Trong phòng ánh đèn dầu lạc leo lét.
trên bàn sách trước cửa cửa sổ đặt một chiếc bình sứ xanh họa tiết cá chép hoa sen tinh tế, trong bình trồng hoa thủy tiên. Bình sứ xanh biếc mềm mại, hoa thủy tiên đắm chìm trong ánh đèn lờ mờ lẳng lặng bung cánh, lá xanh, hoa trắng, nhụy hoa vàng nhạt, tỏa ra mùi hương thanh khiết.
Thư đồng Cát Tường quỳ gối trước giường lau nước mắt, nức nở: “Gia, về sau ngài có đánh gãy chân tiểu nhân, tiểu nhân cũng đi theo ngài bằng được! Ngài đi chỗ nào tiểu nhân đi chỗ ấy, lên núi đao xuống chảo dầu, tiểu nhân cũng đi với ngài, ngài đi nhà xí, tiểu nhân sẽ đứng ngoài cửa canh...”
“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, việc này gia chịu trách nhiệm, không phải lỗi của ngươi.”
trên giường bệnh, Dương Bình Trung xua tay, mặt nhăn nhó, hỏi: “Cha ta đâu?”
hắn vừa uống thuốc, chân tay đã có thể hoạt động, muốn sang thăng Vân ca nhi, nhưng sức khỏe hắn từ trước đến nay luôn suy yếu, ngâm mình trong nước lạnh, còn bị kinh sợ, trên đầu, cánh tay và đùi chỗ xanh chỗ tím, cũng hơi sốt giống Phó Vân anh. Quản gia sợ hắn ra ngoài gặp gió lại sốt cao, quỳ rạp xuống đất cầu xin hắn ở lại phòng dưỡng bệnh. hắn không muốn ép ông ta nên không tiếp tục đòi ra ngoài nữa.
Cát Tường trả lời: “Vương gia biết ngài thoát hiểm, dẫn người lên núi truy lùng đám người Miêu kia rồi.”
Mặt Dương Bình Trung hơi sa sầm.
Ngày còn trẻ ông già mắc nợ phong lưu, đắc tội với người Miêu trong núi sâu, tuy giờ lão trại chủ kia đã chết nhưng con lão ta vẫn trẻ trung khỏe mạnh, không dễ đối phó chút nào, hơn nữa lão trại chủ còn để lại một đám tử sĩ trung thành tận tâm, đã vài lần xông vào phủ Võ Xương định ám sát hắn. Hồi còn nhỏ, hắn đã suýt chết trong tay đám người Miêu nên vẫn còn sợ hại tới giờ. Tuy Trương đạo trưởng đã trổ hết tài năng cứu hắn nhưng hắn trúng một loại độc lạ, không thể ra nắng, không thể gặp gió, ngày ngày chỉ có thể ở trong phòng, buông rèm kín mít. hắn dưỡng bệnh ở Dương gia nhiều năm mới khỏi hẳn, cuối cùng cũng thỏa mong ước được ra ngoài trải nghiệm việc đời.
Trăm triệu lần không ngờ giờ lại lật thuyền trong mương, lọt vào hang ổ của bọn cướp rồi bị lũ người Miêu lợi dụng cơ hội đánh úp. May mà có Vân ca nhi cứu hắn không thì phen này hắn chết chắc rồi.
không biết đám người Miêu kia rốt cuộc tới đây bằng cách nào mà có thể không hề để lại chút dấu vết, khiến hộ vệ trong Vương phủ cũng không thể tìm thấy chỗ ẩn náu của bọn chúng.
“không nói chuyện này nữa.”
Dương Bình Trung thầm than ông già vô dụng, cúi đầu, thở dài một hơi, nhìn ánh đèn thấp thoáng sau màn lụa, lẩm bẩm, “Ta nên làm thế nào để nói thật với Vân ca nhi bây giờ?”
Cát Tường sửng sốt, nhất thời không dám lên tiếng.
