Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.
Converter: Windbaongoc.
Editor: Bắc Chỉ.
Triệu Nam gọi xong đồ ăn, còn mang theo một bình trà nóng trở về, rót cho Trương Tiểu Hoa và Khương Nhuế mỗi người một chén.
Trời Lạnh, Khương Nhuế đem chén trà nắm ở trên tay làm ấm. Thân thể này nguyên bản không tồi, linh khí của cô tẩm bổ thêm, trong cơ thể tạp chất càng ngày càng ít, lúc trước Đỗ Bảo Cầm chỉ là trắng, hiện tại lại trắng đến có chút trong sáng, mấy đầu ngón tay thon dài cầm chén sứ trắng, ngón tay thế nhưng so với chén còn tinh tế vài phần.
Triệu Nam hướng nàng mà liếc liếc mắt một cái, theo sát liền có hai lần, ba lần.
Khương Nhuế phát hiện, nhấc mi mắt lên, từ khe hở lông mi thật dài trông thấy hắn.
Lúc này Triệu Nam né tránh, dường như không có việc gì mà nâng chung trà lên uống một ngụm. Nhưng hắn lại quên, trà kia vừa pha, đắng thật sự, vừa vào miệng, cả người hắn liền cứng lại, hoãn một hồi lâu, mới thấy cổ họng hắn lăn lộn một chút, đem nước trà nuốt xuống.
Khương Nhuế che miệng lại, trong mắt ý cười liễm diễm.
Trương Tiểu Hoa thu vào trong mắt, cũng có chút muốn cười, nhịn xuống, ho khan một tiếng, sợ trường hợp xấu hổ, tìm câu chuyện: "ĐÚng rồi, chị nghe dì Trương nói, A Nam cậu tòng quân đã mười mấy năm, lúc trước thời điểm tham gia quân ngũ là bao nhiêu tuổi.?"
"Mười sáu tuổi". Triệu Nam buông chén trà, cố ý vô tình mà đem cái chén đẩy ra xa.
"Vẫn là đứa trẻ, rời xa nhà như vậy, cũng thật không dễ dàng. Bất quá, chị thấy người khác tham gia quân ngũ, mỗi năm đều có thể trở về một chuyến, ở nhà nửa tháng một tháng, như thế nào cũng chưa gặp cậu trở về?"
"Quân chủng không giống nhau, có khi sẽ có nhiệm vụ đặc thù."
Trương Tiểu Hoa nửa hiểu nửa không gật gật đầu, hướng chỗ Khương Nhuế liếc mắt nhìn một cái, vui đùa nói: "Cậu bận như vậy, về sau kết hôn ở riêng hai nơi, hai người đều sẽ vất vả."
Triệu Nam theo tầm mắt nàng, cũng hướng chỗ Khương Nhuế nhìn nhìn, mới nói: "Em quân hàm đủ rồi, người nhà có thể tùy quân."
"Vậy khá tốt a!" Trương Tiểu Hoa ngạc nhiên, nàng còn tưởng rằng kết hôn với quân nhân phải ở riêng hai nơi, chẳng khác gì thủ tiết a.
Nàng còn muốn nói tiếp, thấy đồ ăn lên đây, liền tạm thời ngừng.
Vừa rồi chọn thực đơn, Khương Nhuế chọn là thức ăn chay, Trương Tiểu Hoa cũng chỉ là nửa thịt, nhưng đồ ăn trên bàn, lại ước chừng có năm món, trong đó ba món đều là món chính, thịt hun khói, thịt kho tàu, gà quay, từng mùi thơm ngào ngạt tỏa hương, người xem đôi mắt đều cứng lại.
Đỗ gia quanh năm suốt tháng, cũng chỉ có cuối năm công xã phát mấy cân thịt, có thể để dạ dày dính thức ăn mặn. Thịt đem về nhà, đã bị Vương Đồng Hoa dùng muối thô tinh tế ướp, treo ở trên bệ bếp trên đầu xà ngang, mỗi lần nấu ăn nhiều nhất cắt lấy một khối nhỏ. Một chút thịt đấy đến từ tháng chạp vẫn luôn ướp, ướp đến tháng giêng xuất đầu mới tính ăn xong. Ngày thường muốn ăn thịt, trừ phi là nhà mình nuôi, bằng không không phiếu thịt, cho dù có tiền cũng không mua được. Giống như tiệm cơm, ăn gạo và mì yêu cầu phiếu gạo, ăn thịt yêu cầu phiếu thịt. tính ăn một cây bánh quẩy, còn cần một phần hai tinh tế lương. CHo nên đầu năm nay, người nông thôn tới không dám ăn ở tiệm, bởi vì ngươi không phiếu, người ta căn bản không bán cho ngươi.
