Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 91: Chương 91: Tin dữ




Sấm mùa xuân vang lên đì đùng, mưa to cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, trong đình viện, hoa tàn lá úa rơi đầy trên mặt đấy, phiến đá xanh cũng ướt nhẹp, lá trên cành được cơn mưa rào mùa xuân gột rửa, sáng bóng xanh mướt.

Đám học sinh mặc thêm một chiếc áo khoác bên ngoài, cầm chổi cầm xẻng dọn dẹp cho sạch bùn lầy trước thềm đá, tiếng cười nói vang lên ríu rít.

Vương Đại Lang đi qua sân, bước lên thềm đá, lau khô nước bùn bắn trên giày, đẩy cửa ra đi vào phòng, “Thiếu gia, có thư ạ.”

đang dựa vào bàn viết, Phó Vân anh ngẩng đầu, nhận lấy phong thư.

Là thư của Phó Vân Chương.

Nàng mỉm cười, đặt bút xuống, mở ra thư ra đọc.

Trong thư không nhắc tới chuyện thi hội, chỉ viết về chuyện y đi du ngoạn ở vùng phụ cận kinh thành, chuyện ở phía bắc tuyết rơi rất dày, dày hơn phía nam nhiều, trước đây y đọc thơ, không hiểu nổi câu “Núi Yên Chi tuyết như chiếu cuốn” [1], giờ cuối cùng đã hiểu, cảnh tuyết lớn rơi rào rạt không hề giống với những bông tuyết lả tả ở phương nam. Rồi y lại kể chuyện y kết bạn với rất nhiều cử nhân vào kinh thành dự thi, mọi người cùng nhau du lịch khắp kinh thành, ăn rất nhiều món ăn mới lạ mà trước đây chưa từng nếm. Vẫn thường nghe nói nam ngọt bắc mặn đông cay tây chua, đúng là như thế, mỗi người một khẩu vị khác nhau nên tranh cãi không thôi. Biết nhiều người, nào tránh được tranh cãi. không biết có phải vì người Hồ Quảng thường làm cá khô, thịt hun khói hay không mà người bên ngoài thường cười nhạo người Hồ Quảng là “cá khô”, y từng bị những người khác chửi mắng là “cá muối“. Người Hà Nam có ngoại hiệu là “kẻ trộm lừa”, người Chiết Giang sung túc, biết tích cóp của cải, bị gọi là “đậu muối”, ý châm chọc người nọ là keo kiệt, bủn xỉn.

[1] Trích “Bắc phong hành” - Lý Bạch

Kể thật nhiều chuyện vụn vặt hằng ngày xong, y hỏi thăm tình hình gần đây của nàng, cuối cùng, giống như trước đây, y dặn dò nàng gặp phải việc gì khó nhất định phải nói với y, không được tự cố đấm ăn xôi.

Từ đầu tới cuối, không có một câu nào đề cập tới những chuyện liên quan đến kì thi hội.

Đây rất có thể là phong thư Phó Vân Chương viết cho nàng trước khi thi hội.

Phó Vân anh đọc đi đọc lại mấy lần nhưng vẫn không tìm thêm được điểm nào khác biệt nên xác định được điều này.

Đại khái là sợ nàng lo lắng nên dẫu bận rộn y cố gắng bỏ thời gian viết thư cho nàng nhưng không kể về sự thấp thỏm lo âu của y trước kì thi, chỉ kể mấy chuyện ăn, chuyện chơi hằng ngày, đến cả nét chữ cũng thoải mái, không gò ép, cứ như thể y tới kinh thành lần này chỉ để đi chơi một vòng cho biết, chuyện thi cử chẳng quan trọng chút nào.

Nàng gấp lại thư, nhìn nhánh cây vừa trổ ra những chồi non một hồi, thất thần.

Phó Vân Chương vừa thi đỗ cống sĩ, sắp tới sẽ phải thi đình diện thánh, kết quả thi đình sẽ liên quan trực tiếp tới việc con đường làm quan trong tương lai của y sẽ đi được bao xa, tuy trước kia y từng nói không muốn làm quan nhưng từ việc về sau này y lại thư từ qua lại với Diêu Văn Đạt, có thể thấy y đã đổi ý. Vậy thì không cần phải nói cũng biết kì thi đình quan trọng với y như thế nào.

Tới Quốc Tử Giám là cơ hội ngàn năm có một, người khác có mơ cũng chẳng có. Ở chỗ khác có tốt thế nào thì chung quy cũng chẳng thể so sánh được với kinh thành, đó là trung tâm quyền lực, có chỗ đứng ở kinh thành mới có thể phát triển lên cao hơn nữa.

