Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 278: Chương 278: Kết cục (bốn)




Lửa lớn đốt hừng hực cả đêm.

Mấy ngàn pháo thủ dàn trận trong bóng tối, quan chỉ huy đánh trống trận, đạn pháo đồng loạt bắn ra, tựa như tiếng sấm rền, ào ạt lao về phía quân đội Vệ Nô đang chạy tứ tán.

Trong doanh trại Vệ Nô, người ngã ngựa đổ, quân lính tan rã.

Dù có là chiến sĩ kiêu dũng chừng nào thì cũng chỉ là máu là thịt, tuy bọn chúng dũng mãnh không sợ chết, liên tục gào lên xông về phía trước, định phá vòng vây nhưng chưa tới gần đã bị bắn văng đi.

Phía nam thành, mấy người cưỡi ngựa chạy tới như bay, nhảy xuống ngựa, quỳ trên mặt đất, chắp tay nói: “Đốc sư, Ngô tổng binh, Khâu tổng binh đã chia nhau đoạt lại Cẩm Châu, Tùng Sơn, bao vây Liêu Dương, cũng đã lấy lại được Tuân Hóa, Kế Châu rồi ạ!”

Nghe xong những lời này, người nửa đêm vội vàng đi tới là Từ Đỉnh và các tổng binh khác không khỏi kêu lên kinh ngạc, mặt mày bàng hoàng.

Lặng yên không một tiếng động mà lấy lại được Tuân Hóa, Kế Châu, âm thầm phái binh tấn công hang ổ của quan Vệ Nô, lại còn mai phục thiêu rụi doanh trại của Vệ Nô, bày mưu tính kế, khống chế toàn cục, đây là kiểu khí phách gì chứ!

Bao vây kinh đô Liêu Dương của Vệ Nô, quân Vệ Nô còn chẳng sợ chết khiếp hay sao?

Thế này thì tương đương với việc bọn họ đã bao vây được mười vạn quân Vệ Nô trong biên cảnh rồi còn gì!

Dù là bị vây lại một chỗ rồi tiêu diệt hay là từ từ tiêu hao lực lượng, quân Vệ Nô đừng có mơ mà rút lui an toàn được.

Lần này quân đội Vệ Nô vượt Trường Thành tới đây cướp bóc, nhất định phải trả một cái giá rất đắt!

một đám tướng soái tới đây bảo vệ kinh thành loáng một cái đã đỏ cả mắt, trong lòng hừng hực, mắt nhìn thẳng về phía người đàn ông dẫn đầu đang ngồi trên lưng ngựa.

Thảo nào năm đó, sau khi lần lượt mất đi cả cha lẫn các anh mà người này vẫn có thể bình tĩnh, gặp nguy không loạn, dẫn dắt đội quân của Hoắc gia cố thủ thành trì. Quả đúng là người dũng mãnh quyết đoán, quả cảm linh loạt, thế mới có thể tạo bất ngờ để giành chiến thắng như vậy!

Trong tiếng hò hét rung trời, đối mặt với tin tức tốt mà thân binh mang tới, người đàn ông vẫn bình tĩnh, gật đầu, ánh lửa hắt lên khuôn mặt góc cạnh như đao khắc của chàng, hai mắt sáng bừng.

Chàng kéo dây cương, ruổi ngựa về phía trước, cầm trường cung, giương cung cài tên, mũi tên sắc bén chỉ thẳng về phía doanh trại của quân địch, cơ bắp nơi sống lưng siết lại, bắn ba tên một lúc.

Mũi tên như cầu vồng cắt ngang không khí, phá tan bóng đêm đen đặc, tiếng vèo vèo sắc bén xé rách không khí.

Xoẹt xoẹt mấy tiếng vang lên, ở phía doanh trại quân địch, một quan tướng mặc áo giáp ngã rầm xuống khỏi lưng ngựa, trong quân đội Vệ Nô lập tức truyền ra tiếng kêu la gào thét thất thanh.

Quân đội canh giữ bên này thấy đốc sư chỉ cần mấy mũi tên đã bắn chết quan tướng của địch, tướng sĩ ồ lên trầm trồ khen ngợi.

Hoắc Minh Cẩm buông trường cung, rút đao bên hông ra, “Tách chúng ra, không được để chúng tụ tập lại một chỗ.”

Mọi người đồng loạt thưa vâng, đồng thời rút đao, ruổi ngựa phi thẳng vào trong trận.

Đốt nhà cửa của ta, phá ruộng vườn của ta, chém giết đồng bào ta, đêm nay, đám Vệ Nô này sẽ biết thế nào là nợ máu phải trả bằng máu, có đi mà không có về!

...

Trong đêm đen, Phó Vân anh đứng trên tường thành, không nhìn rõ trong doanh trại đã có gì xảy ra, chỉ có thể nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng đầy tuyệt vọng và tiếng chém giết vang vọng cả trời đất.

Lửa bốc cao tận trời, ngựa hí rít lên, tiếng lửa cháy và tiếng gào thê thảm đan xen vào nhau, chẳng khác nào tận thế.

Quân đội canh giữ dưới thành kích động, cầm đao, thương trong tay, xung phong liều chết chạy ra ngoài.

Quân đội Vệ Nô bị chia cắt thành mấy phần, thủ lĩnh muốn tập hợp tàn binh lại nhiều lần nhưng đều bị Hoắc Minh Cẩm chỉ huy quân lính cản trở, rơi vào đường cùng, chỉ có thể rút lui.

Nhưng muộn rồi.

...

Nắng sớm nhàn nhạt. Phía chân trời xa tít, mặt trời dần dần ló lên, ánh sáng huy hoàng bao phủ khắp mặt đất, trong không khí xộc lên mùi máu tanh.

Ánh bình minh như được nhuộm màu máu, rực rỡ vô cùng.

Mặt trời đỏ rực vừa mới mọc, quân đội canh giữ đã xua tan quân Vệ Nô, đuổi chúng về hướng Vận Hà.

trên tường thành, những binh lính ở lại cao giọng cười nói với nhau, dân chúng trong thành cùng nhau ra khỏi nhà, quỳ xuống đất niệm Phật.

Phó Vân anh bước xuống khỏi tường thành.

Lý Xương và Kiều Gia theo sát sau lưng nàng, nói: “Nhị gia sẽ không để Vệ Nô ra khỏi biên giới, lần này nhất định sẽ tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng trong biên cảnh.”

Hoắc Minh Cẩm vẫn muốn nhổ cỏ tận gốc, nếu đã quyết tâm đánh đến tận đất Vệ Nô, thì đương nhiên sẽ không cho chúng cơ hội vùng lên lần nữa. Lần này, toàn bộ quân Liêu Đông những các đạo quân khác đồng thời phát động tiến công, chắc chắn không được thả hổ về rừng!

Phó Vân anh ừ một tiếng, “Thế phải ăn nói với triều đình thế nào đây?”

