Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé

Chương 7: Chương 7: Alice chân ngắn mà chạy nhanh




Mộc Hạ chạy thục mạng khi gần bị tóm đến nơi, thấy bóng dáng quen thuộc đang chạy tới đón cô. Phao cứu sinh đây rồi, cô ngã nhào vào ngực Phó Tranh, hắn dang tay đỡ cô vào lòng. Cuối cùng cũng thấy cô rồi, hắn an toàn trước ông bà Phó rồi.

“Con nhóc, đứng lại.”

Nghe tiếng tên đó Mộc Hạ núp sau người Phó Tranh, hắn cũng đứng ra che chở cô. Nhận ra tên hôm qua, anh nhếch mép:

“Tưởng ai xa lạ dám đụng vào người của tao. Hóa ra 'người quen', giỏi nhỉ.”

“Lại là mày à, tao đéo quan tâm đưa nhỏ đó đây cho tao.”

“Giỏi vào mà cướp.”

Trước lời thách thức, tên gầy lao vào đấm, Phó Tranh đẩy cô ra đằng xa rồi né.

“Ao nhây ao nhây, tưởng thế lào, hóa ra chỉ có vậy.”

Phó Tranh cười nhẹ, nhanh như chớp lao vào cho hắn hai cước khiến hắn nằm đó luôn. Miệng vẫn thều thào:

“Thằng chó, tao sẽ báo cảnh sát gô cổ hai đứa mày lại.”

Phó Tranh nghe thế cười lớn:

“Bố mày đầy uy tín, tố cáo hộ tao cái. Tao chưa báo cảnh sát mày quấy rối tình dục thì thôi nhé.”

Mộc Hạ trố mắt nhìn thán phục, lợi hại quá, đỉnh quá, đẳng cấp quá. Sau vụ này cô phải xin theo hắn làm đàn em, để hắn truyền dạy cho cô ít võ công phòng thân mới được.

Phó Tranh phủi tay, quay lại phía Mộc Hạ, xách cổ cô như xách túi hàng.

“Alo, Kỉ Hồng thông báo với chúng nó là tao tìm được người rồi.”

…………

Ngồi ở ghế phòng khách, 4 anh em Phó Tranh nhìn Mộc Hạ chằm chằm. Cuối cùng không chịu được nữa:

“Các anh đừng nhìn em như vậy, em biết lỗi rồi.”

Kỉ Hồng thở dài:

“Hạ Hạ, sao em ra ngoài lạc map. mà không gọi điện cầu cứu? Mọi người tưởng em bị bắt cóc rồi chứ.”

“Tại em không có số của các anh.”

“Số của Lão đại em cũng không có sao?”

Cả lũ lại nhìn Phó Tranh, chả lẽ ở chung nhà hắn vẫn chưa cho cô số. Thấy đàn em nhìn mình như vậy Phó Tranh đập bàn quát Mộc Hạ:

“Cô không có số tôi thì không biết gọi cho ba mẹ tôi, để ông bà gọi cho tôi à?”

“Nhưng em làm vậy chả phải anh sẽ bị hai bác mắng sao?”

Cô bất mãn, làm thế thì tội hắn chết.

Cả lũ đỡ trán, bị như thế mà cô vẫn nghĩ xa vậy sao. Một tên nhìn mặt cô bất lực:

“Cừu nhỏ, lần sau em không phải ngại, gặp nạn thì cứ tìm cách tốt nhất. Lão đại bị đập lì đòn rồi em khỏi lo.”

*Bốp* Phó Tranh gõ cho tên đó một cái, mất mặt hắn quá, bạn bè chỉ thế là nhanh. Rồi hắn quay ra nhìn cô:

“Lần sau rút kinh nghiệm.”

Mọi người thấy chuyện xử lí xong cũng nhẹ nhõm, bụng lúc này kêu òng ọc, đói rồi:

“Mọi người tôi đói quá, đi ăn không?”

Nhắc đến đói giờ mới cảm nhận được, Mộc Hạ từ trưa đến giờ đã ăn uống tử tế gì đâu, đói muốn lả rồi. Phó Tranh thấy cô ỉu xìu, giờ đợi cô nấu chắc chết héo quá:

“Được rồi, cô lên phòng tắm rửa rồi tôi dẫn đi ăn. Còn chúng mày nữa cút về nhà tắm đi xong tí tao gửi địa chỉ. Tao bao.”

Nghe đến đây bọn Kỉ Hồng thích lắm, tiền thì bọn này không thiếu nhưng ăn đồ chùa thì vẫn ngon hơn. Tính ra họ là cậu ấm hết đấy chứ, toàn nhà giàu chơi với nhau. Họ chơi với nhau từ bé đến giờ luôn, cãi nhau chí choé suốt ngày nhưng anh em thâm tình lắm. Ngoài Kỉ Hồng thì còn Mạc Quân, Tô Khiêm, đều là anh em tốt của Phó Tranh.

Đám Kỉ Hồng về, Phó Tranh ngồi dưới nhà cũng trở về phòng tắm rửa, đi qua phòng Mộc Hạ hắn bỗng khựng lại miệng nhếch miệng cười, nhìn vào cánh cửa đóng chặt, hắn nhớ lúc đó cô chạy vút lao vào lòng. Bạn đang đọc t

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.