Đây là lần đầu tiên Thế tử gia muốn nói thật thân phận của hắn với người khác.
Thế tử gia vẫn luôn dùng thân phận đại thiếu gia Dương gia để qua lại với mọi người, Vương gia là lão gia trẻ con, không chỉ dung dúng thế tử gia mà còn ra lệnh cho toàn bộ Dương gia phải phối hợp, ông ta cũng tự coi mình là Dương lão gia, thường dẫn Thế tử gia rong chơi khắp hang cùng ngõ hẻm, hoàn toàn không tỏ ra mình là Vương gia thì phải thế này thế kia. Tuy Vương gia là Sở Vương cao cao tại thượng nhưng cả đời lại không được phép ra khỏi phủ Võ Xương, nếu không sẽ bị gán cho cái tội danh phản loại. Đại khái là bởi cả đời phải chết dí ở phủ Võ Xương, Vương gia bức bối không chịu nổi nữa nên thường nổi hứng giả trang thành một kẻ buôn bán nhỏ hèn mọn để trải nghiệm cuộc sống của dân chúng bình dân. Vương gia từng đi dạy chữ, từng bán kẹo bánh, từng nặn tượng đất, cũng từng dong thuyền trên sông lớn, thậm chí có lần còn trà trộn vào hoa lâu...
Nhà dột từ nóc, Vương gia già rồi mà còn không nghiêm túc, Thế tử gia cũng chẳng kém cạnh, ngày ngày dùng thân phận thiếu gia Dương gia đi rải tiền khắp nơi, bị người khác đối xử như tên ngốc. Các vị thiếu gia Dương gia giận mà không dám nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bôi nhọ thanh danh của Dương gia, trong lòng thực sự muốn khóc ròng mà trên mặt vẫn phải nhe răng cười, thậm chí còn phải đứng bên cạnh vỗ tay cổ vũ.
Thấm thoắt đã mấy năm trôi qua, Thế tử gia vẫn vui vẻ giả mạo thiếu gia Dương gia vậy mà tại sao giờ đây lại muốn nói thật chứ?
Dương Bình Trung chống cằm, cầm quả nho đã được bóc vỏ sạch sẽ trên bàn lên, cho vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Vân ca nhi đối mặt với sống chết mà vẫn không bỏ rơi ta, đấy mới là huynh đệ chân chính! Nhưng mà ta lại giấu giếm thân phận trước mặt đệ ấy, Vân ca nhi nhân phẩm đoan chính, nếu có ngày phát hiện ra ta vẫn luôn lừa gạt đệ ấy, nhất định đệ ấy sẽ không làm bạn với ta nữa.”
Xem ra Thế tử gia thực sự khó xử, Cát Tường suy nghĩ một lát rồi nói: “Gia, ngài là Thế tử của Vương phủ, Phó thiếu gia có thể làm bạn với ngài, đó là phúc phận mà đời trước Phó thiếu gia phải tu luyện mới có được! Ngài chỉ cần nói ra thôi, tiểu nhân đảm bảo Phó thiếu gia sẽ không dám tuyệt giao với ngài đâu.”
Dương Bình Trung nhếch môi cười nhạo, cầm một quả nho ném vào mặt Cát Tường, “Ngươi thì biết cái gì! Vân ca nhi là quân tử, người như thế làm sao cần quan tâm ta có phải Thế tử gia gì đó hay không chứ? Quan trọng là ta giấu giếm đệ ấy, lừa gạt đệ ấy, đệ ấy thật lòng coi ta như bạn bè, ta không nên lừa dối đệ ấy như thế...”
Những sai lầm về nguyên tắc kiểu này, dù có chi ra mấy trăm lượng, mấy ngàn lượng, mấy vạn lượng bạc cũng chẳng đổi lại được sự tha thứ của Vân ca nhi. Cứ coi như Vân ca nhi chịu áp lực từ Vương phủ nên tha thứ cho hắn đi, về sau “y” còn có thể đối xử với hắn thật lòng như trước đây không?
