Giải Cửu Gia không ngờ tới là sẽ gặp phải cảnh tượng thơm mát như vậy, hắn cũng không phải chưa tự YY (tưởng tượng) suốt 1 năm qua, bất quá tự nhiên nhìn thấy bọn họ ôm hôn này nọ vẫn là có chút giật mình.
Thần sắc của Ngô Bội Trinh lạnh lùng dừng ở Trương Khải Sơn.
Lan Thành sợ hãi đến mức không biết nên làm gì, nàng co rúm nắm tay lại lẩm bẩm gì đó, cảm giác lạnh như là bị song chưởng xé nát.
Trương Khải Sơn không buông Ngô Lão Cẩu ra, người thản nhiên nhìn lại Ngô Bội Trinh, đôi mắt trầm tĩnh không chút gợn sóng cũng không có chút sợ hãi.
Ngô Lão Cẩu cứng đờ, y luyến tiếc rời khỏi vòng tay ấm áp đó, nhưng nhìn thê tử mình trợn mắt, ý lại có cảm giác mình là một người phu quân vô cùng nhục nhã.
“Tôi biết quan hệ của các người không bình thường,” Ngô Bội Trinh phá tan bầu không khí yên tĩnh, trong thanh âm có chút run rẫy, “Nhưng mà y đã có vợ con, y có một đứa con tên Nhất Cùng, còn có một đứa tên Nhị Bạch, trong bụng tôi còn một đứa…”
Trương Khải Sơn lẳng lặng nhìn Ngô Bội Trinh.
“Tôi không thể không có y…” Trong thanh âm của Ngô phu nhân có một chút thê lương, nàng ngã quỳ xuống đất.
“Xin người tha cho phu quân của tôi, tôi yêu anh ấy, tôi không thể không có anh ấy…”
Lan Thành hét một tiếng nhỏ, nàng mờ mịt nhìn Trương Khải Sơn, lại nhìn Ngô Bội Trinh đang quỳ trên đất, đột nhiên khóc, nàng muốn tiến đến đỡ Ngô Bội Trinh, nhưng nàng lại như mọc rễ trên đất, không thể nhúc nhích.
Ngô Lão Cẩu đẩy Trương Khải Sơn ra.
“Tối nay giờ tý, dưới tán cây ngô đồng ngoài thành.” Y dán sát vào lỗ tai Trương Khải Sơn nhỏ giọng ngập ngừng.
“Phu nhân đứng lên đi, trên đất lạnh lắm, không nên động đến thai nhi.”
Ngô Lão Cẩu lẵng lặng ôm lấy Ngô Bội Trinh rời khỏi, Giải Cửu Gia cũng thở dài một tiếng rồi chạy biến, chỉ còn Lan Thành ở lại.
Trương Khải Sơn có loại cảm giác người đi – nhà trống, người nhìn Lan thành đang đứng ngây ngốc trước cửa nói: “Muốn vào thì vào đi.” Dứt lời xoay người rót một ly trà.
Lan thành quẫn bách vào phòng, Trương Khởi Sơn đưa lưng về phía nàng, người cầm lấy tách trà, muốn uống nhưng lại do dự, người không muốn rửa trôi hương vị từ đôi môi của y.
“Cô uống đi.” Vẫn là đưa tách trà cho Lan Thành. (fan não tàn của Ngũ gia (–_–))
Mặt Lan Thành đỏ hồng, cầm cái chén a a ô ô muốn nói gì đó.
“Mấy năm nay cô sống thế nào?”
Lan Thành mỉm cười, nàng buông chén trà, “Ngoại trừ bị đuổi giết đến phát mệt ra, còn tìm ngài rất cực khổ.” [Gien của Tiểu Ca cũng từ đây mà ra…]
“Cần gì phải tìm ta.”
“Ngài thích Ngô Lão Cẩu thật sao?”
“Nhìn không ra sao?”
“Không ngờ ngài cũng biết nói ngọt.”
“Muốn cười nhạo thì miễn đi, cô đến tìm ta là vì tương tư ta sao?”
“Phải.”
