Mộc Hạ nhìn hắn rồi đỏ mặt, núp vào ngực hắn mà cúi gằm.
Phó Tranh nhìn cô như vậy mà cười thành tiếng, vuốt tóc mềm mà thản nhiên hỏi như không:
“Em sao vậy?”
....
Cô không trả lời. Chả lẽ hôn có một cái mà ù tai luôn rồi sao.
Hơi lo lắng, hắn nâng mặt cô lên.
“Nào, em sao thế.”
Mắt cô ầng ậc nước mắt. Cô khóc rồi, sao hắn có thể làm vậy với cô chứ. Hắn có yêu cô không mà làm vậy, như vậy là gieo hi vọng cho cô đấy.
Nhìn cô khóc Phó Tranh hoảng luôn, hôn cô có một cái thôi mà sao thành vậy rồi:
“Mộc Hạ ngoan, anh làm em đau sao, hay anh làm em sợ. Nói anh nghe, anh xin lỗi.”
Phó Tranh lau nước mắt cô mà vội vã hỏi.
Mộc Hạ thấy vậy càng òa khóc to hơn, tự nhiên hôn người ta bất chợt vậy không sợ mới lạ. Cô mếu máo đẩy người hắn ra:
“Huhu, anh cướp nụ hôn đầu của em rồi. Hứcc... anh không thích em thì không được làm như thế. Anh như vậy là gieo hi vọng cho em, em sẽ buồn lắm... huhuu.”
Phó Tranh ngớ người, ai gieo hi vọng cho cô chứ, hắn là thật lòng nha.
Đến bước này rồi hắn không lảng tránh nữa, con trai thì phải quyết đoán lên. Hắn lấy hết dũng khí, nâng cằm cô lên:
“Mộc Hạ, là anh cướp nụ hôn đầu của em, nhưng anh thích em thật lòng. Anh không trêu đùa tình cảm của em. Anh thật sự rất thích em...”
Mộc Hạ như đơ luôn, nhìn như hắn bảo hắn thích cô. Phải không nhỉ, hay cô nghe nhầm?
“Mộc Hạ?Mộc Hạ?”
Cô giật mình, không phải là mơ, thật sự hắn bảo thích cô. Trả lời sao đây, cô cũng có tình cảm với hắn, cô khó chịu khi hắn tiếp xúc với người phụ nữ khác, cô chỉ muốn hắn là của cô thôi. Hơi ích kỉ nhưng cô muốn vậy cơ.
Nhưng sự việc bất ngờ quá, hắn làm vậy cô ngại nhaa.
“Mộc Hạ, em thích anh không. Em cho anh cơ hội nhé?”
Bị hỏi dồn dập, Mộc Hạ không biết trả lời sao nữa, mặt cô đỏ au, cúi người trốn tọt vào trong chăn:
“Em.. em không biết.”
Phó Tranh lại càng lo lắng, khi tỏ tình người ta đồng ý hoặc không đồng ý. Sao cô lại bảo không biết? Cô trả lời rõ ràng xem nào, hắn lo lắm rồi, chưa bao giờ hắn thấy bồn chồn mong đợi như vây.
Cô là đang thử thách lòng kiên nhẫn của hắn sao.
“Mộc Hạ, em cho anh câu trả lời đi? Hay em không thích anh, anh sẽ thay đổi vì em mà?”
Mộc Hạ trong chăn nghe vậy thì bất ngờ, hăn sẽ thay đổi vì cô sao. Một người tính khí nóng nảy như hắn mà nguyện thay đổi vì cô sao?
Mộc Hạ thò mỗi hai con mắt ra nhìn hắn.
Phó Tranh thấy cô chịu ra mặt cũng vui, ít ra còn có chút khởi sắc cho lời tỏ tình cộc lốc của hắn. Hắn mong chờ câu trở lời từ cô.
....
....
....
Nhưng sao cô không nói gì cả? Cô không thích sao. Nghĩa là hắn bị từ chối rồi?
Mặt hắn trầm hẳn, có lẽ cô không thích hắn.
Hít một hơi, chấp nhận thôi, dù sao hắn cũng nói ra lòng mình rồi, còn hơn là không nói. Là con trai mà mạnh mẽ lên.
Hắn tự an ủi mình. Buồn rầu xoa đầu cô:
“Vậy em ngủ đi, anh ra ngoài. Anh vẫn sẽ chờ câu trả lời từ em.”
Căn phòng nhỏ bỗng trở nên im ắng lạ thường, im đến nỗi có thể nghe thấy tiếng lá rơi trong gió.
Mộc Hạ hé mắt nhìn, hắn chuẩn bị đi rồi. Cô bỏ lỡ rồi chăng?
Nhìn bóng lưng hắn rời khỏi, cô thấy tim mình như thắt lại, có chút đau lòng. Liệu bây giờ giữ hắn lại có kịp không?
Ngay giây phút cửa phòng sắp đóng, cô không chần chừ thêm nữa mà bật dậy khỏi chăn, chân trần lao đến mà ôm lấy hắn.
Cô ôm lấy thân hình lớn của hắn mà òa khóc. Sao hắn dám bỏ cô như vậy:
“Oaa, anh đi đâu? Anh hôn em rồi, bây giờ anh phải chịu trách nhiệm. Hức.”
Bờ ngờ ngỡ ngàng và ngơ ngác. Cô bảo hắn phải chịu trách nhiệm cho nụ hôn sao.
“Hahaha.”
Hắn cười lớn, quay người ốm lấy cô mà nhấc bổng:
“Mộc Hạ, vậy là em đồng ý làm bạn gái anh sao?”
Mộc Hạ đỏ mặt gật đầu. Ultr hắn cứ hỏi vậy cô là con gái ngại nha
Hắn vui hơn mở hội, ôm cô vào lòng miệng không ngừng cười lớn. Hóa ra cô cũng thích hắn. Sao không nói sớm chứ, làm hắn tưởng...