lại, ánh mắt nóng bỏng khát khao ngóng nhìn nàng, khàn khàn cắn răng hỏi « Vì sao lại không được ? »

« Nhà đối diện có người, không được. » Quan Chi Yên khàn khàn trả lời. Không tưởng tượng được nếu cửa nhà hàng xóm đối diện đột nhiên bây giờ mở cửa, hay đứng ở ngoài cửa thang máy chờ, mà 2 người bọn họ chỉ cách những nơi ấy có mấy bước chân làm tình thì… « Chúng ta trở về phòng được không ? »

« Tốt. » Hắn nói, sau đó di chuyển thân người.

Nàng cứ tưởng hắn sẽ rời khỏi nàng, không nghĩ tới hắn lại điều chỉnh góc độ, trong nháy mắt liền chen vào trong cơ thể nàng, dùng sức rút ra đẩy vào. Nàng nhịn không được hít 1 hơi dài, thiếu chút nữa là hét to.

« Ngươi nói tốt. » Nàng đánh hắn, ánh mắt mê ly, lầm bầm sẵng giọng.

« Tốt, tiếp tục. » Ánh mắt hắn sáng quắc, khẽ nhếch mép chỉnh lại lời nói, sau đó bắt đầu ở trong cơ thể nàng hoạt động, 1 lần lại tiếp 1 lần đâm thẳng đến mức làm nàng quên hàng xóm ở nhà đối diện, tất cả đều quên hết, cùng hắn làm tình cho tới khi lên đỉnh mới thôi.

Quả nhiên sau đó hắn mới hết lòng tuân thủ hứa hẹn, tiếp theo đem chuyển bọn họ về phòng và tiếp tục tiến hành.

« Ngày hôm qua có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy ? »

Trong phòng làm việc của Chi Yên, Dương Bách Huệ lấy vẻ khó hiểu nhìn đồng nghiệp bước tới, giám đốc tương lai, cũng là bằng hữu thân thiết của Quan Chi Yên, hỏi nàng chuyện hôm qua.

Ngày hôm qua các nàng rõ ràng đã hẹn gặp nhau, kết quả là đến giờ hẹn thì không thấy bóng dáng của Chi Yên đâu, gọi di động không thấy trả lời, trợ lý ở văn phòng còn nói buổi sáng Chi Yên có ra ngoài nhưng tới giờ chưa trở lại, cũng không gọi điện báo, dường như đột nhiên bốc hơi mất, hại nàng lo lắng muốn chết.

May mắn buổi tối nàng ấy tự động gọi cho nàng hẹn lại vào ngày hôm nay, mới làm cho nàng yên lòng đôi chút, nhưng vẫn làm nàng có chút ngạc nhiên không biết có chuyện gì xảy ra vào ngày hôm qua.

Vừa nghe thấy vấn đề đó, cả người Quan Chi Yên đều cứng đờ, vẻ mặt đột ngột trở nên có điểm mất tự nhiên, 2 má không tự chủ bắt đầu ửng đỏ.

« Bất ngờ có việc, thật xin lỗi. » Nàng nói.

« Có chuyện gì xảy ra sao ? »

« Thật sự không có việc gì chứ ? Di động của ngươi có phải bị hư hay không, tại sao gọi hoài cũng không bắt máy ? Trợ lý của ngươi cũng nói như vậy. »

« Ừa, nó gần đây có vẻ muốn hư rồi, ta cũng đang muốn đổi cái khác. »

« Thì ra là thế, khó trách tại sao gọi hoài cũng không thấy ai bắt máy. » Dương Bạch Huệ chợt hiểu ra gật gật đầu « Vậy ngày hôm qua buổi chiều rốt cuộc là ngươi đi đâu, vì sao không báo cho trợ lý ? »

« Ừm, chính là đột xuất có chút việc. Đúng rồi, giám đốc mập mạp cũng chẳng nói gì sao ? Chuyện ngươi đột nhiên từ chức ? » Quan Chi Yên trả lời qua loa, sau đó nhanh chóng thay đổi đề tài.