Trương Tiểu Hoa chỉ biết Triệu Nam là quân nhân, hẳn là có phiếu, lại không biết hắn có nhiều như vậy. Vừa rồi ở Cung Tiêu Xã, mua khăn quàng cổ, mua kẹo, thấy hắn lấy tiền lấy phiếu, mắt cũng không nháy.
Không lâu trước đây trong lòng nàng thắc mắc mãi, nếu để nàng lựa chọn, Triệu nam quanh năm suốt tháng như vậy không thấy được vài lần mặt quân nhân, cùng Đỗ Bảo Cường như vậy, đàn ông có thể biết lạnh biết nóng, nàng thà rằng muốn chọn Đỗ Bảo Cường. Nhưng bây giờ như viên đạn bọc dưới đường thế công, nàng không kiên định: Có ăn có uống, còn muốn đàn ông làm cái gì?
Nàng lại đi nhìn Triệu Nam, chỉ cảm thân hắn thân hình cao lớn, tựa hồ lại cao lớn chút, phía sau lưng còn lấp lánh phát ra kim quang.
Nàng lại quay đầu nhìn Khương Nhuế, lại thấy cô em chồng khóe miệng ngậm cười như cũ, hai cái má lúm đồng tiền nhợt nhạt, cả người vừa văn tĩnh vừa tú khí.
Nàng thầm than một tiếng, từ trước nghĩ như thế nào lại thấy vị cô em chồng này ngốc? Người chân chính thông minh lợi hại, chưa bao giờ yêu thích tranh cực cái lợi nhỏ. Chờ cơm bưng lên, Trương Tiểu Hoa liền không có công phu nghĩ nhiều như vậy, nàng cơ hồ dùng hết sức lực kiềm chế, mới không làm mình ăn quá mức ngấu nghiến. Tuy là như thế, một bữa cơm, cũng không thấy nàng ngẩng đầu, trên bàn cơm nhất thời an tĩnh.
Khương Nhuế miệng nhỏ ăn cơm, chỉ kẹp cây cải nhỏ cùng củ cải ăn với cơm, ngẫu nhiên kẹp một chút đồ ăn nhưng cũng là rau cỏ.
Triệu Nam chú ý tới hành động của cô, lập tức hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?"
"Không có, hương vị rất tốt." Khương Nhuế cười cười, nhìn hắn nói: "Đều ăn rất ngon, chỉ là em không quá thích ăn thịt."
Bị cô nhìn, Triệu Nam chỉ hàm hồ mà lên tiếng, lại ăn mấy miếng cơm, mới tựa hồ cảm thấy phản ứng vừa rồi không được, bồi thêm một câu: "Không ăn thịt đối với thân thể không tốt."
"Thật sao?" Khương Nhuế nghiêng nghiêng đầu.
Trương Tiểu Hoa càng ngạc nhiên nói: "Bảo Cầm vậy mà không thích ăn thịt? Thật không hưởng thụ, trên đời này còn có cái đồ vật gì so với thịt ăn ngon hơn sao? Huống hồ A Nam nói không sai, luôn ăn chay, không thân thể không có nước luộc, sao chịu nỗi được?"
Ngày thường ở nhà, nàng ngẫu nhiên còn có thể ăn trứng, lừa bụng mình, coi như là thịt. Hiện tại hồi tưởng lại, tựa hồ thực sự chưa thấy Đỗ Bảo Cầm ăn qua món mặn, đến trứng gà cũng ít ăn.
Trương Tiểu Hoa chọn một miếng nhỏ nhiều mỡ thiếu phần thịt (thịt ba chỉ?), bỏ vào trong bát cô, "Không thích ăn thịt, vậy ăn chút mỡ."
