Vu Thuần Nhã nghiến răng đến nỗi tê cả hàm, cô ta chỉ hận giờ không thể lập tức giết chết Vu Lạc An.
Con chó này đến giờ vẫn chưa quên được Tần Dương, quả nhiên vẫn muốn ve vãn anh ấy.
“Vu Lạc An, mày có phải là vô liêm sỉ quá rồi không?”
“Vô liêm sỉ? Ha, nói đến vấn đề này thì tôi cùng lắm cũng chỉ xếp thứ hai thôi, vị trí thứ nhất vẫn là nên nhường nhà họ Vu các người.”
Vô liêm sỉ ấy à? Vu Thuần Nhã vốn không có tư cách nói ra ba từ này.
Mấy người khác trong phòng rõ ràng cảm thấy không khí giữa hai người kia càng lúc càng quỷ dị, nhưng những gì mà hai người nói lại không ai nghe thấy.
Vu Lạc An lùi một bước để tách ra xa Vu Thuần Nhã hơn, cô ném cái nhìn khinh miệt và thách thức về phía cô ta rồi mới xoay người hiên ngang đi ra khỏi phòng.
Nói về khí chất, đúng là không ai qua nổi Vu Lạc An, lúc rơi vào hoàn cảnh khốn cùng nhất, cô vẫn luôn toát ra một khí chất thoát tục, thanh cao, vẫn luôn xinh đẹp ngạo mạn.
Sẽ có một ngày, Vu Thuần Nhã đến khóc cũng không còn nổi nữa.
Vu Lạc An đi rồi, Vu Thuần Nhã lại càng tức giận thêm. Việc bị một người như cô khinh thường, cô ta cảm thấy vô cùng nhục nhã. Tâm trạng xuống dốc không phanh, cô ta cũng không còn hơi để tiếp tục tuyển chọn được nữa, trực tiếp bỏ ra khỏi phòng rồi vào nhà vệ sinh gọi điện thoại.
“Alo!”
“Tiểu thư, cô có việc gì sai bảo?”
[...]
Vu Lạc An ra khỏi Tinh Nguyệt, dù đã sớm biết kết quả khi gặp phải Vu Thuần Nhã, nhưng cô vẫn hơi thất vọng, Phan Vân Ly và Hạt Đậu sẽ buồn cho mà xem, hai người họ đã hi vọng cô trúng tuyển như vậy.
Vân Ly, xem ra cơ hội lượn qua lại trước mặt đôi cẩu nam nữ đó mà cậu nói không thành rồi.
Đèn xanh cho người đi bộ đã bật được một lúc cô mới phát hiện ra, vội vã chạy sang đường.
Đến bên kia đường, vẫn còn năm giây nữa mới đến lượt các phương tiện khác đi, cô khẽ mỉm cười, tốc độ cũng nhanh đấy chứ.
Đi chưa được hai bước, Vu Lạc An liền phát hiện ra chiếc móc khoá vỏ sò của mình rơi mất rồi.
Nhìn lại con đường vừa nãy đi qua, quả nhiên thấy nó đang nằm ở giữa đường.
Mẹ nó, còn có ba giây, cô liều chết quay lại. Đừng hỏi vì sao cô liều mạng như vậy, đó là kỉ vật tình yêu của ba mẹ cô, cô không thể trơ mắt đứng nhìn nó vỡ vụn.
Lúc nhặt được móc khoá đứng lên, cũng là lúc đầu của một chiếc Ferrari dừng cách cô chỉ độ hai mươi cen-ti-mét.
“Mẹ nó, cô không cần mạng...” Lời nói vừa mới chỉ thốt ra được một nửa, cái người vừa ngó đầu ra khỏi xe kia liền im lặng.
“Sao lại là cô?” Hạ Cảnh Thiên nhíu mày, thành phố này cũng nhỏ thật đấy, vừa mới hôm qua còn gặp cô ở sở cảnh sát, vậy mà hôm nay đã gặp lại.
“Tại sao không thể là tôi?” Vu Lạc An hỏi lại, anh ta cứ làm như việc gặp lại cô lạ lắm không bằng ý.
Hạ Cảnh Thiên: “Tôi có nên suy nghĩ là cô bám theo tôi không?”