Lý Xương nói: “Bất ngờ là yếu tố quan trọng nhất trong chiến dịch lần này. Để lừa được Vệ Nô, nhất định phải giấu giếm tin tức, tránh cho tin tức bị bọn chúng chặn được. Sau khi lấy lại được Tuân Hóa, Kế Châu, quân canh giữ ở địa phương vẫn giữ cờ xí của bọn chúng. Các vị tổng binh khác cũng cho rằng không được để lộ tin tức, đây không phải là quyết định của mình Nhị gia.”

Phó Vân anh gật đầu.

Lý Xương cao giọng cười ha hả, nói tiếp: “Nếu có thể diệt sạch mười mấy vạn quân tinh nhuệ của Vệ Nô ngay trong biên cảnh, từ nay về sau Liêu Đông không còn là mối nguy nữa. Đây chính là công đức muôn đời, ai dám nói ra nói vào chứ?”

Phó Vân anh lườm hắn một cái, “Mấy câu kiểu như công đức muôn đời không được nói trước mặt người khác.”

Lý Xương gãi đầu, đồng ý.

...

Ban ngày quân đội Vệ Nô còn mạnh như hổ báo, không gì phá nổi. Mới qua một đêm, bọn chúng đã bị Hoắc Minh Cẩm dẫn quân đánh tan. không khí trong triều không còn áp lực nặng nề như trước nữa.

Lâm triều, trong điện tràn ngập không khí vui mừng, toàn triều vang lên tiếng ca tụng công đức.

Chu Hòa Sưởng ngủ một giấc dài, cuộc chiến bảo vệ kinh sư đã kết thúc, cảm thấy không thể nào tin được, sai đám nội quan dìu hắn lên tường thành nhìn về phía xa.

Dưới chân thành, binh lính đang thu dọn chiến trường, chôn xác chết, dẹp đường.

Chỉ trong chớp mắt, dưới thành trì lâu đời này, ánh sáng của sự sống lại xuất hiện lần nữa.

Chu Hòa Sưởng vịn tay lên bệ quan sát, thở dài mấy lượt, quay sang nhìn Phó Vân anh.

“Vân ca nhi... Ông già bảo nhờ có muội, Hoắc đốc sư mới chịu đồng ý nâng đỡ Trẫm...” Giọng điệu của hắn trầm xuống, “Hoắc đốc sư có ép buộc muội đồng ý gì không?”

Phó Vân anh mỉm cười lắc đầu.

Ánh sáng mặt trời vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt nàng, nụ cười ngạo nghễ.

Cục đá trong lòng Chu Hòa Sưởng cuối cùng cũng được thả ra.

...

Chiều tối, trạm gác đưa chiến báo về.

Hoắc Minh Cẩm dẫn người bao vây quân đội Vệ Nô trốn chạy bên bờ Vận Hà, mấy đạo quân khác truy sát từ các hướng khác nhau, quân Vệ Nô hốt hoảng nhảy xuống sông, rất nhiều tên đã chết đuối.

Biết được tin Liêu Dương bị bao vây, quân đội Vệ Nô lại càng suy sụp.

Có mấy toán quân Vệ Nô phá được vòng vây, chạy trốn về hướng đông bắc nhưng lại bị quân Liêu Đông mai phục ở cách nơi cản lại.

Quân đội canh giữ các nơi phối hợp với nhau, tựa như một bầy sói đuổi theo đàn dê, xua cả đám quân Vệ Nô cùng đường hết lối vào túi mình, sau đó buộc chặt túi lại.

Quân Vệ Nô không còn đường trốn chạy.

Nửa tháng sau, ở quan ải, quân Liêu Đông phát hiện tung tích toán quân Vệ Nô cuối cùng, đặt mai phục, tiêu diệt toàn bộ quân Vệ Nô, một bách hộ tên là Hoàng Quế tự tay chặt đầu thủ lĩnh Vệ Nô.

Tin tức này được truyền về kinh thành, cả triều văn võ mừng rơi nước mắt, dân chúng trong thành vui mừng khôn xiết. Vừa đúng lúc này lại là ngày Tết, nhà nào cũng đốt pháo trúc, chúc mừng cuộc chiến bảo vệ đất nước thắng lợi.

Những nhà giàu có, quyền quý hốt hoảng chạy trốn trước đây đồng loạt quay về nhà, cuộc sống dần dần trở lại vui vẻ như trước. Dân chúng khu vực phụ cận kinh thành lau khô nước mắt, quay lại quê nhà đã bị tàn phá, những người may mắn sống sót ôm nhau khóc ầm lên.

...

Mấy ngày sau, đại quân chiến thắng trở về.

Suốt dọc đường đi, dân chúng dìu già dắt trẻ, nam cũng như nữ ai cũng mặc những bộ quần áo đẹp đẽ nhất, cầm quà cáp trong tay, ra khỏi thành nghênh đón những vị anh hùng của bọn họ.

Chu Hòa Sưởng dẫn quần thần ra ngoài cửa thành tổ chức nghi thức long trọng.

Cờ xí bay phấp phới trong gió, quan lại đủ mọi cấp bậc mặc quan bào, xếp hàng đứng chờ đại quân.

Trong gió lạnh thấu xương và tiếng cổ nhạc tấu lên từng hồi, người dân xung quanh mong ngóng, đợi chờ các vị anh hùng trở về.

Tiếng trống ầm ầm. Nửa canh giờ sau, từ nơi xa truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

một con ngựa cao lớn đang bước từ xa tới, người đàn ông trên lưng ngựa mặc một bộ quân trang tay bó, oai hùng tuấn lãng, ánh mắt hiên ngang, đôi mắt sâu thẳm quét xung quanh một lượt, tuy không biểu hiện nhiều cảm xúc nhưng lại lộ ra vẻ sắc bén âm trầm.

Khí thế trên người người nọ khiến dân chúng đứng bên những cánh đồng bát ngát lập tức im thin thít.

đi sát đằng sau người đàn ông là các vị tổng binh. Trong niềm vui chiến thắng ngập tràn, mấy vị tổng binh cao lớn thô kệch giờ cũng đều nở nụ cười tỉm tỉm, chẳng khác gì Phật Di Lặc bụng to hiền từ trong chùa miếu.

Các chiến sĩ trở lại rồi.

Tiếng hoan hô như sóng biển, hết đợt này đến đợt khác.

Dân chúng không kìm nén nổi sự kích động, đồng loạt xô về phía trước, hoa tươi, khăn lụa trong tay tung hết lên ném về phía các chiến sĩ.

Lần này họ đã tiêu diệt quân tinh nhuệ của Vệ Nô. Ngày quét sạch Vệ Nô, bình định Liêu Đông, thu lại những mảnh đất đã mất ở vùng Đông Bắc cũng sắp tới rồi!

Nhìn đội quân trầm mặc mà uy nghiêm từ từ tới gần, mọi người có niềm tin sắt đá vào điều này.

Những người già cả như Vương các lão, Diêu Văn Dạt cũng cảm động về hình ảnh trước mắt, chí khí hào hùng trong lòng chưa từng dâng cao như thế.

Chu Hòa Sưởng mặc miện phục, mỉm cười rạng rỡ, bước nhanh về phía trước, đích thân rót rượu cho Hoắc Minh Cẩm và các vị tổng binh khác.

