Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé

Chương 63: Chương 63: Nếu một ngày




Thời gian cứ thế trôi đi, chả biết con gái họ sao lại tắm lâu như vậy nữa, Mộc Hạ vào trong đó hơn 1 tiếng rồi mà chưa thấy ra.

Bình thường đàn ông tắm chỉ mất 15-30 phút là cùng. Đây cô tắm đến hơn tiếng lận, chả biết làm những gì trong đó nữa.

Vì chờ lâu lại nằm trên giường nên Phó Tranh cùng với Phó Duệ lăn ra ngủ từ khi nào không hay. Năm trên chiếc giường hồng thơm dịu có mùi hương của Mộc Hạ khiến Phó Tranh ngủ ngon lành, hai tay hai chân mở rộng như muốn chiếm hết cả cái giường.

Phó Duệ thì cuộn tròn nằm sát vào Phó Tranh, cậu nhóc nhắm tịt mắt, trong tay không rời chú gấu nhỏ yên giấc bên cạnh. Nhìn hai người họ như hai cha con vậy, giống ông bố trẻ chăm con mệt quá ngủ quên:))

Mộc Hạ một hồi ngâm mình thì cuối cùng cũng chịu bước ra. Trên người cô mặc một bộ đồ ngủ màu trắng ngắn, để lộ đôi chân cùng với cánh tay mảnh mai, trắng muốt. Vì vừa tắm gội xong nên nhìn cô rất quyến rũ và mỏng manh thêm muôn phần gợi cảm.

Vừa ra khỏi phòng tắm, đập vào mắt cô là hai thân thể trên giường, giống một con khủng long và một quả trứng tròn vo nằm bên cạnh.

Cô nhìn chỉ biết cười, hai người họ bây giờ thật dễ thương làm sao, yên bình vô lo vô nghĩ.

Không nhịn được, cô rón rén đi đến gần để ngắm rõ hơn. Càng nhìn lại càng thấy thích:

“Đồ khủng long ấp trứng.”

Cô vừa cười thầm vừa chỉnh lại chăn và tư thế cho hai người họ, sợ nằm kiểu vậy sáng mai sẽ bị đau mỏi người. Phòng của cô mà đến ngủ như thật ấy, lại còn bành trướng thế nữa. Nhưng nhìn thế nào cũng không nỡ gọi dậy, Mộc Hạ chỉ bất lực cười, đặt lên môi Phó Tranh một nụ hôn nhẹ:

“Ngủ ngon.”

Rồi cô trở vào bàn học chuẩn bị bài thuyết trình cho ngày mai. Cô rất tập trung vào công việc, không để ý những thứ xung quanh.

Bỗng từ đằng sau một thân thể ấm nóng chợt tiến lại ôm lấy khiến cô có chút giật mình. Nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cô nhận ra người đó là ai, nhận ra hơi thở, vòng tay quen thuộc:

“Phó Tranh đừng náo để em học.”

Phó Tranh càng ôm chặt cô hơn, ôm lấy thân thể lành lạnh của cô vào lòng, dùng chính bản thân mình sưởi ấm cho cô. Giọng hắn cất lên pha một chút nũng nịu, một chút mắng mỏ:

“Sao chưa sấy tóc, lạnh hết người rồi này.”

Hắn nói Mộc Hạ mới để ý đến, tại cô mải làm nên không quan tâm lắm:

“Xíu nữa, em sắp xong rồi.”

Cô định một chút nữa làm xong rồi mới sấy tóc sau, nhưng ai ngờ hắn lại nhấc bổng cô lên, đặt cô lên đùi mình rồi mở ngăn kéo tủ gần đó lấy máy sấy tóc ra.

Hành động của hắn khiến cô hơi hoảng, sợ ngã mà túm chặt lấy góc áo:

“Anh làm gì thế...”

“Nhỏ tiếng chút, ngồi yên.”

Hắn cầm máy sấy tự tay hong khô tóc cho cô. Mộc Hạ nghe vậy cũng ngồi im để hắn làm. Mắt cô không rời khỏi hắn, sự ân cần của hắn làm cô rất hạnh phúc, tuy tính khí hắn thất thường, lúc bá đạo, cục súc, khi lại nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ nhưng cô vẫn thích cái sự đa tính cách của hắn.

“Anh biết anh đẹp trai.”

“Hả?”

Hắn nãy giờ chỉ tập trung nhìn vào tóc cô thôi mà sao lại biết cô nhìn hắn vậy?

“Phó Tranh.”

“Hửm?”

Mộc Hạ nhìn Phó Tranh, rồi bỗng hỏi:

“Sao anh tốt với em quá.”

“Vì anh yêu em.”

Ngập ngừng một chút, cô tiếp tục nói:

“Chính vì anh yêu em nên em mới sợ...”

Nghe đến đây Phó Tranh hơi khựng lại, nhưng rồi lại tiếp tục xoa mái tóc ẩm của cô mà thắc mắc:

“Em lo cái gì, sao tự nhiên lạ vậy?”

Mộc Hạ cúi đầu, nép chặt vào ngực hắn mà nghẹn ngào:

“Em sợ... em sợ nhỡ sau này anh hết yêu em nữa... thì em sẽ...em sẽ....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.