Vu Lạc An: “•••” Mẹ nó, có thể ảo tưởng thêm nữa được không?
Xe đằng sau tuýp còi ý bảo Hạ Cảnh Thiên mau chóng rời xe mình đi, Vu Lạc An liền đi đến gõ gõ vào cửa xe của anh: “Nếu anh muốn biết có phải tôi bám theo anh hay không thì mau mở cửa xe cho tôi quá giang một đoạn đi, tôi nói anh nghe.”
Hạ Cảnh Thiên rất muốn nói từ chối, nhưng rồi anh vẫn mở cửa xe cho cô lên.
Đến khi chiếc xe lăn bánh, anh mới lên tiếng: “Cô nói được chưa?”
Vu Lạc An bĩu môi, người đàn ông này chuyện gì cũng thích rõ ràng như vậy sao? Vậy thì cô cũng không ngại trêu anh ta một chút.
“Nếu tôi nói là phải thì sao?”
“Thì tôi sẽ ném cô xuống xe ngay bây giờ.”
Vãi, có cần nghiêm túc như vậy không? Tôi chỉ đùa một chút thôi mà.
“Đã nghe danh Hạ tổng không gần nữ sắc, càng không biết thương hoa tiếc ngọc, quả thật đúng như lời đồn.”
Hạ Cảnh Thiên: “Cô biết tôi?”
“Hạ Cảnh Thiên ở thủ đô này còn có người nào khác ngoài tổng giám đốc của tập đoàn Giang Huyên sao?”
Cô đâu phải kẻ mù thông tin, nhân vật số một như vậy mà không biết thì quay về làm người tối cổ cho xong.
Nhưng Hạ Cảnh Thiên dường như không để ý đến lời của cô cho lắm, anh cứ nhìn vào gương chiếu hậu suốt.
“Ngồi cẩn thận.” Anh lạnh lùng nhắc nhở một câu rồi tăng tốc độ của xe, ánh mắt chứa đầy sự phức tạp.
Vu Lạc An không ngu tới mức không nhận ra có điều khác thường. Cô quay đầu nhìn về phía đằng sau, quả nhiên phát hiện có hai chiếc ô tô theo sát hai người, lúc Hạ Cảnh Thiên đi nhanh chúng cũng đi nhanh, anh giảm tốc độ chúng cũng giảm theo.
Mẹ kiếp! Vu Thuần Nhã có phải qua vội vàng rồi không?
“Cô rốt cuộc là tội phạm giết người hay sao mà lần nào cũng bị truy sát vậy?” Hạ Cảnh Thiên vừa quẹo xe sang trái vừa hỏi, tốc độ của xe rất nhanh nhưng cô vẫn nghe thấy giọng anh một cách rõ ràng.
Vu Lạc An cười cười: “Tôi cũng đang thắc mắc, sao lần nào gặp anh tôi cũng trong tình trạng thảm hại như vậy?”
Anh không nói thêm gì, cầm lấy hộp y tế dự phòng trong xe, lấy ra một miếng băng gạc rồi ném về phía cô, mặt vẫn lạnh như tiền.
Rõ ràng là một hành động ấm áp, nhưng đến lượt anh làm lại trở thành ghét bỏ, có lẽ là vì ghét nhìn thấy khuôn mặt bị xước của cô.
Xí, tôi đau chứ có phải anh đau đâu.
Vẫn chưa cắt đuôi được đám người kia, Hạ Cảnh Thiên lại tăng thêm vận tốc xe, cảnh vật bên ngoài lướt qua sớm đã không thể nhìn rõ.
“Này anh, anh định vượt đèn đỏ đấy à?”
“Cô nghĩ mình làm được còn tôi thì không à?”
Đương nhiên là không rồi, thậm chí tốc độ của anh đã vượt qua cô nữa kìa.
Nhưng người đàn ông này thực sự không nghĩ đến việc phải vào sở cảnh sát lần hai à?
Quả nhiên điều cô nghĩ đã xảy đến, sau khi vượt năm cái đèn đỏ, Hạ Cảnh Thiên và Vu Lạc An lại có mặt trong sở cảnh sát.
“Lại là hai người à?” Cảnh sát A hỏi.
Vu Lạc An thật sự muốn nói: Chú ơi, không liên quan đến cháu đâu.