Phó Vân Chương gọi Phó Vân anh sang đương nhiên không phải chỉ là để nàng giúp đỡ y dọn dẹp thư phòng.
Y bảo nha hoàn ngoài cửa gọi Phó Dung vào thư phòng.
Phó Vân anh dọn dẹp xong, rửa sạch tay sạch sẽ rồi ngồi xuống ghế bành gần cửa sổ dùng trà, nghe thấy tiếng Phó Dung lê bước vào thư phòng cũng không ngẩng đầu lên, im lặng không nói lời nào.
"Nhị ca ca." Phó Dung siết chặt ống tay áo, chầm chậm tiến vào thư phòng, liếc trộm Phó Vân Chương qua khóe mắt, thấy sắc mặt y đã thả lỏng, cho rằng y đã nguôi giận nên cao giọng hơn một chút, "Muội có thể trở về được chưa?"
Phó Vân Chương liếc nhìn nàng ta một cái rồi đưa mắt về phía phó Vân anh, ống tay áo rộng của đạo bào quét qua góc bàn, "Xin lỗi anh tỷ nhi đi."
Phó Vân anh vẫn không phản ứng.
Phó Dung ngẩn người ra một lúc rồi mới nhận ra y đang nói gì, cả người lạnh toát, khuôn mặt từ trắng bệch chuyển sang đỏ bừng, rồi từ đỏ bừng chuyển thành xanh mét, rồi lại từ xanh mét chuyển thành tái nhợt, mắt trợn trừng tức giận.
"Nhị ca ca, huynh..."
Phó Vân Chương dứt khoát ngắt lời nàng ta, không cho nàng ta có cơ hội nói ra những lời oán hận, nhắc lại một lần nữa: "Xin lỗi đi."
Ầm một tiếng, đầu như vừa bị đập cho một phát đến độ hoa mắt váng đầu, cộng thêm vừa mới quỳ hồi lâu, hai chân đã tê dại, nàng ta tức giận đến run rẩy, đứng không vững.
"Muội không xin lỗi! Thứ muội lấy đi cũng đâu phải bài vở của anh tỷ nhi, muội nghe đám nha hoàn nói, cái tập văn mà Triệu gia mang đi là Đan Ánh công tử nào đó viết, không liên quan gì đến anh tỷ nhi hết!" Nàng ta rít lên.
Phó Dung không biết rằng tập giấy nàng ta đưa cho Triệu Thúc Uyển ngoài chữ viết ra thì không có bất kỳ dấu hiệu gì có thể khiến người ta liên hệ đến Phó Vân anh, chỉ có một dòng ký tên Đan Ánh công tử, tuy không rõ ràng nhưng để ý kĩ có thể thấy trong đó còn một đoạn ghi chú có lời tự giới thiệu của tác giả. Những dòng này vốn nằm trong kế hoạch của Phó Vân anh, hành động lén lút của Phó Dung và Triệu Thúc Uyển chỉ vô tình khiến cho cái tên Đan Ánh công tử được biết đến sớm hơn mà thôi. Từ khi còn ở phủ Võ Xương, Phó Vân Chương đã cố tình tung tin này ra, khiến người Triệu gia cho rằng bài vở Triệu Thúc Uyển mang về không phải là của tiểu nương tử nào của Phó gia cả mà là của một vị tiểu thiếu gia. Mấy anh em Triệu Kỳ cũng tin như thế, thứ nhất bọn họ sẽ không tự nhiên lại đi nghi ngờ lời nói của Phó Vân Chương, thứ hai họ căn bản cũng không tin một cô bé tám chín tuổi lại có thể chỉ trong một năm ngắn ngủi đã viết được một bài văn biền ngẫu đối ngẫu tinh tế, sử dụng từ ngữ trau chuốt hoa mỹ đến thế.
Bởi vậy, Triệu Thúc Uyển nổi giận đùng đùng, lúc nói chuyện với các chị em trong nhà còn thể hiện sự oán giận với Phó Dung, nói nàng ta không chỉ nhân phẩm không ra gì mà còn ngu dốt, dám thề thốt là sẽ lấy được đồ, cuối cùng đúng là lấy được thật nhưng chưa từng được người lớn trong nhà cho phép lại còn lấy sai đồ!
