[[[[Quả nhiên viết đổi mới không có chất lượng cũng không có số lượng TT mọi người xem chơi chơi thôi đừng đánh ta… tác giả gần đầy bị thiếu linh cảm… [Linh cảm bày tỏ: cuối cùng cô vẫn lấy tui ra làm lá chắn]]]
c83d70cf3bc79f3d1b8c0fa7baa1cd11728b293c
Nhị Nguyệt Hồng
Chương 16:
Trương Khải Sơn híp mắt xem xét Ngô Lão Cẩu, thấy đối phương bối rối đến mức vân vê góc áo nhăn mặt, chợt nở nụ cười.
“Được rồi, đừng khẩn trương như vậy, ta chỉ đùa thôi mà.”
Ngô Lão Cẩu thư giản thở ra một cái, ho khan vài tiếng, đứng dậy bê chậu nước: “Tôi đổi nước ấm khác.”
“Ta chờ cậu thay nước xong,” giọng nói Trương Khải Sơn đột nhiên giảm xuống mấy độ, lạnh như băng, “Ta sẽ kể những chuyện trước đây cho cậu nghe.”
Ngô Lão Cẩu đưa lưng về phía người, nhún nhún vai, không lên tiếng.
Trương Khải Sơn chờ Ngô Lão Cẩu đóng cửa lại rồi mới thở dài một cái.
Mặc kệ nói như thế nào, nói Ngô Lão Cẩu không để tâm chuyện Lan Thành là không thể, nhìn y ghen đến mặt như bị táo bón kia thì biết.
Chỉ là ngại sĩ diện nên không nói ra, muốn Ngô Lão Cẩu nói: “Ngươi nói đi nói đi, ngươi có quan hệ gì với người phụ nữ kia, ngay cả con cũng có rồi” “Trương Khải Sơn ngươi là cái đồ không biết xấu hổ, dám phụ lòng ta, dám ăn vụng sau lưng ta.” còn không bằng kéo y lên đường lớn rồi dùng một chiếc xe cán chết y.
Trương Khải Sơn muốn thành thật với y.
Từ ngày người ở dưới thành nhìn đến nam nhân có gương mặt tiêu điều mà lạnh lùng, đôi môi mỏng lại phát ra một khí thế to lớn.
Giây phút đó, người cảm nhận được, sau tấm lưng ấm áp kia có thể dựa vào.
Rồi sau đó Nhị Nguyện Hồng rãnh rỗi không có việc gì làm nên chạy đến kể chuyện phiếm, lần đó Ngô Lão Cẩu vì người chiêu binh mải mã mà chạy hối hả ngày đêm ngược xuôi đến, hắn vỗ vỗ cây quạt để hết buồn ngủ, nhiều lần tỉnh lại, chỉ thấy y nằm một mình dưới cây đèn, bút và giấy vẫn còn đó.
Trước đây Trương Khải Sơn cho rằng con người chỉ cần sống, mọi thứ mới có ý nghĩa, thanh danh, tiền tài, tình yêu đều có thể đến sau.
“Cậu có hỏi y, y làm những việc này, để làm gì không?”
Người hỏi Nhị Nguyệt Hồng như vậy.
Nhị Nguyệt Hồng tiêu sái thu hồi cây quạt, tự châm một tách trà, trong ánh mặt chợt tối sầm.
“Muốn ta nói, các người đều thích xem kịch mà, nghe mấy đoạn kịch không chừng có ý nghĩa hơn, thật tình, mấy người làm đào kép như bọn ta, luôn bị bọn thế nhân nhìn không thấu hồng trần chê cười, là nhìn không ra nhân duyên.”
“Chuyện của các người, ngoại nhân như ta cũng không tiện nhúng tay, mỗi người đều có đoạn kịch hoàng mai cho riêng mình, y y nha nha~, hát xong, người đi, mọi chuyện kết thúc.”
“Hoa nở dưới trăng dành cho ai? Mấy độ tiêu hồn, chưa nhận ra tình cảm, nước mặt rơi vào không trung, tâm tự biết dừng lại.”
~
Năm 1937, Đông Bắc.
Mùa đông đã đến.
Ánh mắt của nam nhân mặc quân trang lạnh thêm vài phần.
“Tìm y, một khi tìm được, bắt y về.”
Phía dưới, một vị quan trẻ tuổi gật đầu, cầm bức hoạ trong tay đưa cho người bên cạnh, tháo mũ hướng về phía Đoạn Kì Thuỵ cúc cung.
“Hôm nay lên đường đến Kim Lăng, tất phải diệt sạch.”
Trên bức hoạ là chân dung Ngô Lão Cẩu vẫn còn mỉm cười thanh tú.