Hoắc Minh Cẩm xuống ngựa, nhận chén rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Tiếng hoan hô vang như sấm dậy.

Dưới đài, Phó Vân anh mặc quan phục, đứng giữa một đám quan văn.

Nghi thức khải hoàn rườm rà, nàng đã đứng cả một buổi sáng, xương cốt trên người nhức mỏi.

đang khe khẽ nói chuyện với người đứng trước là Uông Mân, bỗng nàng lại cảm thấy hơi khác thường.

Hơi ngước mắt lên, mắt nàng chạm phải một ánh mắt từ đài cao nhìn xuống.

Hoắc Minh Cẩm mặc áo choàng, đứng trước đàn tế. Chu Hòa Sưởng đứng bên cạnh, mỉm cười nói chuyện với chàng.

Mặt chàng bình tĩnh, tựa như đang chăm chú nghe Chu Hòa Sưởng nói chuyện nhưng mắt lại nhìn về phía trước.

Gió gào thét, cờ xí bay phần phật.

Ánh mắt chàng giống như ánh trăng thanh lãnh cuối thu, dường như đã lướt qua rất nhiều, rất nhiều năm tháng đã qua, trải qua sự lắng động của năm tháng, những tình cảm bồng bột bị năm tháng gột rửa, rõ ràng rất dày, rất nặng nhưng lại mềm nhẹ như tơ, dịu dàng bao bọc lấy nàng.

Khóe miệng nàng hơi nhếch lên, mỉm cười với chàng, đôi mày cong cong.

trên đài, sắc mặt Hoắc Minh Cẩm không thay đổi, vẫn chẳng biểu hiện cảm xúc gì, chỉ có trong đáy mắt hiện lên một chút ý cười nhàn nhạt.

...

Hành động tiêu diệt quân tinh nhuệ Vệ Nô lần này không chỉ bảo vệ kinh sư thành công mà còn lấy lại được một mảnh đất lớn đã mất trước đây. Từ nay về sau, quân Liêu Đông chỉ cần phát triển từ từ theo kế hoạch, phía đông bắc không còn nguy cơ nữa!

Phương nam, cướp biển được thuyết phục đầu hàng, con đường buôn bán được mở rộng, nhờ có làn gió mới này, vùng Giang Nam, Tô Hàng ngày càng giàu có, thuế phú thu được ngày càng nhiều hơn.

Phương bắc, một trận chiến đã khiến Mông Cổ, Vệ Nô bị tổn hại nặng nề, không còn gây sóng gió được nữa.

Khu vực Kinh Tương, lưu dân chủ động ra khỏi vùng rừng núi, thị trấn mới nhanh chóng mọc lên, vùng đất vốn chỉ có giặc cỏ trước kia đã trở thành dĩ vãng.

Sau hơn một tháng áp lực, Chu Hòa Sưởng cuối cùng đã có thể rạng rỡ mặt mày, vui vẻ cười to.

Theo thường lệ, đã tới lúc ban thưởng theo công trạng.

Lần này Từ Đỉnh sơ sẩy vài lần, làm hỏng thời cơ chiến đấu, đáng lẽ ra phải xử trí theo quân pháp nhưng sau đó hắn lại đi theo Hoắc Minh Cẩm bao vây diệt trừ quân Vệ Nô, giết được vô số quân địch, lấy công bù tội, Chu Hòa Sưởng để hắn đóng giữ Liêu Đông như cũ.

Về việc này, các vị triều thần bàn luận sôi nổi.

Sau đó, có tin tức từ trong cung truyền ra, Hoắc đốc sư đề cử Từ Đỉnh với Chu Hòa Sưởng, cho rằng Từ Đỉnh có tài thủ thành, chuyện hắn đánh trận trực tiếp bị thua Vệ Nô thì về tình vẫn có thể tha thứ, hắn giằng co với Vệ Nô ở Liêu Đông đã nhiều năm, là người hiểu rõ quân Vệ Nô nhất, để hắn tiếp tục đóng giữ Liêu Đông vẫn hơn.

Nghe nói đây là do Hoắc Minh Cẩm tiến cử, không ai đưa ý kiến phản đối nữa.

Còn Hoắc Minh Cẩm, chàng đã được gia phong tam công tam cô từ trước, những chức quan hình thức cao nhất cả bên văn lẫn bên võ đều đã được phong cho chàng rồi, muốn phong cũng không phong được nữa. Chu Hòa Sưởng chỉ có thể ban thưởng vàng bạc.

...

Nguy cơ ở kinh sư đã được giải trừ, Chu Hòa Sưởng âm thầm phái người đón Lão Sở Vương và Hoàng trưởng tử về.

Lão Sở Vương đưa cháu nội về cung Càn Thanh, giữ chặt Cát Tường hỏi thăm, biết gần đây tâm trạng Chu Hòa Sưởng rất tốt, thường xuyên cười nói vui vẻ, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chu Hòa Sưởng vừa mới bàn bạc công việc với các vị đại thần xong, lệnh cho nội quan tiễn các vị các lão về.

Các vị các lão lục tục ra về, Phó Vân anh đi cuối cùng.

Lão Sở Vương kéo nàng lại nói đùa mấy câu, bên trong đã có tiếng truyền Quy Hạc đạo trưởng, ông ta phủi phủi vạt áo, đi vào gian bên cạnh.

Trong phòng không có cung nhân đứng hầu, chỉ có mình Chu Hòa Sưởng ngồi xếp bằng trên giường đất.

Lão Sở Vương cười tủm tỉm nói: “Bảo Nhi...”

Chu Hòa Sưởng nhướn mày, lườm ông ta một cái, hừ lạnh một tiếng.

Lão Sở Vương thấy tim đập mạnh, nhanh chóng nở nụ cười nịnh bợ, tới gần mấy bước, “Đánh thắng một trận lớn sao con lại không vui thế?”

Chu Hòa Sưởng không nói lời nào, nhìn về hướng tấm bình phong, mím môi.

Lão Sở Vương nhìn theo ánh mắt hắn. Từ chỗ này có thể nhìn ra ngoài sần, Phó Vân anh đang đi từ trên bậc thang xuống.

Ngoài cửa sổ, mấy cành mai chìa ra, trong bóng hoa mông lung, bóng dáng Phó Vân anh từ từ khuất dần.

Lão Sở Vương hiểu ra ngay, “Con giận cha về chuyện anh tỷ nhi hả?”

Chu Hòa Sưởng nhếch môi, giọng điệu hơi châm chọc, “Chứ còn có thể vì cái gì chứ?”

Lão Sở Vương cân nhắc rất nhanh, ai da một tiếng rồi ngồi xuống đối diện với Chu Hòa Sưởng, “Bảo Nhi à, cha chỉ muốn tốt cho con thôi, con không thể cưới anh tỷ nhi được!”

Nếu Bảo Nhi dám cưới anh tỷ nhi, Hoắc Minh Cẩm lập tức sẽ quay ngược lại châm lửa đốt cháy cung Càn Thanh!

Chu Hòa Sưởng nhíu mày, “Ai nói con muốn cưới Vân ca nhi?”

