Mộc Hạ ngồi dậy tìm nhiệt kế trong hộc bàn rồi kẹp vào nách Phó Tranh:
“Anh kẹp nhiệt kế vào, em xuống nhà gọi dì Lưu lên nhé.”
Phó Tranh giữ lấy tay cô không muốn cho đi, hắn muốn ở riêng, muốn cô chăm sóc hắn cơ:
“Không, em ở đây với anh. Anh mệt.”
Mộc Hạ thấy hắn nhợt nhạt như vậy nên càng kiên quyết xuống nhà, gỡ tay hắn ra rồi mở cửa chạy đi.
“Anh chờ một chút nhé.”
Cô nhanh chóng đi tìm 2 bác giúp việc, cơ mà cũng lạ, vừa lúc ăn cơm vẫn thấy thế mà giờ gọi kiểu gì cũng không xuất hiện. Chả lẽ hai bác đều ra ngoài sao, trùng hợp thật đấy.
Mộc Hạ đi vòng vòng quanh nhà rồi đi vào bếp, thấy nồi cháo đã được nấu sẵn, cô múc một bát rồi mang lên. Không ai ở nhà thì cô sẽ chăm hắn vậy.
Phó Tranh trong phòng nóng muốn lòi mỡ mà vẫn phải đắp chăn, nghe bước chân cô vào hắn lại nhanh giả vờ ngủ.
Mộc Hạ tiến đến lấy nhiệt kế ra xem, hốt hoảng:
“Sốt tận 37 độ này, em phải đưa anh đi bệnh viện thôi. Để em gọi cấp cứu.”
Nghe đến đây Phó Tranh giữ luôn tay cô lại, giờ mà gọi cấp cứu thì lộ hết mất:
“Anh không sao đâu, uống thuốc là được.”
Đúng là hắn có sao đâu, vừa nãy nhân lúc cô xuống hắn liền cho nhiệt kế vào cốc nước nóng, đợi cô lên thì nhét lại vào người nên nhiệt độ mới cao như vậy đấy chứ.
Giờ mà gặp bác sĩ là toang bao công sức.
Mộc Hạ không yên tâm nhưng hắn kiên quyết như vậy thì đành chịu.
“Vậy anh ngồi dậy ăn cháo nhé.”
“Em đút anh ăn cơ.”
Cái tên này cũng biết lợi dụng lắm, nhưng cô đâu biết gì, chỉ cần hắn khỏe là được. Múc thìa cháo trên tay cô chu môi thổi nhẹ, đợi nguội rồi mới đút cho hắn.
Trông cô lúc này thật đáng yêu, vẻ mặt phồng lên như con hamster lại dịu dàng chăm sóc hắn khác hẳn lúc giận dỗi.
Há miệng đón lấy từng thìa cháo cô đút khiến hắn sướng muốn điên lên. Cháo nay sao ngon thế, ngon một cách bất thường luôn ấy.
Hắn liên tưởng đến món cháo hành của Thị Nở cho Chí Phèo, tuy chỉ là cháo bình thường nhưng được người mình thương làm cho thì nó phải gọi là mĩ vị nhân gian.
:))Mặc dù cháo ông kễnh này ăn là cháo thịt =))
Hắn ăn như đỉa đói nên chả mấy chốc hết bát cháo đầy. Cô lần mò tìm thuốc hạ sốt rồi đưa cho hắn:
“Ăn xong thì uống thuốc đầy đủ nhé, không thì bệnh nặng thêm đấy.”
Phó Tranh lắc đầu quay đi chỗ khác:
“Anh không uống đâu đắng lắm.”
Mộc Hạ điếng người, cái tên này làm điệu bộ gì vậy, hắn mà cũng sợ đắng sao? Nghe giả trân vậy.
Nhưng Mộc Hạ vẫn dỗ hắn:
“Nhưng anh không uống thì sao khỏi bệnh được? Nào ngoan uống đi.”
“Đắng lắm, hay em đút cho anh giống lần trước anh đút thuốc cho em ấy. Nha.”
Hắn thật biết lợi dụng, bảo cô mớm thuốc cho á, điệu đến thế là cùng. Cô không làm vậy đâu, ngại lắm.
“Em... em không làm đâu ngại lắm. Anh tự uống đi, thuốc này dạng viên con nhộng không đắng.”
Thấy cô nhất quyết từ chối, hắn liền nhảy bổ lên hôn cô một cái rõ kêu rồi cầm viên thuốc cho vào miệng.
Nhe răng thỏa mãn:
“Thuốc ngọt hơn nhiều rồi. Anh thích uống thuốc kiểu vậy.”
Hành động bất ngờ của hắn khiến cô đỏ mặt, vùi đầu vào chăn che đi sự ngại ngùng.
“Anh ốm mà vẫn biến thái thế sao.”
Phó Tranh cười ôm cô lên giường nằm với mình, đè cô xuống hôn thêm cái nữa, rồi mới thỏ thẻ ra vẻ nũng nịu:
“Em tha lỗi cho anh nha, anh không dám làm vậy nữa.”
Thực ra cô không có giận, chỉ là muốn trừng phạt hắn một chút để hắn sau này không làm bậy nữa thôi. Chứ làm vậy cô cũng khó chịu trong người lắm.
Mộc Hạ ôm lấy người hắn, cảm nhận lại sự ấm áp của hắn:
“Em không giận anh nữa, được chưa.”
Chờ mỗi thế, Phó Tranh mừng hơn được mùa, cách này có hiệu quả rồi, không uống công hắn chịu nóng nãy giờ. Hắn cúi đầu cắn lấy chiếc má phúng phính đáng yêu của cô mà mút đến nỗi in cả vết đỏ lên má.”
“A, anh làm gì vậy, nhột em. Nước miếng anh lem hết lên mặt em rồi. Ghê quá.”
“Ghê sao? Hãy nhìn yêu quái sử dụng tuyệt chiêu đây.”
Phó Tranh đè cô xuống hôn lên khắp gương mặt, hắn nhe răng cắn lấy đôi má bánh bao mịn màng, cái má thật thích, mềm mềm chỉ muốn nuốt xuống bụng thôi.