Hơi nước lượn lờ bay lên từ trong tách, cà phê nồng đậm tinh khiết thơm ngát ngập tràn quanh chóp mũi, bên tai ngâm nga tiếng đàn du dương dễ nghe, bầu không khí vốn ấm áp thoải mái, nhưng, hai người ngồi đối diện lúc này chỉ toàn là xấu hổ.
Cố An nhìn cô gái đối diện rũ mắt quấy cà phê, ho nhẹ một tiếng, nói: "Tôi nghe nói Thẩm tiểu thư là nghệ sĩ đàn violon trong dàn nhạc, nghe danh đã lâu, hôm nay may mắn nhìn thấy người thật, quả nhiên danh bất hư truyền."
Khương Nhuế nhếch môi cười nhạt theo lễ phép: "Cố tiên sinh quá khen."
Lúc sau lại là một thoáng im lặng khó chịu.
Cố An nhíu mày cười khổ, hắn ta sớm nghe người ta nói Thẩm gia có vị tiểu thư, thanh lãnh ít lời, không tiếp xúc với những người như bọn họ, hôm nay là lần đầu gặp mặt, vị Thẩm tiểu thư này dường như còn kinh diễm hơn hình dung trong miệng người khác, chỉ là tính cách quả thật lãnh đạm.
"Tôi nghĩ Thẩm tiểu thư cũng giống tôi, cũng không biết người lớn trong nhà an bài, chỉ là tấm lòng của các cụ khó mà từ chối, chỉ có thể ủy khuất Thẩm tiểu thư ngồi đây với tôi."
"Cố tiên sinh nói quá lời, ít nhất cà phê nơi này không tồi, cũng coi như là thu hoạch." Khương Nhuế bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm.
Cố An nghe xong lời này, mày theo đó buông lỏng ra, cười nói: "Thẩm tiểu thư hiểu cách hưởng thụ cuộc sống hơn tôi rồi."