Không khí buổi tiệc diễn ra sôi động, ai nấy đều lại tán gẫu với nhau đủ chuyện. Anh và cô chỉ đứng thôi đã tự có người lại bắt chuyện, họ muốn làm quen để lấy thế chống lưng, điều này anh và cô đương nhiên đều biết.
- Ngô phu nhân, khi nào rảnh đi mua sắm chung với tụi tui nè.
- Dạ không biết nữa, đồ của em toàn là Hàn Dương, mẹ chồng và em gái mua cho em thôi.
Câu nói của Mạnh Ái khiến tất cả đều há hốc miệng, thiệt sự là cô được yêu thương tới vậy sao?
Ánh đèn phòng dự tiệc chợt tắt, tất cả ánh đèn đều dồn trên sân khấu, người đàn ông trung niên tên Hà Mẫn khi nãy bước lên sân khấu cùng một người con trai khác, trông rất chững chạc và đẹp trai ~~ Nhưng trên người lại không có sát khi giết người như Hàn Dương, vẻ mặt rất thân thiện.
- Chào mừng mọi người đã đến đây chung vui tại bữa tiệc nhậm chức thị trưởng của con trai tôi. Chúng ta cùng nhập tiệc thôi, nâng ly chíc mừng nào.
Mọi người ai nấy đều vui vẻ cụng ly rượu chúc mừng với nhau. Rất nhiều người tự động lại bắt chuyện với anh, trong đó còn có những trưởng bối lâu năm trong ngành, nhưng Hàn dương vẫn dửng dưng, chỉ ậm ừ gật đầu cho qua. Vì anh biết trong số họ đều có những người vì quyền lợi và thế lực mới lại bắt chuyện làm quen.
Mạnh Ái thấy bồi bàn cầm khay rượu đi ngang qua liền định đưa tay lấy một ly nhưng Hàn Dương chặn lại không cho.
- Rượu không tốt cho sức khỏe, em uống nước trái cây không, anh đi lấy.
Mạnh Ái rất nghe lời Hàn Dương liền gật đầu đồng ý, Hàn Dương liền đi lấy cho cô.
Cô đứng một mình, có rất nhiều người quay qua nhìn, thật sự ai cũng nói cô là một mỹ nhân. Người con trai khi nãy đứng trên sân khấu với Hà Mẫn bước lại gần cô, cười tươi chào hỏi: “ Rất hân hạnh được làm quen, tôi là Hà Chí Phong “
- Hân hạnh, tôi là Lục Mạnh Ái. _ Cô nhiệt tình đáp trả Chí Phong.
- Cô đúng là một tiên nữ sống, được làm quen với cô là một vinh hạnh với tôi.
- Anh quá lời rồi _ Mạnh Ái nghe Chí Phong nói vậy liền cười tươi, đôi mắt màu xám tro nhíu lại, làm ai kia lỡ một nhịp tim.
Đằng sau kia đang có một sát khí rất lớn, đó chính là Hàn Dương nha. Anh chỉ đi có mấy phút, vậy mà cô đứng đây nói chuyện với một người đàn ông khác, thật sự là hư quá hư.
Không chần chừ gì nữa, anh sải bước lại ôm eo của cô, rồi đưa cho cô ly nước ép táo mà mình mới lấy, giọng nói phát ra 10 phần hết 9 phần là cưng chiều: “ Bà xã, của em đây “.
Chí Phong bất ngờ vì đứng trước mặt anh là Hàn Dương, còn gọi Mạnh Ái là bà xã nữa, hai người đây là vợ chồng?
- Chào, Ngô Tổng _ Chí Phong phải phép đưa một bàn tay ra bắt tay với anh.
Hàn Dương không nói gì, chỉ đưa tay ra mà bắt lại, sau đó Chí Phong nói còn phải đi chào những người khác nữa nên đành cáo lui. Lúc này đây Hàn Dương mới quay qua nhìn cô cất tiếng nói: “ Ái Nhi em to gan, anh vừa đi chỉ mới mấy phút em lại quyến rũ người khác. “
- Dương, chỉ là xã giao, anh không cần phải mất bình tĩnh như vậy. _ Mạnh Ái biết mình vừa chọc giận anh.
- Anh không mất bình tĩnh, anh sợ mất em. Cái xã giao nhảm nhí, em dẹp ngay đi. Có ai mà dám tư tưởng với em, anh liền phanh thây họ rồi quăng xuống đại dương bao la kia. Anh không dám tưởng tượng ra một ngày không có em, anh sẽ ra sao nữa, vốn dĩ trái tim anh thuộc về em mất rồi.
Những lời mà Hàn Dương nói ra làm Mạnh Ái dâng lên một cỗ hạnh phúc trong tim, thật sự cô rất cảm động nha.
- Anh đừng lo, em luôn ở đây với anh không đi đâu cả. _ Mạnh Ái dụi đầu vào ngực anh làm nũng, cô yêu anh sâu tận tâm can.
Mọi người đứng đó đều chứng kiến tất cả hạnh phúc của hai người, ghen tị thật đó nha. Những người con gái đang mơ tưởng tới Hàn Dương thấy vậy đều ngậm ngùi từ bỏ. Một nơi nào đó trong góc, một người con trai đang tiếc nuối vì cô.. Mạnh Ái, nếu có thể, tôi xin được đổi 10 năm tuổi thọ để được gặp em sớm hơn, nhưng quá muộn rồi, đúng không?