Cùng với đó, nguy hiểm cũng lớn hơn.

Nàng họ Phó, tên nàng gắn liền với Phó Vân Chương, trước mặt người khác, họ là anh em họ, nếu nàng bại lộ thân phận trong lúc ở Quốc Tử Giám thì nhất định sẽ liên lụy đến y.

Làm một Đan Ánh công tử tự do tự tại khác với việc đi Quốc Tử Giám. Đan Ánh công tử dù có bị vạch trần thân phận, cũng sẽ không liên quan gì đến triều đình nhưng đi kinh thành, tất cả mọi chuyện đều có thể sẽ có dây mơ rễ má với triều đình, không ai có thể tách mình ra khỏi mớ bùng nhùng đó.

Gió xuân thổi vào phòng, trong gió đầy mùi đất ẩm sau mưa.

Phó Vân Khải và Viên Tam đang khe khẽ tranh cãi với nhau về chuyện ai giúp được nàng nhiều hơn. Sau cơn mưa, mặt trời ló rạng, ánh nắng chiếu xuống hành lang, tạo thành những bóng nắng lấp lánh.

Màn trúc hơi đong đưa, trượt vào nhau như dòng nước chảy, khóe miệng nàng cong lên, đưa ra quyết định.

...

Khương Bá Xuân rất kinh ngạc.

Tới Quốc Tử Giám không chỉ có nghĩa là không cần tham gia khoa cử cũng có thể ra làm quan mà còn là cơ hội để kết bạn với con cháu những gia đình quyền quý, hoàng thân quốc thích đức cao vọng trọng nhất kinh thành, nhờ đó có thể mở rộng mạng lưới của bản thân trong thời gian ngắn, quen biết nhiều người. Vậy mà Phó Vân vẫn không hề động lòng, từ chối phần thưởng này.

“Trò biết trò đang bỏ lỡ cái gì không?” Khương Bá Xuân cau mày, nhìn nàng, nghiêm mặt nói, “Trò giỏi viết văn như thế, chắc hẳn là muốn thi đỗ làm quan chứ hả?”

Có rất nhiều cách để tới kinh thành... Nhưng hiện giờ đi Quốc Tử Giám quá mạo hiểm, chỉ cần đi nhầm một bước thôi sẽ dẫn tới những hậu quả nghiêm trọng mà không ai có thể lường trước được, nếu có đi thì cũng nên là tự bản thân nàng đi chứ không phải do thư viện đề cử.

Phó Vân anh cúi đầu nói: “Học sinh làm thầy thất vọng rồi.”

Khương Bá Xuân trầm mặc hồi lâu, trên mặt bỗng nở nụ cười, xua tay, “không tới mức đó, trò rất có chí khí.”

Có người muốn đi đường tắt, nhưng cũng có người không muốn lợi dụng con đường này, muốn dựa bảo thực lực của chính bản thân mình để từng bước hoàn thành mục tiêu. Học sinh xuất thân từ Quốc Tử Giám, nếu không tham gia khoa cử mà đã ra làm quan thì thường sẽ bị những quan viên xuất thân khoa cử kinh thường. Đương nhiên những người có thể đi ra từ Quốc Tử Giám rồi bước thẳng vào quan trường đều là con cháu thế gia, tốc độ thăng quan tiến chức nhanh như măng mùa xuân, mau chóng đi lên đỉnh cao, căn bản không cần quan tâm tới sự coi thường của quan viên cấp thấp.

Phó Vân anh nhướn mày. Nàng biết Khương Bá Xuân hiểu lầm nhưng cũng không giải thích gì, chỉ mỉm cười không nói.

“Vừa hay Quốc Tử Giám Tư nghiệp từng học ở thư viện của chúng ta, triều đình quyết định khôi phục chế độ tiến cử một lần nữa, năm nay Hồ Quảng và các vùng phía nam có mấy suất, chỉ nhận học sinh dưới mười lăm tuổi... Phó Vân, nếu trò từ chối, vậy thì thư viện sẽ đề cử Tô Đồng nhập học ở Quốc Tử Giám.”

Tô Đồng sao?

Phó Vân anh chần chừ một lúc rồi nói: “Vậy thì học sinh sẽ chuẩn bị quà chúc mừng biểu huynh.”

Thấy nàng bình tĩnh, hoàn toàn không có thái độ oán hận, Khương Bá Xuân hài lòng gật đầu, rồi lại thở dài, “Ngày mai ta sẽ nói với Tô Đồng tin này, trước lúc đó, nếu trò thay đổi quyết định thì có thể tới tìm ta.”