Đúng là sai một li đi một dặm.
Ban đầu hắn che giấu thân phận đi tiếp cận Vân ca nhi, chẳng qua là cảm thấy “y” thú vị, muốn làm bạn với “y”, nào có suy xét nhiều đến thế.
Giờ hối hận cũng muộn rồi.
hắn chưa từng bộc lộ thân phận của mình với bất kì ai... Nếu là những người khác, có lẽ họ sẽ vui vẻ tha thứ cho hắn, nhưng Vân ca nhi thì khác, giờ hắn không chỉ mong Vân ca nhi tha thứ mà còn hy vọng Vân ca nhi vẫn coi hắn là bạn bè như trước đây.
Họ phải làm anh em tốt cả đời.
Nhưng lần này thì khó quá, Vân ca nhi khó tính...
Dương Bình Trung gãi đầu, mặt mày ủ ê, thở dài, tiếp tục ăn nho.
...
Trong khi Dương Bình Trung vẫn cuống quýt tới độ gãi sắp rách cả da đầu, ông già nhà hắn, Sở Vương đang vô cùng vui vẻ, ngồi trong phòng Phó Vân anh.
Hai mỹ cơ xinh đẹp đang đứng hầu hai bên, rót rượu cho ông ta. Ông ta đội mũ Đông Pha, mặc áo bào đơn giản tay rộng màu lam, chân đi giày cỏ, trông tự một cư sĩ trên núi cao, tay cầm chén rượu lưu li, nhấp một ngụm rượu nho, nói: “Tiểu quan nhân muốn thưởng thức một ly không? Rượu nho này do nước ngoài tiến cống đấy.”
Phó Vân anh ngồi dựa vào thành giường, lắc đầu.
Nàng mới vừa tỉnh lại đã nhận ra trong phòng có người, ngẩng đầu nhìn lên. Đó là một người đàn ông trung niên sắc mặt hồng hào, ngũ quan đoan chính, tuy đã có tuổi, quần áo cũng bình thường, trên người không có vật nào đặc biệt quý giá nhưng tướng mạo đường đường, khí độ ung dung, cử chỉ ưu nhã, cả người toát ra quý khí, khi còn trẻ chắc chắn là một người phong lưu có tiếng.
Đây nhất định là cha của Dương Bình Trung, Sở Vương Chu Hành.
Phó Vân anh ban đầu hơi kinh ngạc, nàng vẫn luôn cho rằng Sở Vương là một người già yếu, tóc hoa râm. Từ những lời đồn đại trong dân gian, Sở Vương đã già rồi, nhưng vị Sở Vương trước mắt này lại trông trẻ trung, đôi mắt sâu thẳm, giọng nói có chút cảm giác bất cần, chẳng giống “lão già lải nhải” mà Dương Bình Trung thường miêu tả một chút nào.
Khóe miệng Sở Vương hơi cong lên, phất tay ra hiệu cho mỹ cơ ra ngoài.
Mỹ cơ cúi đầu lui ra khỏi phòng, lạch cạch khép cửa lại. Gió từ khe hở thổi vào, ngọn lửa trên nến run rẩy, gió thổi qua lọ hoa hình mai lan cúc trúc trước cửa sổ, cả sương phòng tràn ngập mùi hương thanh khiết.
“Vì sao không làm một ly? Rượu chỗ ta là loại rượu ngon nhất trên đời đấy.” Sở Vương tự rót cho mình một chén rượu đầy, thứ rượu màu hổ phách gợn sóng trong chén, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Phó Vân anh cúi đầu nhìn xuống: “Dân nữ không dám mạo phạm Vương gia.”
“Hả?”
Sở Vương nhướn mày, quan sát nàng một lúc rồi cười nói: “Ta còn nhớ ngươi rõ ràng là một vị tiểu quan nhân tuấn tú, tên là Phó Vân cơ mà.”