Nếu nàng bạn thân kia cứ hỏi nàng như vậy, nàng sợ mình không nhịn được mà để lộ ra dấu vết, từ đó về sau xấu hổ không dám gặp người khác nữa a.

Buổi chiều ngày hôm qua – không, phải nói là toàn bộ buổi chiều nàng đều ở nhà, nói 1 cách chính xác là nàng cùng Tề Sóc đều ở trên giường.

Nàng cũng không hiểu Tề Sóc rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì, đột nhiên nhiệt tình như hỏa giống thanh thiếu niên mới nếm thử trái cấm,không chỉ tinh lực tràn đầy còn làm hoài không thôi, hại hai chân của nàng từ đó đến nay vẫn còn cảm thấy có chút đau nhức.

Đây là bạn trai trẻ tuổi hảo cùng chỗ cùng hỏng nha, thật không biết nên vui hay nên buồn a.

« Làm sao có thể không có a ? » Dương Bách Huệ không để ý đến mục đích thay đổi đề tài nói chuyện của nàng, nhanh chóng trả lời.

« Cái tên béo kia tức giận đến toàn thân nổi toàn thịt là thịt, miệng thối phun toàn lời thô tục mắng chửi, nhưng ai mà thèm để ý tới hắn, là do hắn trước không tôn trọng sự chuyên nghiệp của chúng ta, kiên quyết muốn triệu chúng ta trở thành nữ nhân ứng phó, đối đãi với khách hàng. » Nói xong, nàng đột nhiên chắp tay hướng nàng kia cúi đầu « Chi Yên, ta phải cám ơn ngươi nhiều a, nếu không phải hắn thay ngươi mở văn phòng này, ta đến giờ khả năng còn vì công việc mà phải cúi đầu chấp thuận. Còn nữa, cám ơn ngươi đã thu nhận ta. »

« Cái gì mà thu nhận hay không thu nhận, về sau ta còn phải dựa vào năng lực chuyên nghiệp của ngươi giúp ta khởi động cái văn phòng này cho tốt a. » Quan Chi Yên mỉm cười lắc đầu nói. Thật cao hứng khi thành công dời đi sự chú ý của nàng kia.

« Cho xin đi, lấy năng lực trình độ của ngươi về thiết kế rất được hoan nghênh a, cơ bản ngươi không cần phải dựa vào ta. Huống chi ngươi còn có 1 người có thể giúp đỡ ngươi hết mình, hắn tùy tiện treo đèn hô lớn, còn sợ ngươi không có dự án cho đến năm sau a, làm cũng làm không hết không phải sao ? » Trong lòng biết rõ ràng Dương Bách Huệ liếc nàng 1 cái lời lẽ có chút nộ khí nói.

Quan Chi Yên đột nhiên không nói nổi lời nào. Trình độ của nàng được hoan nghênh là không dám nói tới, nhưng về phần Tề Sóc thì đúng là sự thật, xác thực là hắn có năng lực giúp nàng kiếm khách hàng về, bởi vì hôm khai trương rầm rộ đó đã nói lên tất cả.

Có trời biết văn phòng của nàng thực chất chỉ nho nhỏ thôi, chưa có danh tiếng để cá nhân hay ai biết tới hết, nhưng lại có những thương nhân nổi tiếng đến chúc mừng, lẵng hoa tặng nhiều kinh khủng, quả thực là dọa chết người.

« Nói đến bạn trai của ngươi, hai người cũng đã ở cùng 1 chỗ gần 2 năm rồi ? Khi nào thì tính chuyện kết hôn đây ? » Dương Bách Huệ nói.

Quan Chi Yên đột ngột cứng đờ. Tại sao lại chuyển sang đề tài này chứ ?

« Bách Huệ, chúng ta vẫn nên thảo luận trước công việc. Ở đây ta có dự án này, thời gian mặc dù hơi gấp 1 chút, nhưng ta nghĩ lấy năng lực của ngươi chắc sẽ không có vấn đề gì, ngươi có muốn xem qua trước không ? »

Nàng mở ngăn kéo cầm tệp hồ sơ ra, bận rộn lật xem tư liệu bên trong, sau đó rút giấy tờ từ giữa đẩy về phía nàng kia.