Phó Vân anh ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Đến việc sẽ tặng quà gì cho biểu huynh học sinh cũng đã nghĩ xong rồi ạ.”

Trở về khu phía đông từ chỗ của Khương Bá Xuân, nàng không trở về phòng mình ở đường Đinh mà lập tức rẽ sang phía đường Giáp.

“Sổ tay chế nghệ” tái bản mấy lần, ngoại trừ tên tác giả Phó Vân, trên bìa mỗi cuốn sách còn liệt kê đầy đủ những người trợ giúp, bao gồm giáo thụ và học sinh trong thư viện, trong đó đương nhiên cũng có Đỗ Gia Trinh.

Qua lại với Phó Vân anh càng nhiều, thành kiến của Đỗ Gia Trinh đối với nàng cũng tan dần, quan hệ giữa hai người thoải mái hơn trước rất nhiều. Giờ học sinh ba đường khác đã có thể tự do ra vào đường Giáp, không có ai ngăn cản nữa.

Phó Vân anh đi thẳng vào đường Giáp, học sinh đi trên đường nhìn thấy nàng, sợ tới mức ba chân bốn cẳng chạy vội sang chỗ khác.

Nguyên nhân thực ra không nằm ở chính bản thân nàng, chỉ là buổi chiều là buổi thi định kì, nàng là một trong những người ra đề. Mấy lần thi trước, nàng ra đề vô cùng lắt léo, lắt léo tới độ đám học sinh vừa đọc đề đã như phát khóc tới nơi, giờ này mấy học sinh nhìn thấy nàng đã hốt hoảng, chân nhũn ra, cố chạy thật xa.

Vậy thì càng yên tĩnh, nàng đi thẳng một mạch, tìm gặp Tô Đồng lúc này đang ở trong phòng ôn bài.

Tô Đồng nghe thầy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng thì nhướn mày, ánh mắt như dò hỏi nàng tới đây làm gì.

Nàng không vòng vo, nói thẳng: “Tô Đồng, chúng ta làm một giao dịch đi.”

Tô Đồng ngẩn người.

một lát sau, nghe Phó Vân anh nói xong về suất đi Quốc Tử Giám, mặt hắn hơi đổi sắc, hơi nhìn xuống, thì thầm như tự hỏi, “Sao lại nhường cơ hội cho ta?”

không đợi Phó Vân anh trả lời, hắn đã hiểu ra điểm mấu chốt, nhíu mày, thái độ cũng mạnh mẽ hơn một chút, “Muội sợ đúng không? Nên mới tự nguyện nhường suất đi cho người khác.”

Phó Vân anh đứng trước mặt hắn, nhếch môi, cười nói: “Muội có sợ hay không không quan trọng, chỉ cần muội lên tiếng, huynh sẽ không có được suất đi này, còn muội có suất nhưng sau này muội có đi hay không, huynh cũng có làm gì được muội đâu. Kì hạn chỉ có mấy tháng, hơn nữa chỉ nhận học sinh dưới mười lăm tuổi, bỏ qua cơ hội lần này, người tiếp theo được chọn sẽ là người nhỏ tuổi hơn huynh.”

Nàng ngừng lại một chút, nhẹ nhàng nói, “Tô Đồng, huynh phải biết, quyền chủ động nằm trong tay muội. Nhường hay không nhường là do muội quyết định. Nhường cho huynh thì từ đây huynh một bước lên mây, không nhường cho huynh thì muội cũng chẳng có tổn thất gì.”

Sắc mặt Tô Đồng hơi tối xuống.

Phó Vân anh nói: “Muội chỉ hỏi huynh một lần thôi, huynh suy xét cho thật kĩ. Sau thời gian một nén nhang, muội sẽ tới tìm sơn trưởng, sẽ không hỏi lại huynh lần thứ hai nữa.”

Tô Đồng hơi nheo mắt. hắn biết, Phó Vân anh thực sự có thể làm như thế.

hắn không suy nghĩ quá lâu, gần như chỉ trong chớp mắt đã có lựa chọn của mình.

Đối với hắn mà nói, vinh hoa phú quý quá hấp dẫn. Để tránh né việc hôn nhân với Phó gia, hắn đã bỏ lỡ một lần thi, khiến cho Phó tam lão gia bắt đầu nghi ngờ hắn... hắn hiện giờ chưa thể bảo vệ bản thân và người nhà của mình, có nhu cầu bức thiết phải trèo lên cao, cao hơn nữa...

hắn hạ quyết tâm, trên mặt dần lộ ra một nụ cười châm chọc, cũng không biết là đang cười ai.