Lão Sở Vương sửng sốt.

Chu Hòa Sưởng mỉm cười, “Trước đây đến cả chị em của Vân ca nhi con còn không dám cưới, làm sao cưới Vân ca nhi được?”

Người như Vân ca nhi nên được tự do, thoải mái làm những điều mình thích, không bị áp đặt vào khuôn khổ. Cưỡng ép muội ấy vào cung, để muội ấy làm phi tử, thậm chí là Hoàng hậu thì cũng chẳng thay đổi được sự thật là hắn sẽ luôn trái ôm phải ấp. Dù Vân ca nhi có tốt với hắn thế nào cũng sẽ nản lòng, sẽ thất vọng, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành một đôi vợ chồng bất hòa, oán hận lẫn nhau.

Lão Sở Vương trầm mặc hồi lâu, mặt mày dần trở nên nghiêm túc hẳn lên, “Bảo Nhi, nếu ngay từ đầu... từ lúc còn ở thư viện, ta đã nói cho con biết sự thật thì sao?”

Khi đó hắn là Thế tử của Vương phủ, anh tỷ nhi là con gái dân thường, bọn họ ngày ngày ở bên nhau.

Chu Hòa Sưởng không cười nữa, nheo mắt suy nghĩ.

Lão Sở Vương im lặng nhìn hắn.

một lúc lâu sau, Chu Hòa Sưởng phẩy tay, cười nói: “Qua hết rồi, còn nói nếu mà làm gì đâu cơ chứ? Con chưa bao giờ nghĩ đến nếu, như vây giờ là tốt rồi.”

Lão Sở Vương gật đầy, không còn phiền muộn lo âu, lập tức đùa cợt, “Nếu đã vậy thì con không giận cha nữa hả?”

Nụ cười trên mặt Chu Hòa Sưởng nhạt đi mấy phần, lườm ông ta trắng mắt.

“Hừ!”

Lão Sở Vương ủ rũ cụp đuôi.

...

Tháng giêng, không khí Tết còn đậm đà.

Năm nay khó khăn lắm mới có thể được ăn Tết như thế này, người dân ai cũng rất trân trọng. Sau cuộc chiến, ai ai cũng vui vẻ, gặp nhau liền chắp tay chào hỏi, dù có quen biết hay không cũng phải nói với nhau một câu chúc mừng năm mới.

Lúc cưỡi ngựa dọc phố dài, người ta thường nghe thấy tiếng pháo trúc lạch tạch, nhìn thấy những đứa trẻ mặc đồ mới kéo nhau chạy khắp nơi, tiếng cười vui vẻ vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Phó Vân anh xuống ngựa, quản gia ra đón nàng, nói với nàng Phó Vân Chương lại ra ngoài rồi.

Lần này Hoắc Minh Cẩm bí mật lên phía bắc, sắp đặt mai phục, phối hợp với quân Liêu Đông, kinh sư đại thắng, hoàn toàn đánh tan mười mấy vạn quân tinh nhuệ của Vệ Nô. Tuy quan văn trong triều không đích thân lên chiến trường nhưng cảm xúc vẫn dạt dào, gần đây liên tục cử hành hội thơ.

Phó Vân Chương là thành viên chủ chốt của thi xã, ngày nào cũng phải đi xã giao.

Kể ra bọn họ cũng thoải mái thật, nếu không phải lên núi ngắm hoa mai thì là vào chùa ăn đồ chay, hoặc ra ngồi dưới rừng thông đánh đàn, Phó Vân Chương có nhiều tư liệu, lại viết thêm một cuốn du ký.

Phó Vân anh lắc đầu bật cười, trở về phòng cởi quan phục, thay một chiếc áo tay tỳ bà màu xanh nhạt thêu họa tiết mãn trì kiều, mặc váy mã diện màu đỏ thạch lựu, chải tóc tiểu thùy kế đơn giản, cài trâm lên tóc.

Lúc nàng đi qua mật đạo sang nhà bên cạnh, cửa sổ trong phòng đóng chặt, không có ai.

Nàng mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Sân sau chính là sân tập võ, có lắp bia bắn tên.

Chỉ nghe thấy tiếng mũi tên cắt ngang qua không khí, mũi tên bay qua trước mắt nàng, bắn trúng hồng tâm, đuôi mũi tên rung lên nhè nhẹ.

Dưới tán cây, Hoắc Minh Cẩm buông dây cung, cúi đầu rút thêm mấy mũi tên từ trong túi đựng tên ra, giương cung lên lần thứ hai.

Chàng không dùng ngọc quan, chỉ mang khăn lưới, mặc một chiếc áo bó tay mỏng, quần ống rộng, trên eo thắt đai lưng, có lẽ vừa mới luyện quyền xong nên trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Phó Vân anh dựa vào cửa sổ nhìn chàng.

Đôi mắt Hoắc Minh Cẩm nhìn chăm chú vào bia bắn tên, kéo dây cung, thả mấy mũi tên ra, mũi nào cũng bắn trúng hồng tâm.

Nàng ngắm nhìn xuất thần.

Luyện thêm tầm một khắc, Hoắc Minh Cẩm cúi đầu sửa sang lại túi mũi tên, bỗng nhiên hỏi: “Đẹp không?”

Phó Vân anh giật mình sửng sốt, mỉm cười, lúm đồng tiền bên má hơi lún xuống, “Đẹp.”

Hoắc Minh Cẩm cong khóe môi, ngẩng đầu.

Trước cửa sổ hình tròn, vợ chàng mặc áo xanh váy đỏ, đứng tựa vào cửa sổ, tóc mây kiều diễm, thanh tú xinh đẹp, mỉm cười nhìn chàng.

Lần này lại đến lượt chàng ngẩn người.

Phó Vân anh mỉm cười, “Minh Cẩm ca ca, đẹp không?”

Hoắc Minh Cẩm không nói gì, loảng xoảng, túi đựng mũi tên rơi xuống mặt đất. Chỉ cần mấy bước, chàng đã đi tới trước cửa sổ, nâng cằm nàng lên hôn.

Chàng vừa luyện võ xong, người còn ướt mồ hôi, nồng đậm hơi thở nam tính.

Nàng kiễng chân hôn đáp lại chàng, cánh tay vòng lấy cổ chàng.

một lúc sau, Hoắc Minh Cẩm buông môi nàng ra, thở hổn hển, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt tối sầm lại.

Chàng ôm lấy eo nàng, dùng sức, bế nàng lên, đặt lên cửa sổ, ôm chặt lấy nàng

...

Ngoài viện, một đám người vội vàng cắm đầu cắm cổ đi vào.

Lý Xương tới bẩm báo công việc, không chờ người vào trong thông báo, nghĩ Nhị gia là đàn ông, nhà lại không có phụ nữ, không sợ gặp phải ai, đẩy luôn cửa định đi vào.

Tay vừa sờ vào cánh cửa sơn đen, hắn đột nhiên bị ám vệ lao ra từ bụi hoa ra chặn lại.

hắn nói: “Ta có việc tìm Nhị gia.”