Phó Vân anh mỉm cười, Sở Vương có thân phận như thế nào chứ? Dẫu không có binh quyền trong tay nhưng ở phủ Võ Xương, ông ta chính là “vua” đất này, ông ta chắc chắn đã biết nàng là con gái, nàng cần gì phải giả vờ trước mặt ông ta nữa.
Dưới sức nặng của cường quyền, nàng chỉ có thể đi tới đâu tính tới đó.
Sở Vương uống một ngụm cạn tới đáy, nói: “Ngươi khá đấy.”
không giả vờ vô tội, cũng không có ý đồ lừa gạt ông ta.
Quan trọng nhất là nàng không giả ngây giả dại, đường hoàng nói rõ thân phận của ông ta, như vậy nghĩa là nàng vẫn luôn biết Bảo Nhi là Thế tử của Vương phủ.
trên đời này làm gì có tình cảm nào từ trên trời rơi xuống, Sở Vương mong muốn Bảo Nhi có thể kết bạn với một người thông minh, biết điều, ý thức được thân phận của bản thân chứ không phải một thằng nhóc ngu ngốc chả hiểu cái gì.
Bảo Nhi vốn đã ngơ ngơ ngác ngác, không nên để nó chơi với một kẻ còn ngu ngốc hơn nó.
“Ta cho ngươi hai sự lựa chọn.”
Sở Vương đặt chén rượu trong tay xuống, ngón tay vuốt ve miệng chén, nhấn mạnh từng chữ, “Gả cho con trai ta.”
Phó Vân anh nhìn chằm chằm bóng cây nến chiếu xuống mặt đất, không trả lời.
“Chuyện hôn nhân của phiên vương, quận vương do triều đình quyết định, chính phi nhất định phải qua tuyển tú, thân phận ngươi quá thấp, không làm nổi chính phi, ta có thể cho ngươi vị trí trắc phi. Từ đây cả đời được hưởng vinh hoa quý quý, Bảo Nhi là đứa tử tế, nó thực sự thích ngươi, tương lai nó có thể ham thứ mới mẻ mà đặt ngươi sang một bên, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ rơi ngươi.”
Sở Vương mỉm cười nói xong, chăm chú nhìn Phó Vân anh, nụ cười của ông ta rất ôn hòa, dường như đang nói chuyện phiếm với con cháu trong nhà.
Phó Vân anh vẫn không ngẩng lên, nói: “Xin hỏi Vương gia, lựa chọn còn lại là gì?”
Sở Vương nhướn mày hỏi: “không suy xét một chút sao?”
“Dân nữ bồ liễu chi tư [1], tính tình không tốt, tự biết mình không thể xứng đôi với Thế tử gia, không dám mơ tưởng vị trí Thế tử phi.” Phó Vân anh ngẩng đầu, nhìn Sở Vương, thản nhiên nói.
[1] Lấy từ “Thế Thuyết Tân Ngữ” của Lưu Nghĩa Khánh thời Nam Tống. “Bồ Liễu chi tư, vọng thu nhi lạc, tùng bách chi chất, kinh sương di mậu” (Dáng cây bồ liễu, thu về rơi rụng, chất loại tùng bách, sương thấm càng tươi). Bồ liễu dùng để chỉ người có cơ thể suy nhược hoặc địa vị thấp hèn.
Sở Vương trầm mặc trong giây lát rồi nói tiếp: “Lựa chọn còn lại là làm bạn của Bảo Nhi, vĩnh viễn không được phản bội nó.”
Sắc mặt Phó Vân anh hơi tối lại.