( Có ai ghét ăn mỡ như editor không? Ăn nó buồn nôn sao sao í:v)
Tiệm cơm đầu bếp tay nghề tốt, miếng thịt nướng đến tương hồng sáng bóng, nước canh sền sệt, mang theo một cổ tinh khiết và thơm, vừa thấy liền biết hương vị không tồi. Khương Nhuế lại buồn rầu nhìn chằm chằm miếng thịt, mày hơi hơi nhăn lại, một hồi lâu mới kẹp lên cắn tới, cắn một miếng nhỏ. Trong miệng, thịt hầm đến mềm lạn, mỡ không ngấy, so với trong tưởng tượng của cô đầy miệng dầu mỡ thì tốt hơn nhiều.
Hai người đều nhìn cô không chớp mắt, thấy cô ăn, Trương Tiểu Hoa nhanh miệng hỏi: "Thế nào, ăn ngon không?"
"Ừm, ăn ngon." Khương Nhuế gật gật đầu.
"Em xem em, lúc trước bỏ lỡ bao nhiêu thứ tốt như thế? Tới tới tới, thử xem đề bàng* này, đảm bảo em ăn liền không dừng được. Hai ta có thể ăn được thứ này, còn đều là lấy phúc của A Nam đấy."
(* tên một loại món ăn... Vẫn không biết:< help me ????)
Khương Nhuế trong miệng hàm chứa thịt, gương mặt phấn phấn nộn nộn mà cố lấy một miếng, nghe vậy nhìn về phía Triệu Nam, thấy hắn cũng nhìn mình, liền cong đôi mắt lên, hướng hắn cười một chút.
Triệu Nam không nói chuyện, cúi đầu và cơm, và hai lần mới phát hiện bát cơm không, lại đi múc cơm, khi đứng dậy động tác quá mãnh liệt, thiếu chút nữa đem ghế làm đổ.
Nhìn hắn đi xa, Trương Tiểu Hoa xì một tiếng, vỗ vào mu bàn tay Khương Nhuế, nói: "Vừa rồi chị còn bảo em đối với người ta cười nhiều một chút, hiện tại ngẫm lại, em không cười đầu óc hắn cũng choáng váng, lại cười, chỉ sợ không tìm thấy đường về nhà."
Khương Nhuế gắp cho nàng một miếng ruột già, "Ăn nhiều như vậy, miệng chị dâu còn chưa đủ bận rộn đấy."
"Được, được, được, chị không nói, chị ăn." Trương Tiểu Hoa cười nói.
Ăn cơm xong, ba người đang chuẩn bị rời đi, từ sau bếp một người trẻ tuổi chạy ra, "Anh hai, từ từ đã."
Người tới là con trai nhỏ nhất của Triệu gia Triệu Bắc, ở tiệm cơm làm học trò, đừng nhìn chỉ là học trò, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào cái vị trí này đấy. Sở dĩ có thể đến lượt Triệu Bắc, bởi vì tiệm cơm này là bác của bọn họ mở. Lão nhân gia không có con cái, ông cố Triệu gia làm chủ, đem tôn tử (cháu trai) nhỏ nhất cho em trai, kế thừa trù nghệ của ông, ngày sau cũng thay ông ấy dưỡng lão.
Triệu gia mấy đứa trẻ, tuổi rất nhỏ, Triệu Bắc nhỏ hơn Triệu Nam tám, chín tuổi, người vẫn là bộ dáng thiếu niên, trên người mặc tạp dề, vài bước đuổi tới kịp, ở trên vai Triệu Nam chụp một cái, "Không phải nói chờ em làm xong rồi ngồi cùng nhau sao, sao anh lại đi rồi?"
Không đợi Triệu Nam nói chuyện, lại nhìn hai người Khương Nhuế, cười tủm tỉm nói: "Chắc là chị Bảo Cầm và đại tẩu, em là Triệu Bắc, các chị cứ gọi em là Tiểu Bắc là được rồi."
Tính tình hắn thoải mái, tự nhiên, không giống anh hai hắn trầm mặc ít nói chút nào, hơn nữa, hắn so với Đỗ Bảo Cầm còn lớn hơn mấy tháng, lại còn kêu một tiếng chị, kêu đến thông thuận.
Khương Nhuế và Trương Tiểu Hoa cũng cùng hắn chào hỏi qua.
Triệu Bắc ấn vai Triệu Nam, lại ấn hắn ngồi xuống chỗ cũ: ""Đều ngồi đều ngồi, lại ngồi một lát, chỗ em còn có hạt dưa, chờ em mang đến."