Phó Vân Chương hơi nhíu mày, "Dung tỷ nhi, muội lấy nhầm không có nghĩa là muội có thể thoát được vụ này. không hỏi mà lấy, đó là trộm, lấy trộm chữ viết của em họ để lấy lòng người ngoài, đó là thiển cận, là ích kỷ. Muội tuy chưa từng đi học nhưng khi còn nhỏ cũng đã từng được tiên sinh dạy cho học thuộc lòng những câu chuyện của các bậc tiên hiền, biết đạo lý làm người, tưởng là lớn lên sẽ hiểu được lý lẽ, không ngờ ngược lại muội lại quên hết cả lễ nghĩa liêm sỉ rồi hay sao?"
Từng câu từng chữ gằn xuống làm Phó Dung cảm thấy như vừa bị một chậu nước lạnh buốt hắt vào vào mặt, Phó Dung cau mày trừng mắt, khớp hàm cắn chặt vào nhau kêu lạch cạch, vừa xấu hổ, buồn bực lại vừa tủi nhục, sợ hãi, gần như ngạt thở.
Nàng ta bị mất mặt trước Phó Vân anh như vậy, nhục nhã lần này, nàng ta cả đời cũng sẽ không quên!
"Xin lỗi đi."
Phó Vân Chương lại nhắc nhở nàng ta lần nữa, giọng điệu vẫn ôn hòa như thế nhưng ánh mắt ngày càng lạnh lẽo.
Phó Dung khẽ cắn môi, bàn tay giấu trong ống tay áo đã siết chặt, cố nén oán hận trong lòng, liếc Phó Vân anh một cái, ấp úng: "anh tỷ nhi, xin lỗi."
một người ngồi bên cửa sổ, một người đứng ở cửa, cách xa mấy thước, Phó Vân anh dường như có thể cảm nhận rõ ràng lửa giận đang hừng hực thiêu đốt tràn ra trong ngực Phó Dung. Khóe miệng nàng khẽ cong lên, gật đầu với Phó Dung.
Phó Dung sửng sốt, vành mắt đỏ hoe, lấy tay áo che mặt, nức nở chạy đi.
"Đợi đã." Phó Vân Chương gọi nàng lại, ánh mắt lướt qua đá Linh Bích sừng sững trong đình viện, giơ tay chỉ cửa viện phía xa, nhấn mạnh từng chữ, "Nhớ cho kỹ, thư phòng của ta không phải là nơi muội có thể muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, về sau nhất định không được bước vào Lâm Lang Sơn Phòng một bước."
Phó Dung dừng lại, lấy ống tay áo lau sạch nước mắt trên mặt, cười lạnh mấy tiếng, hốt hoảng chạy đi.
oOo
Giờ thì có thể coi như gây thù chuốc oán với Phó Dung thật rồi, nhìn cái ánh mắt âm trầm của nàng ta trước khi rời đi, có thể thấy nàng ta hận không thể xả Phó Vân anh và Phó Vân Chương thành tám miếng, cắt thịt chặt xương. Phó Vân anh mặt không đổi sắc, thầm nghĩ nhị ca quả nhiên cái gì cũng giỏi, đến khả năng đắc tội với người khác cũng xuất sắc.
"Nhị ca, huynh không muốn muội sống hòa thuận với Dung tỷ nhi sao?" Nàng đặt chén trà rỗng xuống, hỏi.
Phó Vân Chương chắc chắn là cố ý, tâm tư y tinh tế như thế, hoàn toàn không cần phải sử dụng phương pháp thô bạo như vậy để xử lý việc của Phó Dung.
"Thế phải xem bản lĩnh của muội, nếu ngay cả Dung tỷ nhi muội cũng không đối phó được, tới khi muội thật sự lấy thân phận Đan Ánh công tử để đối diện với người khác, làm sao giao tiếp được với đám đàn ông con trai ngoài kia chứ?"
Phó Vân anh ngước mắt nhìn y, nghiêm túc nghe y nói.
"Thỏa hiệp với tất cả mọi người hay đứng ở chỗ cao giẫm lên hết thảy những người khác là tùy thuộc vào sự lựa chọn của muội." Phó Vân Chương cười, chắp tay đi tới trước cửa sổ, nhìn về phía mặt hồ lấp lánh dưới ánh mặt trời, "Cây cao đón gió. anh tỷ nhi, không bao giờ được mất cảnh giác."