Sở Vương cười ha hả, “Ngươi yên tâm, bản vương là người thấu tình đạt lý. Ngươi đã là nữ giả trang nam, chắc chắn có ý định riêng, không muốn bị những việc khác làm cho phân tâm. Bản vương muốn ngươi làm bạn của Bảo Nhi, không có nghĩa là ép ngươi phải lấy lòng Bảo Nhi, ngươi chỉ cần nhận nó làm bạn là được rồi. Ngược lại, bản vương có thể giữ bí mật cho ngươi, sau này thân phận ngươi bại lộ, gây ra tai họa gì, có thể tới tìm bản vương, bản vương không có nhiều bản lĩnh nhưng ít nhất vẫn có thể giữ được cái mạng cho ngươi.”
Phó Vân anh cân nhắc: “Vương gia muốn dân nữ làm bạn với Thế tử gia, từ “bạn” này có thể hiểu thế nào?”
Nàng ngâp ngừng một chốc rồi nói tiếp, “Dân nữ sẽ không giả trang nam cả đời, tới lúc đó, Thế tử sẽ ra sao, Vương gia sẽ thế nào?”
Sở Vương nhíu mày, nụ cười trên mặt biến mất, ông ta là cốt nhục của thiên gia (hoàng thất), từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, khi không cười tự nhiên sẽ tạo ra cảm giác áp lực khiến không khí trong phòng như ngưng đọng.
Phó Vân anh cúi đầu nhưng lưng vẫn thẳng tắp, ngồi ngay ngắn chờ câu trả lời của ông ta.
một lúc lâu sau, Sở Vương bỗng vỗ vào đùi đánh đét một cái, cười lớn, “Được rồi, không đùa với ngươi nữa, làm bạn ấy mà, có nghĩa là lúc nào Bảo Nhi tìm ngươi chơi thì ngươi cố gắng kiên nhẫn một chút, đừng lãnh đạm với hắn quá. Còn về chuyện ngươi là nam hay nữ, bản vương cũng không ép buộc, nếu một ngày nào đó Bảo Nhi phát hiện ra ngươi là nữ, muốn...” Ông ta biết Phó Vân anh tự hiểu được, cố ý kéo dài âm điệu, “Ngươi có thể tới tìm bản vương.”
Phó Vân anh gật đầu, người có địa vị cao giống như Sở Vương, chưa chắc một lời nói đáng giá ngàn vàng nhưng nhất định là người sĩ diện, nói ra rồi thì gần như chắc chắn sẽ làm được.
Sở Vương nói tiếp: “Đúng rồi, ngươi từng nuôi mèo bao giờ chưa?”
Phó Vân anh hơi ngạc nhiên, lắc đầu.
“Thế còn chó?”
Phó Vân anh tiếp tục lắc đầu.
Sở Vương ai một tiếng tiếc nuối nhưng lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói giọng sang sảng, “Chưa nuôi bao giờ thì chắc hẳn cũng đã từng nhìn thấy người khác nuôi rồi chứ hả? Ngươi cứ coi Bảo Nhi như con chó con mèo, tử tế với nó một chút, lúc nó không vui thì ngươi dỗ nó, những chuyện khác thì ngươi không cần lo. Nếu ngươi có thể làm được, bản vương lập tức đưa ngươi ngàn lượng bạc trắng, chi phí học hành cả đời của ngươi bổn vương bao hết!”
Nghe ông ta nói xong, Phó Vân anh không còn lời nào để nói.
Thảo nào Dương Bình Trung lớn lên trong nhung lụa nhưng lại thường toát ra cái chất bình dân tùy tiện... Hóa ra là học từ Sở Vương, lại còn coi con trai mình như chó mèo nữa chứ... Ông ta thật sự yêu thương đứa con trai độc nhất của mình sao?
Phó Vân anh quyết định không tiếp tục cảm thán, nhìn thẳng vào Sở Vương, nói: “Ta chọn cái thứ hai.”
Nàng không tự xưng dân nữ nữa, mắt ánh lên sự kiên định.
Sở Vương hơi mỉm cười, quan sát nàng hồi lâu, khẽ nói: “Tốt lắm, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi.”
