Mộc Hạ sợ hãi với tay tính cướp điện thoại trên tay hắn để cầu cứu. Biết ý đồ Phó Tranh lùi lại ra sau, hành động này của hắn khiến cô vồ hụt ngã chúi về phía trước. Nếu là người khác họ sẽ dùng chân tiếp đất, nhưng chân cô có một mẩu ngắn ngủn, pha này cô tiếp đất bằng đầu rồi.
Mộc Hạ nhắm chặt mắt chuẩn bị sẵn tinh thần để hôn lấy đất mẹ thân yêu.
...
...
...
“Sao êm vậy? Chả lẽ ngã cái thôi mà mình thăng thiên rồi sao?”
Cô từ từ hé mắt, gương mặt Phó Tranh phóng to trong tầm mắt, hóa ra hắn lấy thân làm nệm đỡ cho cô. Gương mặt này cũng đẹp mà quá rồi, mắt ứng mày rậm, sống mũi cao vút, lại thêm đôi môi quyến rũ. Ngắm nhìn hắn trong giây lát, cô bỗng nhớ hơi thở hắn tối ngày hôm qua, bờ môi ấm nóng đó áp lên môi cô đưa lưỡi vào khoang miệng khuấy đảo.
Bất giác cô đỏ mặt, sao lại nhớ chuyện đó chứ.
Phó Tranh thấy cô ngã chả hiểu sao vứt điện thoại sang một bên không nghĩ ngợi mà đỡ lấy. Hắn thấy cô cứ nhìn hắn mà không chịu xuống, liền chống tay lên cằm hai mắt chớp chớp tạo dáng:
“Cô Mộc Hạ thấy nhan sắc tuyệt mĩ của tôi hút hồn rồi sao? Hửm.”
Cô sực tỉnh vội vã đứng dậy, quay mặt đi chỗ khác. Ngại chết cô mất, sao lại bị con khủng long tiền sử đó nhìn thấy bộ dạng hám trai này chứ, muốn chui xuống lòng đất quá.
Lúc này trên cầu thang đám Kỉ Hồng đã thấy được cảnh hay miệng há hốc:
“Lão đại, sao anh nói một đằng làm một nẻo thế...”
“Đúng thế, sao anh làm vậy, cừu non còn nhỏ mà.”
“Không ngờ anh Phó lại tồi đến vậy, trẻ không tha già không thương.”
Kỉ Hồng chạy xuống kéo Mộc Hạ về phía mình, dang tay bảo vệ cô coi Phó Tranh chính là tên dâm tặc không tính người. Phó Tranh đứng dậy nhìn lũ bạn dại gái, rồi ai cừu ai sói? Chính cô mới là người gây ra tất cả mà. Sao giờ chính hắn là phạm nhân thế.
“Chúng mày nói gì vậy, nhìn tao giống biến thái lắm à?”_Anh nhìn đám bạn chất vấn.
Đám người đồng nhất gật đầu, chứ còn sao nữa nhìn hắn cao to lực lưỡng so với Mộc Hạ nhỏ nhắn đáng yêu thì người có tội nhất định là hắn rồi, khỏi bàn cãi.
Phó Tranh ôm đầu, cao to là một cái tội sao? Giờ hắn có mười cái miệng thì vẫn bị coi là tên sở khanh thôi. Im lặng là vàng, không nói là đỉnh cao của sự khinh bỉ, hắn tự nhủ lòng mình là vậy. Sẽ có thời cơ hắn trả thù cô cho xem.
Bỏ qua chuyện này, Phó Tranh trở về bàn, giục:
“Rồi cô có định ăn sáng nhanh không, tôi đổi ý dạy cô làm yangho bây giờ. Còn mấy thằng mày nữa không tin tao thì chim cút.”
Đám Kỉ Hồng lúc này mới cười nói dỗ ngọt:
“Lão Phó, anh đừng giận, tụi em chỉ muốn bảo vệ cừu nhỏ thôi, anh coi như bọn em làm vậy để tập duyệt sau này nhỡ người ta dụ cô ấy đi mất thì còn biết đường mà ứng phó.”
“Tô Khiêm nói đúng đó, em thấy trong phim bọn biến thái toàn dụ mấy cô gái non trẻ như Tiểu Hạ Hạ rồi bắt về đánh đập, bán làm kĩ nữ quán hát. Chẳng may bị thật, anh khó lòng bảo vệ tính mạng trước ba anh nha.”
“Đúng đúng, bọn em chỉ vì anh thôi.”
Trí tưởng tượng phong phú của mấy anh tốt quá khiến hắn cũng gật gù, thấy hợp lí. Phó Tranh nghĩ bọn bạn bảo vệ an toàn cho Mộc Hạ thì hắn cũng nhàn với an toàn trước ba mẹ hắn.
“Được rồi tạm tha cho chúng mày đấy.”
Mộc Hạ loay hoay bê từng tô mì ra bàn, cái mùi thơm phức khiến bọn họ ngồi mà muốn rớt nước miếng..
“Tiểu Hạ Hạ, em nấu thơm thật đó.”_ Mạc Quân nhìn bát mì vàng óng mắt không rời.
“ Vậy sao, thế anh ăn nhiều một chút nhé.”
Mộc Hạ cùng mọi người cười nói vui vẻ, cô phải ăn nhanh để tí còn có sức đi luyện Cửu Âm Chân Kinh nữa.
- ------------Còn tiếp----------
Tập làm hảo hán dần thôiii
Like + Theo dõi +Cmt cho mình nha các cậu. Sự ủng hộ của các cậu là động lực cho mình ra chap mới đó