Ngọc bất trác bất thành khí (ngọc thô không mài không sáng), Phó Vân Chương định mài giũa nàng chăng?
Phó Vân anh ngẩn ra một chút rồi mỉm cười nói: "Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn [1]. Nhị ca, huynh đừng lo cho muội, muội không phải gánh vác trách nhiệm gì, dễ dàng hơn nhị ca năm đó nhiều."
[1] Ý là bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều có thể linh hoạt đối phó.
Phó Vân Chương giật mình, ngoái đầu nhìn về phía nàng.
Nàng lơ đãng, tỏ vẻ bất cần, cười nói: "Có lẽ đây chính là ưu thế lớn nhất của việc là con gái, tứ thúc và mẹ muội không yêu cầu muội phải làm cái gì, tất cả những việc muội làm đều bởi bản thân muội muốn làm mà thôi."
Phó Vân Chương từ khi có trí nhớ đã không thể không gánh vác trọng trách vực lại gia nghiệp, thiếu niên mười mấy tuổi đầu, hằng ngày ngồi trước bàn cần cù đọc sách, cuối cùng cũng thi đỗ, giành được công danh, rồi lại phải vất vả đoạt lại sản nghiệp của tổ tiên, có lẽ đây là lý do khiến y trở thành một người mâu thuẫn đến thế: Trời sinh y là người phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, vốn hẳn phải trở thành người chỉ cần thấy đủ là thỏa mãn, vui vẻ vậy mà lại trở nên trầm ổn nặng nề, thanh cao lãnh đạm, từng cử chỉ đều toát ra cảm giác vượt ra ngoài thế tục.
"Là ta nghĩ sai rồi." Nghe nàng nói thế, Phó Vân Chương trầm mặc trong giây lát, thở dài nói, "Muội vẫn luôn xử lý mọi việc rất tốt."
Thực tế, chuyện nào có đơn giản như nàng nói. Nếu như nàng không kiên trì thuyết phục, hơn nữa còn liên tục chứng minh mình có chỗ hơn người, ngay cả Phó tứ lão gia và Hàn thị có thể đã ra tay ngăn cản nàng từ lâu. Nhưng mà nàng sẽ không để ý, nàng có mục tiêu rõ ràng, dẫu con đường phía trước có thật nhiều chông gai nhưng sẽ không ai có thể ngăn cản nàng dần dần trở nên mạnh mẽ.
Lời nói lúc say của Triệu sư gia không tin hết được, nhưng có một câu lại đúng, đến khi y trở về từ Kinh sư, thanh danh của anh tỷ nhi có lẽ sẽ còn lừng lẫy hơn cử nhân nhỏ tuổi là y năm đó.
Cũng không biết y có thể nhìn thấy ngày ấy hay không...
Y im lặng mỉm cười, xoay người lại ra dấu cho Phó Vân anh đi theo mình, "Giờ chắc thầy đã tỉnh rượu rồi, muội ra đây với ta."
oOo
Triệu sư gia say quắc cần câu một trận, lúc tỉnh lại cái gì cũng quên sạch bách, chỉ nhớ rõ chuyện Phó Vân Chương đồng ý giao Phó Vân anh cho ông ta dạy dỗ.
"Ngươi không được nuốt lời!" Ông ta nắm chặt vạt áo Phó Vân Chương, gầm ghè, "Ta say thì say thật nhưng vẫn chưa lẫn đâu."
Phó Vân Chương lùi về phía sau hai bước, né tránh Triệu sư gia đang giương nanh múa vuốt, "Học sinh chỉ là anh họ của anh tỷ nhi thôi, cũng không phải người thân thiết nhất của con bé, làm sao có thể tự tiện giao con bé cho thầy được?"
Mặt Triệu sư gia biến sắc, ngây ra hồi lâu, bực tức nói: "Ngươi lại lừa ta cho vui phải không?"