Ông ta đứng dậy, một tay cầm bình rượu, một tay cầm chén rượu, loạng choạng bước ra ngoài, vừa ra tới cửa bỗng nhớ tới cái gì, quay đầu lại, nhíu mày, đau khổ nói: “Lần này là lỗi của bản vương, khiến Bảo Nhi sợ hãi, phiền Phó tiểu quan nhân nói tốt cho bản vương mấy câu trước mặt thằng bé, bảo nó đừng giận bản vương, xong việc tất có thù lao hậu hĩnh.”
Phó Vân anh không biết có nên cười không, cặp cha con này quả đã khiến nàng mở rộng tầm mắt, nàng trả lời: “Ta sẽ cố hết sức.”
“À đúng rồi... Quên hỏi ngươi...” Sở Vương nháy mắt với Phó Vân anh, nếp nhăn nơi khóe mắt tràn ra dấu vết phong sương, “Ngươi nhận ra thân phận của Bảo Nhi từ khi nào thế? Làm cách nào nhận ra được?”
Cái này thì hỏi làm gì? Dương Bình Trung phô trương như thế, học sinh toàn thư viện ai chẳng biết thân phận hắn không bình thường! Bọn họ chỉ không muốn hỏi rõ mà thôi.
Phó Vân anh đáp: “Thế tử gia là hậu duệ quý tộc, không giống người bình thường, tuy đã cố tình chọn quần áo bình thường để mặc nhưng những vật nhỏ như quạt, túi tiền lại là đồ cống phẩm, hơn nữa Thế tử gia rất hào phòng, thường đem tặng các loại đồ ăn quý giá, thậm chí đều là những thứ dân chúng bình thường chưa từng biết tới...”
Mấy sọt chuột hoang Dương Bình Trung từng tặng cho nàng là chuột hoang ở Đại Đồng, Tuyên Phủ. Cuối thu là lúc chuột béo nhất. Nhiều năm qua, đây là thứ mà các quan địa phương thường chọn làm cống phẩm dâng lên cho hoàng thất. Vậy mà hắn đã tặng là tặng nguyên cả sọt.
Phó Vân Khải chỉ thấy thịt chuột hoang rất ngon nhưng ngay từ lúc ấy nàng đã biết thân phận của Dương Bình Trung cao quý hơn người.
trên người Dương Bình Trung thường tỏa ra một mùi thuốc nhàn nhạt, giống mùi mà nàng ngửi thấy khi luyện đan với Trương đạo trưởng ở Trường Xuân Quan. Ai chẳng biết Trương đạo trưởng thường xuyên luyện đan để dâng lên cho hai cha con Sở Vương.
Sơn trưởng Khương Bá Xuân tuy mềm yếu, không quyết đoán nhưng vẫn có khí khái của người đọc sách, làm gì đến nỗi sợ hãi Dương gia đến thế, cũng chỉ có thể là Sở Vương mới khiến ông ta phải lùi bước như vậy.
Sau này, nàng biết được Thế tử của Sở Vương tên là Chu Hòa Sưởng. Hai chữ “Hòa”, “Sưởng” đối với hai chữ “Bình”, “Trung“.
Tất cả những manh mối đó đều cho nàng biết Dương Bình Trung chính là Thế tử của phủ Sở Vương, Chu Hòa Sưởng.
Nghe Phó Vân anh trình bày toàn bộ quá trình hoài nghi của nàng xong, Sở Vương gật đầu, “Bản vương nhớ rồi, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, lần sau bản vương ra ngoài chơi nhất định sẽ thay đổi toàn bộ quần áo trên người!”
Phó Vân anh:...
Hóa ra đây là lý do Sở Vương hỏi câu này.
...
Chu Hòa Sưởng trằn trọc cả đêm vẫn chẳng nghĩ ra cách nào.
Hôm sau, hắn không quan tâm tới sự ngăn cản của quản gia, nhất định phải tới tìm Phó Vân anh cho bằng được.
