Phó Tranh hài lòng nhìn cô mà cười, rồi quay sang đội mình động viên:
“Quay trở lại vị trí. Nghe cô ấy nói không, mình chơi đẹp mà không phải ngán.”
Cả đội như lấy lại tinh thần, hùng hổ vào lại vị trí.
Kết thúc hiệp một, nhờ sự cố gắng của cả team và sự lãnh đạo của Phó Tranh giúp cả đội gỡ lấy 2-2, tạm thời tỉ số hòa.
10 phút giải lao.
Mọi người tuy hơi mệt một chút nhưng gỡ hòa nên bớt căng thẳng tâm lí.
Từ sân rời vào hàng ghế giải lao, đám con gái lao vào cầm nước cầm khăn chạy đến, họ chỉ chờ giây phút này thôi, chứ bóng bánh chỉ là bàn đạp vươn tới mục đích mà thôi.
Cả đám ùa vào chen lấn nhau vây lấy Phó Tranh, nhao nhác đưa đồ, tất nhiên trong đó không thể thiếu Hoan Thẩm Khanh cũng chen lấn ở đó:
“Anh Phó Tranh nước đây.”
“Anh Phó Tranh mệt không, khăn đây ạ.”
“Anh ơi, em thích anh.”
.....
Và vẫn như mọi lần, Phó Tranh ứ thèm quan tâm, hắn từ chối tất cả, hắn lách qua tiến về phía ghế ngồi nơi có Mộc Hạ.
Hắn nhe răng cười:
“Mộc Hạ nước của anh đâu?”
Mộc Hạ đơ người, gì chứ hàng tá người mang nước cho hắn sao lại không uống mà tới tìm cô?
Tuy nghĩ vậy nhưng chả biết sao cô vẫn rất vui, lấy trong túi ra bình nước lạnh màu hồng có in hình con cừu nhỏ rất dễ thương. Đây là bình nước mà cô mang từ nhà đi phòng, ai ngờ giờ dùng đến thật.
Cô đứa bình nước cho hắn, rồi cầm khăn để cho hắn lau mồ hôi.
“Em lau giúp anh đi.”
Gì chứ, hắn có tay mà? Mộc Hạ lắc đầu từ chối:
“Thôi tự anh lau đi.”
“Nhưng tay anh bẩn.”
Vừa nói, hắn vừa cúi xuống tỏ ý để cô lau giúp. Không còn cách nào khác, cô đành kiễng chân lau mồ hôi cho hắn.
Phó Tranh mãn nguyện nhìn cô khiến mặt cô đỏ bừng. Nhìn gì, mặt cô có gì sao, ngại chết mất.
Nhìn hai người đứng một góc chim chuột mà tụi Kỉ Hồng vui cười với nhau.
“Chúng mày có thấy cái tao đang thấy không?”_Mạc Quân khoác vai hai thằng bạn chí cốt hỏi.
“Rất rõ là đằng khác.”
Tô Khiêm vừa nhìn vừa tự đắc:
“Đấy chúng mày thấy chưa, ở chung với cừu nhỏ dễ thương vậy đại ca không động lòng mới lạ. Có khi cô ấy sau này là chị dâu chúng ta không chừng.”
Ba người gật đầu tán thành, bỗng có tiếng nói của một đồng đội sau lưng:
“Cô gái đó là bạn gái của lão đại sao.”
Đám Kỉ Hồng nhìn ra gật đầu, anh chàng đó tỏ vẻ tiếc nuối:
“Vậy sao, nhìn cô ấy dễ thương thế mà. Tôi đến sau mất rồi.”
Đúng vậy anh chàng này động lòng với cô gái nhỏ của chúng ta từ ngay từ khi cô lớn tiếng cổ vũ, nhìn cô lúc này vừa nhiệt huyết vừa bá đạo khiến anh say sóng rồi. Cơ mà tiếc thay người của Phó Tranh, anh đâu dám đụng.
Tô Khiêm chỉ biết vỗ vai cậu an ủi, ai chứ người của Phó Tranh thì đừng động tới mệt lắm á.
Sang đến hiệp hai, trận đấu diễn ra nảy lửa vô cùng ác liệt, đồng đội team mình nhiều người bị chơi xấu mà bị đau, trong đó có Phó Tranh.
Hắn vì chạy xuống bọc lót cho Tô Khiêm ở khung thành mà ngã xước hết đầu gối, quần áo không còn chỗ nào sạch.
Càng về phút cuối, đồng đội càng xuống sức mệt nhọc. Thấy team không ổn, Phó Tranh cố gồng sức mà đứng lên kích lệ đồng đội:
“Còn 3 phút nữa thôi, chúng ta cô gắng lập chiến công nào.”
“Đúng vậy, cho họ thấy chúng ta chơi đẹp thế nào đi.”
Kỉ Hồng vừa thở dốc vừa tiếp lời.
Lượt dẫn bóng cuối cùng này, cả hai bên dùng hết sức tranh đấu. Mạc Quân truyền cú bóng bổng lên lên cho Kỉ Hồng đang ở giữa sân, Kỉ Hồng đón bóng chuyền cho đồng đội, người này chuyền cho người kia khiến team bạn quay như chong chóng.
Anh chàng vừa nãy đón bóng từ đồng đội, rồi chuyền lại qua Kỉ Hồng, thời cơ đã đến lúc đối phương lúng túng nhất anh giao bóng cho Phó Tranh, hắn rất hiểu ý đồng đội mà đón lấy.
Nhanh mắt thấy khoảng trống hắn luồn lách rồi đá mạnh quả bóng qua sơ hở đó.
Vài giây ngắn ngủi ngóng chờ kết quả...
“Vàooooo rồi.”
Cả đám hò hét ôm lấy nhau, vào rồi. Thủ môn bên bạn tuy đã rướn hết sức nhưng không cản nổi pha đó. Cái kết của việc chơi ăn gian chỉ có vậy.