"Thầy, thầy đừng nóng." Phó Vân Chương thong thả nói, "Tứ thúc từ trước đến nay vẫn ngưỡng mộ nhân phẩm của thầy, nếu thầy chủ động tới nhà nhận anh tỷ nhi làm học sinh, tứ thúc có khi mừng đến phát khóc ấy chứ, làm sao từ chối cho được?"
Triệu sư gia nghe thấy vậy cả người cứng đờ, hắng giọng mấy tiếng, vuốt râu nói: "Giờ mà sang tận nơi nhận học trò, danh sĩ một vùng như ta chẳng phải là mất hết thể diện à?"
Chẳng biết ai hết lần này đến lần khác dụ anh tỷ nhi bái ông ta làm thầy, khi đó sao không quan tâm thể diện đi?
Phó Vân Chương mặt không đổi sắc, từ từ nói: "Nếu đã như thế thì học sinh chỉ có thể xin Diêu học đài giúp đỡ. Lần trước ở phủ Võ Xương tứ thúc cũng gặp Diêu học đài rồi, còn tấm tắc khen Diêu học đài..."
Y chưa nói hết lời, Triệu sư gia đã bức bối, xua tay, lườm y trắng mắt, càu nhàu: "Được rồi, được rồi, cái tên tiểu tử thối này, rõ ràng là biết ta thích anh tỷ nhi, còn cố ý làm cho ta bực mình! Đưa ta đi gặp cái vị tứ thúc kia của ngươi ngay!"
Hai người vừa ra khỏi phòng, Liên Xác đã chạy vội vào, tiến về sau tấm bình phong lớn khắc tranh sơn thủy khảm pha lê, cung kính nói: "Ngũ tiểu thư, thiếu gia sai nô tài đưa tiểu thư ra cửa ngách đi về."
Phó Vân anh ừ một tiếng, đứng lên, gọi nha hoàn bà tử, đi theo con đường nhỏ xuyên qua viện ra khỏi đại trạch Phó gia.
Phó Vân Chương thật sự đã tính toán rất kĩ càng, sau khi biết nàng đổi ý cũng không báo tin cho Triệu sư gia ngay mà uyển chuyển đưa đẩy, ép Triệu sư gia phải chủ động tới nhận học trò. Triệu sư gia già rồi mà tính nết như trẻ con, cả đời sống tùy tiện, tính tình cũng kì quái, làm khó ông ta một tý thì sau này ông ta cũng sẽ quan tâm đến đứa học sinh là nàng hơn.
Nàng chỉ là một cô em họ khác chi thôi, đáng ra Phó Vân Chương cũng không cần phải quan tâm lo lắng cho nàng chu đáo đến thế.
"Ngũ tiểu thư, tới nơi rồi."
Giọng nói của ma ma làm Phó Vân anh đang trầm tư bỗng bừng tỉnh, nàng định thần, bước chân qua cánh cửa nhỏ trong nhà bếp.
oOo
Phó tứ lão gia suýt nữa mừng phát khóc thật.
Dù người huyện Hoàng Châu giờ đã căm hận Triệu sư gia đến thế nào chăng nữa, nếu một ngày Triệu sư gia nói muốn nhận học trò, mấy nhà quan lại và phú hộ trong cái huyện Hoàng Châu này vẫn cứ sẽ đánh nhau vỡ đầu để giành lấy cái cơ hội này thôi!
Vậy mà Triệu sư gia lại chỉ thích anh tỷ nhi, tuy là ông ta đã bị anh tỷ nhi từ chối tới hai lần cũng không bực mình chút nào, thậm chí giờ cái người tôn quý ấy lại còn hạ mình tới tận nhà chủ động nhắc tới chuyện nhận học trò lần nữa!
Đối với Phó tứ lão gia mà nói, nếu Phó Vân Chương là sao Văn Khúc hạ phàm thì Triệu sư chính là sư phụ của sao Văn Khúc cơ đấy! Hơn nữa, Triệu sư gia còn xuất thân từ danh môn thế gia, là thầy dạy vỡ lòng cho thê tử của Thẩm các lão nơi triều đình, ông ta không cần phải dạy anh tỷ nhi cái gì, chỉ cần chính miệng thừa nhận anh tỷ nhi là học sinh của ông ta thì Phó tứ lão gia còn phải lo lắng chuyện anh tỷ nhi hành xử khác người hay sao?