Thôi đằng nào cũng vậy, nếu muốn thẳng thắn thì phải nhân lúc còn sớm mà nói ra cho hết, nếu không càng về sau càng phức tạp, giải thích lại càng khó khăn, Vân ca nhi sẽ càng tức giận hơn...
“Vân ca nhi!”
hắn đầu tóc rối bù, đẩy cửa sương phòng ra, phóng tới bên trước giường, cúi đầu, không dám nhìn biểu hiện trên mặt Phó Vân anh, nhắm mắt nói một hơi: “Ta đã lừa đệ! Thực ra ta không phải đại thiếu gia Dương gia, ta họ Chu, là Thế tử phủ Sở Vương Chu Hòa Sưởng, Sở Vương là cha ta, nhà ta ở Vương phủ!”
nói xong bí mật trong lòng, tim hắn đập thình thịch, trộm hé mắt nhìn lén phản ứng của Phó Vân anh.
Chăn được gập gọn ghẽ trên giường, màn được vén sang hai bên, trên giường trống không, chẳng có ai cả.
Khó khăn lắm mới lấy được can đảm nói ra, người ta lại không ở trong phòng, Chu Hòa Sưởng nghẹn họng, tự nhiên cảm thấy nhụt chí hẳn, quay đầu nhìn nô bộc vừa vào phòng, “Phó thiếu gia đâu rồi?”
Nô bộc lễ phép trả lời: “Gia, Phó thiếu gia vừa dậy, uống thuốc, giờ đang ngồi ngoài hành lang đọc sách, bên kia có ánh nắng chiếu vào, ấm áp hơn.”
Chu Hòa Sưởng ngẩn người, Vân ca nhi thật cần cù, tối hôm qua vừa trải qua chuyện như thế mà việc đầu tiên “y” làm sau khi ngủ dậy vẫn là đọc sách.
Vậy đi, hắn mặc kệ, nếu sau khi Vân ca nhi biết được sự thật mà muốn tuyệt gia với hắn, thì hắn sẽ bắt chước Phó Vân Khải hằng ngày chạy theo Vân ca nhi làm nũng, hắn không tin Vân ca nhi không mềm lòng.
Vân ca nhi là người chỉ có thể thuyết phục chứ không thể ép buộc, chuyện này tới Viên Tam cũng biết. Gần đây đến cả Chung Thiên Lộc cũng biết cách giả vờ đáng thương trước mặt Vân ca nhi.
Chu Hòa Sưởng hừ một tiếng, những người đó không tử tế gì, trước mặt Vân ca nhi thì ngoan ngoãn, thành thật, nghe lời, đứng đắn, kiên định nhưng thực ra đều là một lũ hồ ly giả vờ giả vịt, tính toán trong đầu còn nhiều hơn sao trên trời!
Chỉ có hắn là chưa bao giờ lừa Vân ca nhi, con người hắn ra sao hắn biểu hiện ra như vậy...
Khoan đã, chỉ riêng chuyện giấu giếm thân phận này thôi đã đủ khiến hắn thua kém bọn họ rồi...
Chu Hòa Sưởng càng nghĩ càng thấy Phó Vân anh rất khó tha thứ cho hắn, trong lòng bất an, thất thểu đi về phía hành lang. Từ xa đã nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên lan can cúi đầu đọc sách, hắn khịt mũi, lấy can đảm tiến lên mấy bước, “Vân ca nhi, ta...”
Nghe thấy tiếng bước chân, Phó Vân anh ngẩng đầu, vết thương trên mặt còn chưa khỏi hẳn, nhưng những vết xước đỏ chói mắt ấy vẫn chưa làm tổn thương tướng mạo xuất chúng của nàng, ngược lại còn khiến gương mặt nàng toát lên vẻ đẹp diễm lệ khác hẳn bình thường.