Ba người ngồi xuống một lần nữa, nhìn hắn (TB) hấp tấp chạy vào sau bếp, trong chốc lát mang ra cái mâm, bên trong mâm bày táo, quýt, hạt dưa, đậu phộng.
"Chị Bảo Cầm và đại tẩu cứ tùy tiện ăn chút đi, đây là vừa rồi em ra ngoài mua, không mua được thứ tốt gì, đừng ghét bỏ."
Hắn mời đến ân cần, Khương Nhuế cầm quả quýt ở trên tay chậm rãi lột, Trương Tiểu Hoa cũng ăn.
"Chắc buổi sáng mọi người mới đến đây? Có muốn đi đâu nhìn xem một chút? Nơi này cách công viên không xa, bằng không lát nữa em xin quản lý, cùng mọi người đi dạo?"
"Phiền cậu quá rồi." Khương Nhuế lắc đầu.
Trương Tiểu Hoa cũng cười nói: "Hai người bọn chị đều là người rảnh rỗi, tùy tiện dạo chơi, làm sao có thể chậm trễ việc của chú?"
Triệu Bắc cười hì hì nói: "Em không quan trọng, bồi chị Bảo Cầm và chị dâu mới là chính sự."
Trương Tiểu Hoa lại nói: "Chủ yếu là thời gian không còn sớm, nếu quá muộn, thì không có xe đi về công xã."
"Ra là thế." Triệu Bắc gật gật đầu, xoay mặt nhìn Triệu Nam liếc mắt một cái, dùng khủyu tay thọc thọc vào ngực hắn, "Sao anh không nói lời nào? Lần sau anh cùng chị Bảo Cầm đến huyện thành chơi, nhớ tìm em sớm chút, em mang anh chị đi dạo."
"A Nam hôm nay cũng đưa bọn chị đi Cung Tiêu Xã đi dạo một vòng, rất náo nhiệt." Trương Tiểu Hoa nói.
"Vậy là tốt rồi, chị Bảo Cầm, chị dâu, nếu hai người mua thứ gì, để cho anh em hỗ trợ. Mẹ em mỗi ngày ở nhà đều nhắc mãi, nói anh em từ nhỏ đến lớn là cái miệng hồ lô, suốt ngày mấy câu nói không nên lời, không nói lời làm người ta vui vẻ, cũng chỉ có một ít sức lực, hai người các chị cứ việc sai sử. Còn có, hai chị đừng nhìn anh em một thân quân trang, thoạt nhìn toàn thân không có vật dư thừa, trên thực tế túi tiền của anh ấy so với em nhiều hơn nhiều, chị Bảo Cầm các chị coi trọng cái gì, không cần khách khí chỉ việc nói, cho anh ấy cơ hội xum xoe, đừng làm anh ấy nghẹn hỏng."
Triệu Nam không nói một lời, chỉ liếc mắt nhìn Triệu Bắc một cái.
Triệu Bắc rút rút cổ, anh ra sức tâm tư như vậy, còn không phải vì chung thân đại sự hạnh phúc của anh hai sao.
Buổi sáng Trương Tiểu Hoa mới ở trước mắt Triệu Nam, minh biếm ám bao* mà đem cô em chồng nhà mình khen một lần, hiện người Triệu gia lên sân khấu, cũng đi cùng một lộ tuyến với nàng. Trong miệng Triệu Bắc nói anh hắn kiệm lời, sẽ không giải quyết, kỳ thật chỉ kém nói hắn thân thể cao lớn, làm người không sai, tiền bao nhiêu nhiều, đi ngang dạo ngang không thể bỏ qua.
*Minh biếm ám bao: Ám chỉ, ẩn ý.
Trương Tiểu Hoa nghe, âm thầm thấy công lực của mình vẫn không đủ, mồm mép không đủ lưu loát, da mặt không đủ dày, còn phải học tập học tập a.
Cuối cùng vẫn là Triệu Nam không nghe đứng dậy, một tay đem người xách trở lại sau bếp, cùng Khương Nhuế ba người rời đi.
Thời gian không còn sớm, bọn họ không tiếp tục lưu lại huyện thành, lên xe trở về công xã.
27/01/2019. - Hoàn thành.