Chưa đến một năm sau, ngưỡng cửa Phó gia chắc chắn sẽ bị bà mối tới cầu thân san bằng hết cả ấy chứ!
Phó tứ lão gia vui mừng khôn xiết, quên cả cảm ơn Phó Vân Chương, vội vàng thúc giục người hầu: "Mau gọi anh tỷ nhi tới đây, đặt tiệc rượu, loại rượu ngon nhất ấy, thức ăn cũng hạng nhất luôn, không thể để Triệu đại quan nhân chờ lâu!"
Phó Vân anh lúc này đã trở lại Đan Ánh Sơn Quán, thay quần áo xong, nghe thấy người hầu qua mời, cũng đĩnh đạc bước vào chính đường, chậm rãi hành lễ với Triệu sư gia đang ngồi ở đó, cố gắng ra vẻ đức cao vọng trọng.
Mấy tháng không gặp, nàng đã cao hơn nhiều. Tuy tuổi còn nhỏ, khuôn mặt cũng còn non nớt nhưng đã là một tiểu nương tử thanh tú. Cái loại khí chất khác hẳn với những đứa trẻ bình thường trên người nàng mới thật sự đáng chú ý, khi nàng vừa bước vào chính đường, chỉ vài động tác đã thấy được sự khác biệt ở nàng, cử chỉ vừa quy củ vừa tự nhiên, khiến nàng trở nên nổi bật, là hạc giữa bầy gà.
Dần dần nàng sẽ lớn lên, năm tháng sẽ giống như gió xuân mềm mại thổi bay đi lớp tro bụi bên ngoài viên ngọc này, dần dần lộ ra ánh sáng rực rỡ.
Nha đầu này thật sự không giống với khuê nữ mà những người như Phó gia có thể nuôi dạy nên.
Triệu sư gia nghĩ thế liền không giả vờ trầm lặng nổi nữa, vẫy tay ra hiệu cho Phó Vân anh bước lên mấy bước, vui vẻ nói: "Lại đây, nha đầu, về sau ngươi phải gọi ta là thầy rồi, ha ha!"
oOo
Người Phó gia loạn cào cào, quấn hết cả vào nhau.
Dưới nhà bếp, mấy bếp lò lớn đều đỏ lửa, các bà tử cắt cắt thái thái, giết già bắt ngỗng, Lư thị, Phó tam thẩm và Hàn thị tất bật trông coi, của ngon vật lạ, sơn hào hải vị, món nào có thể nghĩ đến đều làm bằng hết. Phó tứ lão gia quyết định mấy món đã được chuẩn bị cho Tết Trung thu cũng được đưa hết lên bàn tiệc trong chính phòng, Lư thị chỉ thoáng do dự nhưng cũng gật đầu luôn, bảo bà tử dọn lên.
Đến cả người chưa bao giờ quan tâm tới Phó Vân anh là Đại Ngô thị cũng biết, tự chống gậy ra tiếp đón, lấy lòng Triệu sư gia, còn mượn cơ hội này kéo Phó Vân Khải và Phó Vân Thái tới bên bàn rót rượu cho Triệu sư gia.
Trong nhà rối loạn như thế, vai chính Phó Vân anh lại để những người đang tất bật kia ở lại, một mình xuyên qua hành lang dài, bước ra cửa viện, bắt kịp bóng người cao gầy đang chuẩn bị ra ngoài, gọi với theo, "Nhị ca, huynh sắp phải đi rồi à?"
Phó Vân Chương lấy cớ trong nhà có việc, từ biệt Phó tứ lão gia rồi nhân lúc mọi người rối loạn yên lặng rời đi, cứ tưởng rằng trong chốc lát sẽ không có ai chú ý tới.