Ám vệ giữ vai hắn lại, khe khẽ nói: “Nhị gia đang bận.”

“Ta biết mà, ngày nào giờ này Nhị gia chẳng đang luyện quyền...”

Lý Xương đẩy ám vệ ra, lập tức đi vào trong.

Ám vệ không giữ chặt, trong lòng tự nhủ phen này không hay rồi. Vừa nãy lúc phu nhân tới đây, hắn đã lui ra ngoài, bây giờ Lý Xương xông vào, nhỡ gặp được phu nhân thì làm sao bây giờ?

Lý Xương vào sân.

Trong viện im ắng nên tiếng thở dốc của đôi nam nữ động tình trước cửa sổ trở nên hết sức rõ ràng.

Lý Xương trợn trừng cả mắt, ngây ra như phỗng.

Vậy mà, vậy mà Nhị gia, Nhị gia lại đang ôm một mỹ nhân, đè trên cửa sổ khinh bạc!

Ám vệ cũng chạy vào theo, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, hai chân run lẩy bẩy, cười gượng kéo Lý Xương đi, đóng cửa viện lại.

Tuy chỉ trong nháy mắt nhưng Hoắc Minh Cẩm vẫn nhận ra hai bóng người vừa xuất hiện.

Chàng thở hổn hển, buông Phó Vân anh, nỗ lực đè nén sự kích động, vuốt nhẹ lên tóc nàng, “Ta đi giải quyết.”

nói rồi chàng xoay người định đi.

Phó Vân anh cười, giữ chặt tay chàng, lắc đầu.

“không sao đâu.”

Nàng kiễng chân, cắn nhẹ một cái lên cằm chàng.

Hoắc Minh Cẩm bị nàng quyến rũ, người nóng rực, đang lúc lửa tình thiêu đốt, căn bản làm gì có tâm trạng nào suy nghĩ tới những chuyện khác, khi nãy sợ nàng giận nên mới định đi giả quyết cái gã Lý Xương rách việc kia. Nghe nàng nói không sao, đương nhiên chàng nào nỡ buông người trong ngực ra nữa, cúi người xuống lần thứ hai.

...

Mãi cho đến khi trời tối, Lý Xương vẫn chưa gặp được Hoắc Minh Cẩm.

hắn đành phải lên đường về phủ, ngày hôm sau lại tới nhà lần nữa. Thấy Hoắc Minh Cẩm đi từ trong phòng ra, vội vàng đi tới, tỏ ra vô cùng đau lòng, “Nhị gia, sao ngài có thể làm một việc như thế chứ!”

Hoắc Minh Cẩm lạnh lùng nhìn hắn.

Lý Xương bực tức, cố gắng nói nhỏ: “Nhị gia, Phó đại nhân đối xử với ngài tình thâm nghĩa trọng. Vì ngài, cho tới bây giờ cậu ấy vẫn chưa cưới vợ! Cậu ấy là một người đàn ông, lại đi theo ngài không danh không phận, làm sao ngài lại có thể có ngoại thất cơ chứ? Giờ lại còn công khai đưa mỹ nhân về nhà! Phó đại nhân tuấn tú, tài giỏi, ở kinh sư có không biết bao nhiêu nhà mong được gả con gái cho cậu ấy, cậu ấy đều lấy cớ từ chối. Nhị gia, ngài không thể làm việc có lỗi với Phó đại nhân được!”

Vừa nói, hắn vừa liếc trái liếc phải, “Mỹ nhân ngày hôm qua đâu rồi? Nhị gia, nhân dịp Phó đại nhân còn chưa phát hiện ra, phải nhanh chóng đuổi đi ngay!”

Tối hôm qua Hoắc Minh Cẩm ôm Phó Vân anh yêu thương rất lâu, tâm trạng rất tốt, chỉ đá nhẹ hắn một cái.

“Cút.”

Mắt Lý Xương đỏ hoe, xem ra Nhị gia đã bị ả mỹ nhân kia mê hoặc rồi, không chịu nghe hắn khuyên một câu nào, Phó Vân thật đáng thương...

hắn kéo Kiều Gia đang đứng bên cạnh, “Sao ngươi không khuyên nhủ Nhị gia! Ngươi định cứ nhìn Nhị gia có ngoại thất như thế hay sao?!”

Kiều Gia đẩy tay hắn ra, lùi mấy bước ra đằng sau.

Trước kia sao không phát hiện ra Lý Xương lại ngu ngốc thế này chứ.

Lúc này, bỗng có tiếng cười khe khẽ từ trong phòng truyền ra.

“Lý đại nhân, đa tạ.”

Cửa bị kéo từ bên trong, Lý Xương quay đầu, mắt mở to, nhìn Phó Vân mặc quan bào, đội mũ sa đi từ bên trong đi ra.

hắn kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm.

Phó Vân anh cười với hắn, đi tới trước mặt Hoắc Minh Cẩm, ra hiệu cho chàng cúi đầu.

Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, nghe lời nàng, cong lưng xuống.

Nàng đẩy người về phía chàng, hôn nhẹ lên môi chàng ngay trước mặt Lý Xương và Kiều Gia.

Mồm miệng Lý Xương há hốc, hai mắt tròng mắt như sắp rơi ra ngoài tới nơi.

...

Lúc Lý Xương ra về, hồn phách đã lên mây, đầu óc choáng váng.

Kiều Gia tiễn hắn ra ngoài, quay về nội viện, hỏi Hoắc Minh Cẩm, “Nhị gia, có cần phải nhắc nhở Lý Xương để hắn không tiết lộ thân phận của đại nhân không?”

Hoắc Minh Cẩm cầm một đóa hoa lụa màu xanh nhạt trong tay, ngắm nghía, đây là đóa hoa nàng gỡ xuống từ trên đầu nàng tối hôm qua, trên đó vẫn có mùi hương của nàng.

“không cần.”

Chàng mỉm cười, cúi đầu ngửi bông hoa lụa, cảm giác mềm mịn đêm qua vẫn còn vương vấn trên tay.

...

Chu Hòa Sưởng triệu kiến các vị đại thần.

Vương các lão, Diêu Văn Đạt, Phạm Duy Bình, Uông Mân, Thôi Nam Hiên lần lượt tới nơi.

Địa điểm triệu kiến không phải là ở cung Càn Thanh mà là ở Tây Uyển.

Binh Bộ thượng thư Chu Quốc công vì tuổi già nên đã dâng sớ từ quan cũng tới. Lúc kinh thành bị bao vây, tuy đã từ quan nhưng Chu Quốc công vẫn dứt khoát mặc áo giáp lên người, dẫn mấy ngàn binh mã, tử thủ ở cửa thành với mấy người Từ Đỉnh, hăng hái chiến đấu, suýt nữa đã chết dưới lưỡi đao của Vệ Nô, may nhờ có giáp trụ vừa dày vừa nặng nên mới giữ được tính mạng trong chốn hiểm nguy. Sau đó, nhờ có công nên ông ta được phong Quốc công.

