3 Tuần sau khi kết thúc án rắc rồi, cuộc sống mọi người cũng trở lại quỹ đạo ban đầu. Xã hội cũng yên bình hơn khi ai đó bị tách ra khỏi cộng đồng.
6h30 Sáng.
- Renggg rengggg-
Phó Tranh mắt nhắm mắt mở tức giận vơ lấy điện thoại cục cằn bắt máy:
“Alo? Sáng sớm gọi gì? Hót nhanh, không để ai ngủ à?”
Đầu dây bên kia im lặng giây lát, như để hắn nói hết câu, sau đó mới từ từ cất lời. Một giọng nói vừa đủ nghe nhưng đầy uy nghiêm thừa sức răn đe đối phương:
“Nghịch tử, giỏi lắm tao mà không bận là mày được nghe ông già này 'hót' rồi đấy.”
Phó lão gia cố tình nhấn mạnh từ 'hót' cho cậu ấm nhà mình nghe. Phó Tranh đang từ lơ mơ nghe vậy tỉnh liền, hắn cười trừ nịnh nọt:
“Ba à, sáng sớm ba gọi con có chuyện sao?”
Phó Cẩm Thần cũng chả có thời gian đôi co đợi về xử lí sau, ông giao luôn việc:
“Hôm nay lớp của Phó Duệ có buổi dã ngoại lửa trại qua đêm cần có phụ huynh đi cùng. Tao và mẹ mày có việc phải đi sớm, đồ cần thiết cho Phó Duệ mẹ mày đã chuẩn bị đầy đủ từ tối qua rồi...”
“Dạ dạ..rồi, ba muốn con đi thay chứ gì?”
Không đợi Phó Cẩm Thần nói hết, Phó Tranh chen lời vào luôn, bởi hắn biết thừa ba hắn muốn làm gì.
Xong hắn cúp phụt máy, ném ra đầu giường, mệt mỏi ngã ềnh ra đó vẻ mặt hết sức lười biếng. Hắn lúc nào cũng vậy luôn trong trạng thái mệt mỏi.
“Phó Tranh? Anh dậy chưa?”
Là tiếng Mộc Hạ bên ngoài gọi, Phó Tranh lập tức lấy lại tinh thần, cong miệng cười. Hắn rón rén lại gần núp sau cánh cửa, im thin thít không trả lời.
Mộc Hạ ngoài này gọi liền mấy câu không thấy hồi đáp, cũng có chút lạ kì.
“Phó Tranh, anh có trong đó không? Em vào nhé?...Em vào thật đấy nhé?”
“...”
Vẫn không thấy trả lời, cô nhẹ nhành mở của ngó vào, lén lút như tên ăn trộm thiếu kinh nghiệm. Đảo mắt xung quanh, căn vậy đen và trắng là màu chủ đạo, cô nhìn một hồi, quyết định bước vào tiến lại gần chiếc giường đen lớn giữa phòng.
“Phó Tranh anh đang tắm sao? Đừng trốn em nhé...”
Cô thì cứ chậm dãi lén lút tiến tới giường, Phó Tranh thì nhẹ nhàng đi sau cô, miệng nở nụ cười nghịch ngợm rình cô bất cẩn mà hù chơi.
Mộc Hạ vẫn cứ lấm lét, cô lật tung chăn lên la lớn:
“Anh trốn ở đây hả?”
...Không có? Hắn không có trong chăn? Hay là trốn trong nhà tắm?
“Áaaaaa.”
Mộc Hạ toan đổi hướng tiến về nhà tắm thì bất tình lình, từ đằng sau một cánh tay to lớn ôm lấy cô đè xuống giường, nhanh chóng phủ chăn lên cả hai:
“Anh bắt được tên trộm rình mò nhé.”
Nhận ra hơi thở quen thuộc Mộc Hạ mới nơi bỏ phòng bị, rất nhanh cô hùa theo hắn. Một tay cô đặt trên vai nơi gần xương quai xanh của hắn, tay còn lại giữ lấy cái eo cường tráng của hắn, giọng điệu hết sức ngọt ngào, mời gọi:
“Ta là trộm đây, giao thứ quý nhất đây không thì đừng hòng sống.”
Phó Tranh nở nụ cười ma mị, giọng hắn có chút khàn khàn mang theo vẻ nam tính cuốn hút:
“Xin hỏi cô muốn trộm gì? Trộm tình hay trộm sắc?”
Mộc Hạ cũng không chịu thua kém, cô bạo gan đưa tay luồn lên bụng hắn cảm nhận từng múi cơ, mềm mại xoa nắn:
“Tôi muốn cướp cả hai...Được không?”
“Vậy trái tim này và thân thể này trao cho cô cả.”
Hắn vừa nói, bàn tay của hắn hắn vừa giữ lấy tay cô di chuyển lên trên, chậm dãi từng chút một, như để cô có thời gian cảm nhận hơi nóng từ thân thể hắn. Dần dần, từ bụng lên đến ngực, tay Mộc Hạ đặt trên cơ ngực hắn mà cảm nhận.
Cảm nhận cơ ngực săn chắc cùng tiếng con tim đập từng hồi, nhịp nhàng, vội vã.
- Thịch thịch thịch-
“Tim anh.... đập nhanh quá vậy, bệnh tim sao?”
Phó Tranh phì cười thành tiếng, giây phút lãng mạn vậy mà cô hỏi câu nghe tụt cảm xúc quá, nhưng hắn lại thấy cute.
“Aiza...chắc bị sắc đẹp của tên trộm làm tim loạn nhịp rồi. Bắt đền đấy.”
_____Cơn bão ngày chủ nhật, thứ2-7 lặn tiếp:)))___