Trương Khải Sơn kinh ngạc nhìn cô gái tươi cười trước mặt, trong lòng cảm thán một tiếng ‘người phụ nữ si tình’.
“Trước đây vì ngài, phụ thân tử bỏ tôi, tôi đến Quảng Tây, ở đó sinh ra đứa con trai của ngài, Trương Khải Sơn, một mình cô độc, khi đó chỉ có bà mụ ở bên cạnh tôi, không ai ôm tôi, bảo tôi đừng sợ, không ai nắm tay tôi, bảo tôi đừng sợ.”
Lan Thành nhìn Trương Khải Sơn, nở nụ cười, “Tôi nghĩ mãi, đứa nhỏ kia, tôi sẽ nuôi nó khôn lớn, dù sao đó cũng là món quà mà ngài tặng cho tôi.” (Ầy ~ ╮(︶︿︶)╭)
“Có thể tôi không thể có được ngài, nhưng tôi có đứa con của ngài, nó là bảo bối của tôi.”
Trương Khải Sơn chợt nhớ đến câu nói của Ngô Lão Cẩu, giật mình: “Ta muốn gặp nó, nó bao nhiêu tuổi?”
“Năm nay vừa tròn 5 tuổi, Nó đang ở trong thành Kim Lăng, muốn gặp tôi sẽ mang nó đến.”
“Sao trước đây không nói?”
“Đứa nhỏ đó tính tình cổ quái, không thích người ngoài, lúc tôi và bà lão kia đến đây vốn không đem theo nó, nhưng nó tự mình mò đến.”
Đúng là có chút phong cách của cha nó.
Trương Khải Sơn cười cười, “Thôi được, chúng ta đi gặp nó.”
Hai người cải trang đơn giản, Lan Thành đi theo Trương Khải Sơn vào Kim Lăng thành.
Đứa nhỏ đang cuộn mình trong chăn thành một khối, Trương Khải Sơn vỗ vỗ làm ra vẻ gấp gáp: “Đứng lên nhanh, đứng lên, có quân phiệt đến tìm ngươi.”
Trong lòng đứa nhỏ cảnh giác một chút, liếc mắt nhìn một cái rồi quay đầu đi không thèm để ý đến nữa.
“Nó tên gì?” Trương Khải Sơn có chút vui vẻ nhìn thấy đứa nhỏ có gương mặt giống hệt mình, trưởng thành nhất định là đẹp trai giống cha nó. (Em chỉ cần ảnh nói nhiều được như anh thôi là em cảm tạ trời đất rồi)
“Trương Khôn.”
“…….” Không được cái là cái tên quê quá.
“Trương Khôn, Trương Khôn, nhìn ta này.” Trương Khải Sơn cố ý gọi cái tên khiến đứa nhỏ mặt đỏ tai hồng, nó hung dữ nhảy dựng lên che cái miệng của quân phiệt đại nhân lại, “Đừng gọi!”
“Từ giờ trở đi, gọi con là Trương Khởi Linh nha.”
Trương Khải Sơn ôm đứa con của mình cười tủm tỉm nói.
Trước đây người từng nghĩ cái gì cũng không cần, bây giờ có đứa trẻ này.
Mọi người thường nói có hậu duệ cũng như kéo dài sinh mệnh của mình, như vậy mới thật sự xem như là còn sống. (Tiếc là về sau con trai anh cũng dính vào tay thằng cháu nhà họ Ngô ヾ(  ̄O ̄)ツ)
~
Okay, Ở trên là đùa tí thôi, ở đây xin giải thích lại là Tiểu Ca với Trương Khởi Sơn không có màu mủ gì hết nhé. Tiểu Ca mang dòng màu thuẩn huyết với Trương gia tộc trưởng, còn Trương Khởi Sơn chỉ có nửa huyết thống là của Trương gia thôi, vì mọi người hay đoán Tiểu Ca sinh vào thời dân quốc nên mới đưa vào làm con của Trương Khởi Sơn.
Tóm lại là bộ đồng nhân này là hoàn toàn HƯ CẦU, mọi người xin đừng tin vào nó a~ nếu không tui sẽ thành tội nhân thiên cổ mất.