« Ngươi xem đi. »

Dương Bách Huệ liếc nhìn tư liệu trên bàn 1 cái, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nàng « Vì sao ta cảm thấy ngươi có vẻ khẩn trương nhỉ ? » Nàng hoài nghi nói.

Quan Chi Yên không tự chủ lại cứng người « Làm sao có thể ? Ta làm gì có khẩn trương đâu ? » Nàng gượng cười cười nói.

« Ngươi cùng Tề tiên sinh có phải hay không lại xảy ra vấn đề gì rồi ? » Dương Bách Huệ sâu sắc hỏi.

« Làm gì có, văn phòng này là hắn tặng cho ta, nếu hắn không yêu ta, tại sao lại tốn tâm trí cho ta nhiều đến như vậy ? » Nàng nhếch miệng cười.

« Ta giống như là hỏi ngươi hắn có yêu hay không yêu ngươi sao? » Dương Bách Huệ thật cẩn thận nhìn nàng nói.

Chớp mắt 1 cái, Quan Chi Yên ở trên mặt liền tươi cười. Nguyên lai cái này là chứng tỏ giấu đầu lòi đuôi, không đánh đã khai nha, nàng cười khổ tự giễu.

« Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ? » Dương Bách Huệ quan tâm hỏi.

« Ta không biết. » Quan Chi Yên lắc đầu.

« Cái gì mà ngươi nói là không biết ? »

« Ta tưởng hắn muốn kết hôn, vì cùng ta quen nhau cho tới giờ đều vì điều kiện đầu tiên đó, nhưng ta thực sai lầm rồi. »

« Là sao ? Theo ta được biết, hắn không phải bình thường nói muốn kết hôn, mà còn hướng ngươi cầu hôn rồi mà không đúng sao? Ta nhớ người không đồng ý hình như là ngươi ? »

« Trước đây đúng là như vậy ? »

« Cái gì mà trước đây đúng là như vậy ? Chẳng lẽ hiện tại không phải như thế sao ? » Dương Bách Huệ nhăn mặt nhăn mày, vẻ mặt biểu tình như đã bị nàng làm cho hồ đồ mất rồi.

« Có nhớ lúc ta rời [Phát triển ý tưởng mới] không ? Đang họp mà ta lại không chú tâm, cho nên mới cùng mập mạp ầm ỹ cãi nhau 1 trận to ? »

« Ngươi không phải vì tên khách hàng háo sắc kia mới cùng tên béo cãi nhau sao ? »

« Cũng không hẳn là thế, kỳ thật ngày hôm đó tâm trạng của ta hơi tệ, cho nên mới cùng tên mập cãi nhau, thậm chí không để ý hậu quả mà phẫn nộ từ chức. »

Dương Bách Huệ mơ hồ đoán được tâm tình của nàng nhất định là cùng Tề Sóc có liên quan, nhưng – « Đã xảy ra chuyện gì ? » Nàng hỏi, đối với người yêu của nàng kia nhưng là đối tượng hâm mộ của tất cả mọi người nha.

« Buổi tối trước hôm đó, ta nói với Tề Sóc là chúng ta kết hôn đi, kết quả hắn lại trả lời ta…… » Quan Chi Yên không khỏi nghẹn ngào.

« Nói cái gì ? » Dương Bách Huệ sốt ruột hỏi.

« Hắn nói gần đây có nhiều việc, cũng không vội chờ hắn thêm vài năm nữa. » Nàng nói.

Dương Bách Huệ trừng mắt nhìn, không biết Tề Sóc trả lời như thế có vấn đề gì a.

« Ta nói tốt, sau đó hỏi hắn khi nào thì rảnh, kết quả hắn lại trả lời… » Nàng lại lần nữa đứt quãng không nói nổi.

« Trả lời cái gì ? » Dương Bách Huệ nhịn không được hỏi.

« Hắn nói, đại khái…5 năm sau. »

Dương Bách Huệ nhất thời tròn to đôi mắt, không tin nổi kêu to « Ngươi nói cái gì ?! »


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.