Chu Hòa Sưởng không chú ý tới điều đó, chỉ thương xót cho người anh em tốt của mình, nhớ tới cảnh tượng đáng sợ đêm qua, hắn càng lắp bắp hơn, “Vân ca nhi, ta, ta, ta...”
“Ta” mãi mà bao nhiêu câu định nói vẫn chưa thốt ra nổi câu nào.
Phó Vân anh gập sách lại, “Thế tử gia, huynh muốn nói gì?”
“Ta, ta muốn nói...” Chu Hòa Sưởng cúi đầu, tay nắm chặt tay áo, ấp a ấp úng hồi lâu vẫn không biết phải mở miệng thế nào.
Phó Vân anh nhướn mày, nhắc nhở hắn lần nữa, “Thế tử gia, ngài muốn nói gì?”
“Ta...” Chu Hòa Sưởng siết chặt nắm tay, lấy hết can đảm một lần nữa, “Ta...”
hắn bỗng nhiên trợn mắt kinh ngạc.
“Ta biết rồi.” Phó Vân anh nhẹ nhàng nói, “Huynh là Thế tử gia.”
Mặt Chu Hòa Sưởng đỏ bừng rồi lại trắng bệch, trắng bệch rồi lại đỏ bừng, cứng họng không nói nên lời một lúc, hai chân mềm nhũn, ngồi xuống cạnh Phó Vân anh, kéo tay nàng, trịnh trọng nói: “Đệ có thể tha thứ cho ta không?”
Ánh mắt hắn trong trẻo, câu hỏi cũng hết sức chân thành.
Phó Vân anh nhẹ nhàng thu tay lại, “Huynh giấu giếm thân phận để đùa ta cho vui sao?”
Mặt Chu Hòa Sưởng biến sắc, lắc đầu quầy quậy như trống bỏi, “Đương nhiên là không rồi! Ông già nói nếu ta muốn ra ngoài chơi thì phải giấu giếm thân phận nếu không sẽ không cho ta ra khỏi phủ, thế nên ta mới không nói thật với đệ...”
Phó Vân anh ừ một tiếng, “Huynh còn chuyện gì khác lừa ta không?”
“không có không có, chỉ có chuyện này!”
Phó Vân anh mỉm cười, “Nếu Thế tử gia không lừa gạt ta để trêu đùa thì không cần phải nói chuyện tha thứ hay không tha thứ gì nữa, ta không giận huynh.”
Chu Hòa Sưởng ngẩn ngơ, “Thế mà đệ cũng không tức giận hả?”
Chuyện này không giống trong kịch nha.
“Huynh cũng chẳng phải cố ý, vậy thì không sao.” Phó Vân anh nói, khóe miệng cong lên, “Có thể quen biết với thế tử gia là vinh hạnh của ta. Có thêm một người bạn như huynh, ta thật sự rất vui, thật đấy.”
Nàng cũng là người có bí mật, chỉ cần không gây hại cho người khác, Chu Hòa Sưởng muốn là Dương Bình Trung cả đời cũng không sao, nàng sẽ không vạch trần hắn.
Sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết tối ngày hôm qua, hắn quyết định nói thẳng ra thân phận thật sự của mình, thực ra nàng còn cảm thấy khâm phục hắn nữa là đằng khác.
hắn thực sự coi nàng là bạn bè, còn nàng nhất định sẽ không nói ra bí mật của bản thân.
Chỉ hy vọng sau này khi Chu Hòa Sưởng biết được sự thật sẽ không quá kinh ngạc.
hiện giờ, có thêm một chỗ dựa lớn, hơn nữa chỗ dựa này còn là một người bạn tuy không đứng đắn lắm nhưng chân thành tha thiết như thế, nàng vui còn không hết nữa là, sao lại phải tức giận?
Đương nhiên, nàng hy vọng về sau Chu Hòa Sưởng có thể cẩn thận hơn một chút, tốt hơn cả là tiết mục bị đuổi giết này về sau không tái diễn lần nào nữa.