Cô ngủ không biết trời trăng là gì, cho đến khi chuông điện thoại vang lên. Lần mò tìm điện thoại, cô bắt máy nghe:
“Alo, Mộc Hạ xin nghe.”
“Mộc Hạ đấy hả con? Mới đến quen chỗ ở chưa? thằng Phó Tranh nó có bắt nạt con không? Nó mà láo thì báo bác nhé, bác sẽ đập nó.”
Hóa ra là Phó phu nhân gọi, Mộc Hạ liền tỉnh ngủ:
“Bác Phó, con cảm ơn bác, ở đây thích lắm cái gì cũng tốt, anh Phó Tranh cũng không làm khó con. Bác yên tâm đi nghỉ dưỡng nhé.”
“Vậy được, bác chỉ hỏi xem con thế nào thôi, giờ thì ăn sớm còn đi ngủ nhé. “
Nói rồi Phó phu nhân tắt máy, Mộc Hạ nhìn đồng hồ, đã gần 8h rồi cũng hơi đói nên cô mò xuống bếp.
Tủ lạnh chỉ còn mì và ít thức ăn sống, cô đành nấu bữa tối, cô nấu luôn cả một phần cho Phó Tranh nữa. Giúp việc không ở đây chắc hắn cũng chưa ăn gì, nấu thêm một phần cho hắn nữa. Dù sao cô cũng ở nhờ đây nên chăm sóc thiếu gia Phó một chút.
*Cốc Cốc *
“Anh Phó Tranh, anh đói không? Em nấu mì rồi anh xuống ăn nha.”
Phó Tranh vừa tắm xong nghe tiếng gọi liền mở cửa.
Đâu thấy ai đâu?
“Anh? Em ở đây.”
Phó Tranh đưa mắt nhìn xuống mới thấy cô. Hóa ra Mộc Hạ thấp hơn so với tầm mắt hắn nên nhất thời không thấy cô.
“Có chuyện?”
Tên này kiệm lời vậy sao, gương mặt hắn phải ở hàng cực phẩm, nhưng mà tại ít cười lại khiêm tốn chữ nên cô hơi rén nhỏ giọng:
“Anh đói rồi đúng không, em nấu mì anh xuống ăn nhé?”
“Được rồi.”
....
“Lần sau nói to một chút, tôi điếc bẩm sinh.”
Hắn không thích ai nói bé, thật khó nghe. Nói xong anh xỏ tay vào túi đi xuống. Cô thấy anh nói vậy cũng rút kinh nghiệm, lần sau sẽ nói to hơn.
Ăn xong xuôi đâu đấy cô ngồi xem hoạt hình, tại vừa ngủ nhiều quá nên giờ Mộc Hạ tỉnh như sáo.
Đang xem thấy Phó Tranh quần áo chỉnh tề như sắp đi đâu, cô thắc mắc hỏi:
“ANH TÍNH ĐI ĐÂU SAO?”
Tự nhiên cô nói lớn làm hắn giật bắn mình, không nhịn được quát cô:
“Cô làm cái quái gì vậy? Hù chết tôi hay gì?”
Mộc Hạ ngớ người, chả phải hắn bảo cô nói to lên, sao giờ lại mắng cô vậy:
“Chả phải vừa anh nói là anh điếc bẩm sinh hả?”
Phó Tranh thật sự muốn nổ tung rồi, cô dám chọc giận hắn hả:
“Tôi bảo cô nói lớn, chứ có bảo cô hét lên đâu.”
Mặt hắn đằng đằng sát khí ép cô vào một góc. Phó Tranh cao m86 còn cô chỉ m56, sự chênh lệch chiều cao này khiến cô áp lực quá đi mất.
“Vậy sau này em sẽ nhỏ tiếng lại một chút.”
Nghe cô nói vậy hắn mới bỏ đi, tưởng cô muốn cãi tay đôi với hắn không chứ, thì ra cũng biết điều mà xuống nước.
“Cô ở nhà, tôi đi bar đến sáng mới về, khỏi cần canh cổng tôi có chìa khóa riêng.”
Thấy hắn bảo quán bar, Mộc Hạ chỉ nghe nhưng chưa được đi đến đây bao giờ, cô níu tay hắn lại, hai mắt sáng quắc:
“Em chưa đi bar bao giờ, anh cho em đi chơi với nhé.”
Nghe cô đòi tất nhiên là Phó Tranh từ chối, chỗ đó đâu phải nơi cho nhóc miệng còn hôi sữa như cô chứ.
“Không được.”
Thấy hắn từ chối, Mộc Hạ muốn đi lắm liền lấy ông bà Phó ra dọa:
“Ba mẹ anh gọi cho em, nói anh mà bắt nạt em thì sẽ về thịt anh. Bây giờ anh đi, em ở nhà lỡ làm sao thì anh khó bảo toàn long thể lắm đấy nhé. Với cả ba anh mà biết anh đi bar thâu đêm thì sao.”
Phó Tranh tức đen mặt, trùm trường mà bị một nhóc con đe dọa thật mất mặt. Cô mà là kẻ khác dám làm vậy là giờ được hít mùi thuốc khử trùng bệnh viện rồi nhé. Nhưng ra ngoài là cá mập hay cá kình thì trước mặt ông bà Phó hắn cũng chỉ là con cá rán cháy thôi.
“Được rồi nhóc giỏi lắm, lên thay quần áo đi.”
Nói rồi Phó Tranh xuống xe ngồi đợi. Mộc Hạ vui sướng chạy luôn lên lầu thay đồ.
Cô bước vào trong xe trước sự bất ngờ của Phó Tranh. Đi bar mà cô mặc váy công chúa màu hồng?
“Ôi trời thôi kệ, ai bảo cô ta thích đi chứ.”
Nghĩ vậy thôi chứ không nói với Mộc Hạ. Phó Tranh khởi động xe lao vút đến quán bar quen thuộc.
Like + Theo dõi +Cmt cho mình nha các cậu. Sự ủng hộ của các cậu là động lực cho mình ra chap mới đó