Y ngừng bước, trên mặt hiện lên một nụ cười, từ từ xoay người lại, "Thầy trông có vẻ như là người tùy tiện, thích hơn thua, hay dỗi vặt, nhưng lại là người rộng lượng, phóng khoáng, không bao giờ thù dai. Trước đây thầy ở kinh sư làm quan, từng chủ trương nữ tử cũng nên đi học giống như nam tử, bị đồng liêu nhạo báng, con đường làm quan cũng kết thúc tại đó. Thầy chán ghét chốn quan trường, tuy vẫn giữ một chức quan nhỏ nhưng thật ra công vụ đều giao hết cho người Triệu gia xử lý. Cả đời này thầy chỉ có một mong muốn là dạy dỗ ra mấy học sinh nữ xuất sắc để khiến cho những đồng liêu chế giễu thầy ngày xưa phải sáng mắt ra. Muội không cần cố gắng lấy lòng thầy đâu, chỉ cần an tâm đọc sách, thầy sẽ lo lắng, bảo vệ cho muội mọi bề."
Mấy câu nói đó nghe chỉ như những lời dặn dò bình thường nhưng từng câu từng chữ lại mạnh mẽ như sấm rền chớp giật, mang theo khí thế của ngàn vạn binh mã, che trời lấp đất, khiến Phó Vân anh tự nhiên nói không nên lời.
Lần đầu tiên Phó Vân Chương đưa nàng tới ra mắt Triệu sư gia hẳn đã suy tính kỹ càng như thế, vậy mà khi đó y lại chẳng nói lời nào.
Sống mũi nàng cay cay, không biết trong lòng đang có cảm giác gì, "Ngày đua thuyền rồng Tết Đoan Ngọ, muội không suy nghĩ kỹ đã từ chối Triệu sư gia, uổng công nhị ca suy nghĩ cho muội, sao nhị ca lại không nói với muội những lời đó chứ?"
Phó Vân Chương nhướn mày, nàng suy ra cũng nhanh thật.
Y khẽ bật cười thành tiếng, bàn tay khum lại, cốc nhẹ lên trán nàng, "Thầy rất tốt, nhưng thầy sẽ vô thức áp đặt kỳ vọng của chính mình lên người học sinh. Thầy đã từng kỳ vọng rất cao vào các lão phu nhân Triệu thị, sau này Triệu thị lại đối xử với thầy như thế, thầy vẫn phẫn hận đến giờ. anh tỷ nhi, muội khi nãy đã nói muội chỉ làm những gì muội muốn làm, không muốn gánh vác ý nguyện của người khác... Đây chính là loại tự do mà ta hằng mơ ước, muội từ chối thầy cũng được, đồng ý bái thầy làm thầy cũng thế, đó là sự lựa chọn của muội. Muội phải tự suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định thì về sau muội mới có thể kiên định với lựa chọn của mình.”
Y đau lòng, thầm nhủ, thế mà ta lại không làm được.
Phó Vân anh nuốt lấy từng lời của Phó Vân Chương, dường như nhận ra cái gì, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên hỏi: "Nhị ca, vậy giờ huynh muốn làm gì nhất?"
Phó Vân Chương tươi cười, nghiêm túc nhíu mày làm ra vẻ tự hỏi một lát rồi lơ đãng trả lời: "Ta còn chưa nghĩ ra, sau này sẽ nói cho muội."
Phó Vân anh lườm y một cái, người này nói cho có lệ, không thành thật.
"Được rồi, không cần đi tiễn ta, ngày mai ta sẽ lên thuyền đi phủ Võ Xương rồi từ đó đi lên phía bắc với bạn bè." Phó Vân Chương mỉm cười, xoa đầu Phó Vân anh, "Ta không thích mấy chuyện tiễn đưa, sáng mai trời còn chưa sáng sẽ khởi hành. không được chểnh mảng việc học hành, nhớ viết thư cho ta, có việc gì khó khăn thì tìm Khổng tứ."
Ly biệt buồn thì buồn, nhưng cả hai người đều không quá bi thương.
Cả hai đều biết mục tiêu của mình là gì, y là vì sự kỳ vọng của mẹ mình mà tới trường thi, nàng là vì sự độc lập của chính mình sau này mà lặng lẽ phát triển sức mạnh của bản thân.
Có đôi khi, những người bạn sóng vai trên đường đời cũng không cần phải ở ngay bên cạnh, trời nam đất bắc cũng có thể cùng tiến về phá trước.
Những người khác đều sẽ chúc Phó Vân Chương gặp nhiều may mắn, nhanh chóng đỗ đạt. Phó Vân anh không như thế, nàng chỉ gật đầu với y, nhìn theo bóng y ra ngoài.