Chẳng bao lâu sau, mấy người Phật Lang Cơ gồm Bạch Trường Nhạc và vài người khác cũng tới. Lần này bọn họ cũng có công lớn, hiện giờ đang tạm thời giữ chức ở Công Bộ, vừa làm việc cho triều đình, vừa truyền bá tôn giáo của bọn họ khắp nơi. sự dí dỏm hài hước và kiến thức uyên bác đã khiến cho bọn họ nhanh chóng được những người quyền quý ở kinh sư yêu thích. Chu Hòa Sưởng thường xuyên triệu bọn họ tới hỏi chuyện ở hải ngoại.

Đám nội quan mời các vị đại nhân vào chỗ ngồi, noãn các được xây bên bờ hồ, bên trong bày yến tiệc thịnh soạn. Tuyết đọng đã tan, cỏ mùa xuân còn chưa lên, hoa mai trong vườn nở rộ, hương hoa thanh thanh.

Mấy vị các lão nhìn nhau, không biểu hiện cảm xúc.

Hoàng thượng chưa tới, đương nhiên bọn họ không dám vào ngồi, đứng chờ dưới hành lang.

Chỉ chốc lát sau, dưới mặt nước truyền tới tiếng cười ha hả, mấy chiếc thuyền hoa chầm chậm đi tới, Chu Hòa Sưởng mặc thường phục bó tay màu xanh ngọc được đám nội quan vây quanh rời thuyền bước lên nhà thủy tạ.

Mọi người vội chắp tay.

Chu Hòa Sưởng xua tay, mời mọi người vào chỗ ngồi.

Noãn các rất rộng, mọi người từ chối một phen cho phải phép rồi về chỗ ngồi.

Bữa tiệc hôm nay là để chúc mừng Liêu Đông đại thắng, mọi người thể nào cũng phải nịnh bợ Chu Hòa Sưởng một phen trước, tiếng ca tụng công đức vang lên rào rào.

Chu Hòa Sưởng mỉm cười lắng nghe.

Bạch Trường Nhạc là người có nhã hứng, nói hoa mai bên ngoài đang nở đẹp, ý nghĩa cũng tốt, kiến nghị Chu Hòa Sưởng bẻ mai ban thưởng cho công thần.

Chu Hòa Sưởng cười to, nói: “Thưởng!”

Rồi hắn sai người lấy danh sách các vị tổng binh tới, chuẩn bị phong thưởng.

Nội quan nhanh chóng đưa danh sách tới, hắn lật ra xem một hồi, bỗng nhiên phát hiện một cái tên kỳ quái trong danh sách, quay sang hỏi Vương các lão, “Cái người tên là Dương Ngọc Nương này là người ở đâu?”

Vương các lão đặt đũa xuống, đáp: “Hoàng thượng, Dương Ngọc Nương vốn là con gái cả của tổng binh tiền nhiệm Dương Thái, tuy là nữ giới nhưng lại nối nghiệp cha, biết võ nghệ, hiểu binh pháp, có thể lãnh binh xuất chinh. Dương Thái bị bệnh, không thể chinh chiến, vốn phải để con trai kế nhiệm chức vị tổng binh nhưng người con trai này lại ốm yếu mà Dương Ngọc Nương lại biết điều binh khiển tướng, quản lý nghiêm minh. Lần này nàng ấy tiếp quản vị trí của cha mình, lãnh binh tới bảo vệ cho kinh thành, tự tay chém được mấy chục tên lính Vệ Nô, can đảm hơn người.”

Chu Hòa Sưởng vỗ tay cười, “Cân quắc không nhường tu mi!” [1]

[1] Ý chỉ người phụ nữ có khí phách không kém gì đàn ông.

Rồi hắn nhìn về phía Thôi Nam Hiên, “Thôi các lão năm xưa từng thi đỗ thám Hoa, văn thơ hơn người, liệu có thể làm một bài thơ về Dương tổng binh hay không?”

Nội quan nhanh chóng bưng giấy bút tới trước bàn Thôi Nam Hiên.

Thôi Nam Hiên suy tư một lát rồi vung bút đề thơ.

hắn viết một câu, Phạm Duy Bình ở bên cạnh liền đọc một câu:

Học ở Tây Xuyên các trận đồ, uyên ương tay nắm chắc binh phù.

Bấy nay khăn yếm cam tâm chịu, đâu chỉ tướng quân ắt trượng phu! [2]

[2] Bài thơ “Tứ Tần Lương Ngọc thi kỳ 1” của Chu Do Kiểm. Bản dịch trên thivien.net.

Đọc xong câu cuối cùng, mọi người trong bữa tiệc đều trầm trồ khen ngợi.

Sau đó, Vương các lão, Diêu Văn Đạt, Uông Mân, Phạm Duy Bình cũng lần lượt làm thơ khen ngợi Dương Ngọc Nương.

Đến cả Bạch Trường Nhạc cũng làm một bài, ông ta đã nghiên cứu kỹ càng về Nho học, cũng có thể viết được một bài thơ hoàn chỉnh.

Chu Hòa Sưởng đọc hết những bài thơ của mọi người, càng hứng khởi hơn, cất cao giọng nói: “một người là thần tử có năng lực, một người là tướng quân dũng mãnh, một văn một võ, đều không bởi là nữ giới mà thua kém người khác, đây chính là cái phúc của xã tắc!”

Mọi người cười phụ họa.

Chỉ có mình Thôi Nam Hiên nhíu mày.

một văn một võ, chữ “võ” này đương nhiên là chỉ Dương Ngọc Nương.

Vậy chữ “văn” kia chỉ ai đây?

Rất nhanh sau đó, những người khác cũng hiểu ra.

Mọi người trao đổi ánh mắt “thì ra là thế” với nhau.

Hôm nay Hoàng thượng mở tiệc mời bọn họ tới đây đúng là có mục đích!

Thấy mọi người im lặng, Chu Hòa Sượng cũng không hề sốt ruột, vỗ tay, lệnh cho Giáo Phường Tư biểu diễn ca múa.

Ca múa nổi lên, mọi người tạm thời không có biểu hiện gì, vừa uống rượu vừa lén quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của Chu Hòa Sưởng.

Đế vương trẻ tuổi cầm chén rượu, cười xem ca múa, tựa như câu nói vừa rồi chỉ là thuận miệng mà thôi.

Hoàng thượng nhìn thì ôn hòa nhưng thực ra là người có chủ kiến, các đại thần khó có thể nhìn mặt mà đoán ra suy nghĩ trong lòng ngài ấy.

Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau.

Ca múa kết thúc, tiếp theo là các điệu hát dân gian.

Trong đó có một loại gọi là dân gian tiểu điệu được truyền từ phương nam lên, thường kể về những câu chuyện lưu truyền trong dân gian.

Mặt mày Thôi Nam Hiên bỗng nhiên biến sắc, tay áo phất qua bàn, làm đổ chén rượu.

Phạm Duy Bình chẳng mấy khi thấy hắn lỡ tay như thế, quay sang nhìn hắn, cười hỏi: “Thôi đại nhân say rồi à?”

Khóe miệng Thôi Nam Hiên mím chặt, đôi tay trong tay áo run rẩy.

