Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Mạnh Ái buộc tóc lên đằng sau, lủi thủi đi xuống dưới nhà.
Thấy Hàn Dương ngồi đó cùng ả kia, trong lòng Mạnh Ái dâng lên một cảm xúc khó tả. Là đau lòng hay là ghen tị?? Chính cô cũng không biết.
- Đứng đó ngây người làm gì? Đi xuống làm việc đi. _ Hàn Dương nhìn thấy cô đứng trên cầu thang nhìn mình chằm chằm nên có chút bực mình.
Mạnh Ái bước vào bếp với sự ngạc nhiên của người hầu trong nhà và quản gia Trần.
- Mọi người có cần con giúp gì không?? _ Cô vui vẻ nhìn mọi người nói, nhưng đó là mặt nạ bên ngoài thôi.
- Không cần đâu ạ, phu nhân cứ lên đó ngồi đi _ Bác Trần ngay từ hôm qua đã rất quý mến cô, coi cô như con gái của mình.
- Ai nói cô ta là phu nhân của Ngô Gia? _ Hàn Dương từ từ đi vô, mặt đen như đít nồi nhìn quản gia Trần mà gằn giọng.
- Xin lỗi thiếu gia.. Tôi lỡ lời.
Bác Trần bị giọng nói của Hàn Dương làm cho giật mình, bà đã quá quen với cảnh thiếu gia bực mình, nhưng kì này giọng nói càng ngày càng hung tợn hơn lúc trước.
- Cháu không trách bác, chỉ cần lần sau bác ăn nói cẩn thận hơn. Ngô phu nhân của căn nhà này chỉ có thể là Minh Ngọc, cô nghe rõ chưa??
Anh xấn tới bóp chặt cằm cô, rất đau, vì thiếu khí nên mặt Mạnh Ái trắng bệch, bác Trần thấy vậy mới van xin Hàn Dương:
- Thiếu gia, cô ấy khó thở, nhẹ tay một chút..
- Hừ, cũng may cho cô đó. Cuộc sống địa ngục của Lục Mạnh Ái cô bắt đầu từ ngày mà cô bước chân vô căn nhà này.
Được thả ra, cô ngồi bệt xuống đất hít oxi, bác Trần nhẹ nhàng vuốt lưng cho Mạnh Ái. Nghe được những lời chính miệng Hàn Dương nói, cô rất đau.. Ả ta lúc nãy đứng bên ngoài đã nghe được hết, không ngờ anh lại ác độc như vậy cũng liền xách dép chạy đi thục mạng.
- Khỏi nấu nữa, tôi ra ngoài ăn. _ Hàn Dương bực bội nói rồi quay ra ngoài lên xe nhấn ga đi khỏi.
- Ái Nhi, con đừng buồn, cậu chủ vốn tính khí đã như vậy. Ngồi lên bàn đi, ta cùng con ăn mới mọi người. _ Bác Trần rất thương cô..
- Vâng, con không sao. _ Cô mỉm cười tỏ vẻ không sao, nhưng thật ra cô rất buồn.
Nói xong, Mạnh Ái cùng mọi người dọn đồ ra bàn ngồi ăn. Người hầu từ trên xuống dưới rất yêu quý cô bởi bản chất hiền lành điềm đạm, cũng sớm coi cô như phu nhân thật sự trong nhà, riêng chỉ có thiếu gia Hàn Dương không chấp nhận điều đó.
----------
Ngô Hàn Dương lái xe tới tập đoàn với khuôn mặt lạnh băng khiến cho nhân viên ai nấy đều đổ mồ hôi hột.
Bước xuống xe, tất cả nhân viêm đều xếp thành hai hàng dài rồi hô to khẩu hiệu: “ Xin chào chủ tịch, buổi sáng tốt lành. “
Anh chỉ lướt ngang rồi đi thẳng tới thang máy chuyên dụng của chính mình, tâm trạng mới sáng sớm đã bực mình như vậy thì không biết nguyên ngày hôm nay sẽ ra sao? Đó là ý nghĩ của tất cả mọi người trong tập đoàn.
Hàn Lục và Hàn Đại đã quá quen với tính cách của “ Lão Đại “ nên không mấy ngạc nhiên.
- Chủ tịch mới tới _ Cả hai đồng thanh rồi cúi chào thận trọng khi thấy Hàn Dương bước tới.
- Một ly cà phê đen không đường. _ Ngồi xuống chiếc ghế chủ tịch, anh tao nhã nói, cố gắng kiềm hãm cơn giận đang bùng phát trong lòng.
Chỉ đúng 3 phút sau, trước mặt anh Hàn Đại đã đưa đến ly cà phê, còn Hàn Lục đứng bên cạnh đọc lên tất cả việc mà Hàn Dương cần làm trong hôm nay.
Sau một hồi lắng nghe hết tất cả, anh chỉ gật đầu một cái biểu thị cho việc đã nghe hết, rồi xua tay bảo Lục và Đại cùng nhau quay lại bàn làm việc.