Dân gian tiểu điệu theo kiểu Hồ Quảng, hắn nghe đoạn đầu đã hiểu được câu chuyện mà bọn họ đang hát là gì. Bọn họ hát câu chuyện về Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân.

Dương Ngọc Nương, Hoa Mộc Lan, một văn một võ...

Đôi tay Thôi Nam Hiên càng lúc càng run lẩy bẩy, chẳng còn bình tĩnh, thản nhiên như bình thường được nữa, ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên, đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.

Nàng nhất định đang ở đây!

...

Những vị đại thần trong bữa tiệc đều có địa vị cao nên cũng là những người thông minh.

Bọn họ cũng từ từ nhận ra.

Vương các lão đột nhiên hiểu ra Hoàng thượng đã biết Dương Ngọc Nương là ai từ trước rồi!

Cha Dương Ngọc Nương bị bệnh, lúc nàng ta thay cha giữ chức vị này, thuộc hạ của Dương tổng binh không chịu nghe lệnh một người phụ nữ, hai bên xung đột với nhau, ầm ĩ lên tận triều đình. Khi đó Phó Vân kiến nghị kiểm tra binh pháp và võ nghệ của Dương Ngọc Nương, nếu nàng ta có thể thắng thì cớ gì lại không phá lệ một lần. Kết quả là Dương Ngọc Nương thắng thật, một đám binh lính tâm phục khẩu phuc. Từ đó về sau, Dương Ngọc Nương mới có thể tiếp quản quân đội.

Nếu như Hoàng thượng đã biết Dương Ngọc Nương thì vì sao khi nãy lại giả vờ như không biết, còn hỏi ông ta?

Tất cả những thứ này đều là để dẫn ra cái câu “một văn một võ” kia đúng không?

Trong triều còn một Dương Ngọc Nương nữa, người đó là ai?

Bọn họ đã nghe nói có người phụ nữ nào đảm nhiệm chức quan ở địa phương đâu?

Mọi người nhìn nhau, dùng ánh mắt để dò hỏi lẫn nhau.

Tất cả đều nhẹ nhàng lắc đầu, bọn họ thật sự không đoán nổi người kia là ai.

Mọi người suy nghĩ miên man, trong một thời gian ngắn, trong đầu xuất hiện ít nhất bảy tám chục cái tên, đều là quan địa phương ở những miền xa xôi.

Dưới đài đã bắt đầu hát tới đoạn kịch Hoa Mộc Lan về nhà.

Mọi người không nén nổi tò mò, chỉ hận không thể bât lên hỏi thẳng Hoàng thượng xem văn thần kia rốt cuộc là ai nhưng vẫn phải kìm nén, ngồi yên nghe diễn.

Mãi mới chờ vở diễn Hoa Mộc Lan này kết thúc, tiếng trống lại vang lên, những nghệ sĩ dân gian đó lại bắt đầu hát Dương gia tướng.

Tiếng hát vang lên kể lại câu chuyện dài dằng dặc, các vị đại thần càng lúc càng sốt ruột.

Mãi tới buổi chiều, mặt trời ngả về tây, vở diễn này mới kết thúc.

Rượu và thức ăn đã nguội ngắt từ lâu.

Đương nhiên, người trong bữa tiệc căn bản cũng chẳng có tâm trạng nào để mà ăn với uống.

Thấy cũng đã đến lúc, Chu Hòa Sưởng nhìn quanh một lượt.

Các đại thần đều đang ngẩng đầu nhìn hắn.

hắn mỉm cười, “Đưa bọn họ vào đây.”

Cát Tường thưa vâng, đi ra ngoài noãn các, cao giọng truyền lệnh.

...

Bên ngoài noãn các.

Phó Vân anh đứng chắp tay sau lưng dưới hàng lang, bên cạnh là cửa sổ ngắm hoa, người cao dong dỏng. Qua cửa sổ, nàng nhìn về phía những cây mai già trong sân.

một cô gái vấn tóc bằng khăn đỏ, mặc áo giáo đi tới cạnh nàng.

cô gái tìm mò quan sát nàng hồi lâu: “Đại nhân chính là tuần phủ Kinh Tương Phó Vân sao?”

Phó Vân anh quay sang chào hỏi Dương Ngọc Nương.

Lúc Chu Hòa Sưởng mới đăng cơ chưa lâu, cha của Dương Ngọc Nương bị bệnh. Từ nhỏ nàng ta đã tập võ, nguyện tiếp quản Dương gia quân thay cho cha mình nhưng lại bị phản đối. Sau đó, chuyện này ầm ĩ lên tận kinh sư, Phó Vân anh nghe nói Dương Ngọc Nương văn võ song toàn, kiến nghị phá lệ cho nàng ta một lần. Dương Ngọc Nương cũng rất biết phấn đấu, lúc luận võ đã chiến thắng những kẻ khác, thành công đoạt được vị trí tổng binh.

Dương Ngọc Nương ôm quyền đáp lễ, cười nói: “Cha ta bị bệnh, không thể lên chiến trường, ta thay cha nhận chức vị này, đại thần trong triều đều kiên quyết phản đối, lúc ấy đại nhân đi ngược lại quan điểm của số đông, ủng hộ ta, ta vẫn còn chưa cảm ơn đại nhân đâu.”

Phó Vân anh cười, “Dương tổng binh tài trí hơn người nên mới có thể khiến người bên dưới phục tùng.”

Bởi vì chuyện lần trước, Dương Ngọc Nương vốn đã có ấn tượng tốt với Phó Vân anh, nay cảm thấy thái độ của nàng rất ôn hòa, không giống những quan văn khác, vừa thấy nàng ta là nữ giới đã nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạ lùng nên lại càng thích nàng hơn, cười nói: “Lần này ta tới bảo vệ kinh sư, Hoàng thượng hạ chiếu ban thưởng, không phụ sự giúp đỡ của đại nhân.”

Lúc hai người đang nói cười, nội quan đi tới gọi hai người đi vào.

Dương Ngọc Nương sửa lại vạt áo.

Phó Vân anh thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại. Đến lúc mở ra, ánh mắt bình tĩnh mà kiên nghị, nàng bước từng bước một vào noãn các.

Hai người sóng vai đi vào.

...

Có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

Mọi người bên trong noãn các lập tức quay đầu ra, vô số ánh mắt tập trung vào hai người vừa đi vào.

Noãn các dần chìm vào yên lặng.

Tiếng nhạc ngừng lại, tiếng cười nói ngừng lại, đến cả tiếng hít thở cũng ngừng lại.

không khí đông cứng, im phăng phắc, đến cả tiếng cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được rõ ràng.

Trong sự yên lặng nặng nề, Phó Vân anh và Dương Ngọc Nương cùng bước qua ngạch cửa.

Tiếng kêu kinh ngạc nổi lên khắp nơi.

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, mắt trợn trừng trừng.

Mặt cứng đờ như vừa bị sét đánh.

Tiếng chén, bát, đĩa trên bàn rơi xuống đất lần lượt vang lên.

Diêu Văn Đạt thậm chí kích động đến mức bật dậy, chỉ thẳng vào Phó Vân anh, những nếp nhăn trên mặt dính hết vào nhau, mắt như tóe ra tia lửa!

Nội quan vội vàng đi tới, ấn Diêu Văn Đạt đang tức sùi bọt mép về lại chỗ ngồi.

Cuối cùng mọi người đã hiểu.

một văn một võ.

Võ là Dương Ngọc Nương.

Văn, hóa ra lại là Phó Vân!

Phó Vân, viên quan ở Đại Lý Tự có tiếng là xử án nghiêm minh, vị tuần phủ Kinh Tương đã thuyết phục lưu dân đầu hàng, dẹp loạn, được vạn dân tôn sùng, người đã nâng đỡ Hoàng thượng đăng cơ, nỗ lực thúc đẩy giải trừ lệnh cấm biển, theo Hoàng thượng bước lên tường thành quan sát lúc quân đội Vệ Nô công thành, được tất cả quan lại ca ngợi là vị thần tử có năng lực, hóa ra lại là nữ giới!

không thể nào như thế được!

Lúc nhìn thấy Phó Vân đi vào, suy nghĩ này đồng loạt hiện lên trong lòng mọi người.

Nhưng sự ám chỉ của Hoàng thượng đã rõ ràng lắm rồi, Phó Vân là nữ!

Nội Các đại thần Uông Mân nheo mắt lại.

Khi nãy Hoàng thượng muốn ban thưởng cho công thần, lệnh cho từng người trong số họ viết thơ về Dương Ngọc Nương, bọn họ đương nhiên sẽ không từ chối, tìm mọi cách để khen Dương Ngọc Nương dũng cảm hơn người, tỷ như câu “Đâu chỉ tướng quân ắt trượng phu” kia của Thôi Nam Hiên.

Những câu thơ khen ngợi Dương Ngọc Nương đó là do bọn họ tự tay viết, tương đương với việc bọn họ ủng hộ Dương Ngọc Nương lấy thân phận nữ tử lãnh binh đánh giặc.

Bọn họ không thể làm khác được, văn nhân coi trọng thanh danh, huống hồ bọn họ lại là những đại thần quyền cao chức trọng.

Nhưng nếu bọn họ ủng hộ Dương Ngọc Nương thì chẳng phải có nghĩa là bọn họ cũng ủng hộ Phó Vân lấy thân phận nữ tử ra làm quan hay sao?

Đây chính là mục đích của Hoàng thượng lúc bảo bọn họ làm thơ!

Uông Mân trao đổi ánh mắt với Vương các lão.

Hoàng thượng làm như vậy rõ ràng là đang muốn che chở cho Phó Vân.

Bọn họ không đồng ý.

Phụ nữ phải giữ gìn khuôn phép, ở yên trong nội trạch giúp chồng dạy con, sao có thể vào triều làm quan được?

Nhưng Hoàng thượng đã thể hiện thái độ như thế, nếu bọn họ đi đầu phản đối thì nhất định sẽ khiến Hoàng thượng tức giận, khó mà giữ được chức quan này.

không một ai dám lên tiếng.

Có một số người kinh ngạc quá đỗi còn chưa kịp hoàn hồn, có một số người lại đang toan tính, không muốn nói bừa.

Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, Phó Vân anh và Dương Ngọc Nương đi tới trước bàn của Chu Hòa Sưởng, hành lễ.

Chu Hòa Sưởng nâng chén rượu lên cao, cười nói: “Tuy Dương tổng binh và Phó tuần phủ là nữ giới nhưng một người đã có thể lãnh binh đẩy lùi quân địch, một người quản lý một vùng, cân quắc không nhường tu mi! Trẫm kính các khanh một ly!”

Những người trong bữa tiệc nghiến răng nghiên lợi, môi cũng run lên. Thế mà Hoàng thượng cũng chính miệng nói ra được!

Nội quan cầm hai chén rượu đưa tới tận tay Phó Vân anh và Dương Ngọc Nương.

Dương Ngọc Nương ngẩn ra, nhìn sang Phó Vân anh ở bên cạnh, “Đại nhân cũng là nữ sao?”

Phó Vân anh mỉm cười đáp lời.

“Hoang đường! Hoang đường!”

Trong sự im lặng, Diêu Văn Đạt cuối cùng cũng gạt được mấy nội quan, nhảy ra khỏi ghế, quỳ rạp xuống trước mặt Chu Hòa Sưởng.

“Hoang đường lắm, Hoàng thượng!”

Sắc mặt Chu Hòa Sưởng trầm xuống.

Những vị đại thần khác đều thở phào, may quá còn có lão Diêu không sợ chết, nhảy ra kiên quyết phản đối.

“Nữ tử làm sao có thể làm quan được?!”

Diêu Văn Đạt lẩm bẩm.

Chu Hòa Sưởng không nói gì.

Phó Vân anh cũng không nói gì, đứng trước bệ, cúi đầu yên lặng.

Đại thần bên dưới cũng không dám nhìn nàng, đồng loạt quỳ xuống với Diêu Văn Đạt.

Trong số đó, chỉ có mình Thôi Nam Hiên từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời, mặt xanh mét, đôi mắt không biết phải miêu tả thế nào, đôi tay vẫn hơi run rẩy.

Các vị đại thần đã quỳ xuống can gián, nội quan đứng hầu trong bữa tiệc sợ tới mức run bần bật.

Bên ngoài noãn các, hoa mai rở rộ nhưng cũng chẳng có ai thưởng thức.

Chu Hòa Sưởng đứng dậy, ném chén rượu trong tay xuống đất.

Mặt các đại thần vẫn không đổi sắc, quỳ đó không nhúc nhích.

“Giỏi! Các ngươi giỏi lắm!”

Mặt Chu Hòa Sưởng sa sầm, hắn cười lạnh.

Các đại thần khóc lóc, tỏ thái độ phản đối trong yên lặng.

Sau một hồi giằng co, Chu Hòa Sưởng thở dài.

hắn nhìn Phó Vân anh, nhấn mạnh từng chữ, nói: “Người đâu, nhốt Phó Vân anh vào tử lao!”

Đám nội quan sững sờ.

Các đại thần cũng sững sờ.

Trong sự yên lặng, có tiếng chén rượu rơi xuống đất loảng xoảng.

Đồng tử trong mắt Thôi Nam Hiên giãn ra, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như chớp giật, nhìn thẳng về phía Phó Vân anh.

Nàng đúng là nàng thật!

Theo lệnh của Chu Hòa Sưởng, Kim Ngô Vệ đi vào, đưa Phó Vân anh đi.

Nàng không hề giãy giụa, mỉm cười chắp tay với mọi người, đi theo Kim Ngô Vệ ra khỏi đó.

Trong mắt các vị đại thần hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn theo hình bóng ung dung của nàng, không nói nên lời.

Tác giả có lời muốn nói:

“Học tựu Tây Xuyên bát trận đồ, Uyên ương tụ lý ác binh phù. Cổ lai cân quắc cam tâm thụ, Hà tất tướng quân thị trượng phu.”

Đây là bài thơ nói về Tần Lương Ngọc, nữ tướng quân được ghi lại trong chính sử của triều Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.