“Muội muốn gì ở ta?” hắn hỏi Phó Vân anh.

Phó Vân anh bình tĩnh đáp: “Muội chỉ muốn một sự đảm bảo.”

Tô Đồng hiểu ý, rút một tờ giấy ra, chấm mực viết một phong thư, cuối cùng dùng dấu tay thay cho con dấu.

“anh tỷ nhi.” hắn đưa thư cho Phó Vân anh, thấy nàng gập lại gọn gàng, định ra khỏi phòng mới gọi nàng lại.

Phó Vân anh dừng bước, quay lại nhìn hắn.

Tô Đồng bước tới trước mặt nàng, nhìn đôi mắt có thần sáng ngời của nàng, mặt mày như họa, làn da trắng nõn, tuổi càng lớn, ngũ quan càng rõ nét, càng thêm phần kiều diễm, tuy ăn mặc vẫn là kiểu nam nhưng chỉ cần nhìn bề ngoài thôi cũng đã thấy có chút khác biệt. Tuy vậy từng lời ăn tiếng nói, điệu bộ cử chỉ của nàng đều ưu nhã thong dong, không hề có chút ngại ngùng, sợ sệt nào nên cho tới giờ chưa từng có ai hoài nghi chuyện dung mạo của nàng quá xinh đẹp, mọi người chỉ cảm thán nàng thực sự tuấn tú, là con trai mà trông như con gái, rằng vẻ bề ngoài của nàng vượt lên hẳn người bình thường.

“Cảm ơn muội... Ta nói thật lòng.”

Nàng vốn có thể giả vờ nhận suất đi này rồi cố ý kéo dài thời gian, vậy thì sẽ chẳng ai được đi kinh thành cả... Nhưng nàng không như thế, tuy nàng sử dụng cách ép buộc để lấy được thư hắn viết nhưng hắn vẫn cảm kích nàng.

Ít ra nàng vẫn nương tay, cho hắn một cơ hội để giao dịch.

“Ngũ biểu huynh...” Phó Vân anh nhìn hắn, “Muội chúc huynh tiền đồ như gấm, tương lai rộng mở.”

Tô Đồng mỉm cười, khóe miệng cong lên một chíu, đôi chân mày nhíu chặt lần đầu hoàn toàn giãn ra, “Muội cũng thế.”

...

Chẳng bao lâu sau, học sinh trong thư viện đều biết Tô Đồng sắp nhập học ở Quốc Tử Giám.

Viên Tam bất bình thay Phó Vân anh, “Tại sao không phải lão đại đi cơ chứ?”

Chu Hòa Sưởng mới lành bệnh quay lại cũng nói: “Đúng thế, đáng lẽ phải là Vân ca nhi đi mới đúng!”

Chỉ có Phó Vân Khải là biết tại sao, im lặng không nói.

Phó Vân anh nhíu mày, “không nói chuyện này nữa, ngày mai đi ra ngoài mua chút lụa Nga Khê bồi tranh, Đại Lang không biết gì về vụ này, lần trước bảo hắn ra cửa hàng mua, cuối cùng hắn mua một cuộn lụa mỏng may áo về.”

Chu Hòa Sưởng sốt sắng: “Ta bảo Cát Tường đi mua cho, chắc chắn là hắn biết.”

“không cần đâu, ta đích thân đi chọn.” Phó Vân anh đặt một bức tranh cảnh xuân đã hoàn thành sang một bên, sắp tới sinh nhật của Phó tứ lão gia, đây là quà mừng thọ nàng chuẩn bị cho ông.

Học sinh tới giúp nàng sắp xếp lại sách đã kín đầy cả sân, nghe thấy vậy cũng nhao nhao. “Vân ca nhi, ta đi với!”

“Ta cũng đi, ta cũng đi, ta giúp ngươi xách đồ.”

Phó Vân anh nhìn quanh sân một lượt, kéo hai ba mươi thiếu niên choai choai ra cửa hàng mua đồ... Cái cảnh ấy, nghĩ thế nào cũng giống một công tử ăn chơi đàng điếm dẫn theo một đám đàn em thất học, vô công rồi nghề đi gây chuyện thị phi khắp nơi khắp chốn.

...

Ngày hôm sau, vừa tan học, nàng nhân lúc những người khác không chú ý, dẫn Vương Đại Lang và Kiều Gia vội vã ra khỏi thư viện.

Viên Tam không hổ là được huấn luyện ra từ ổ cướp, nhanh tay nhanh mắt, lặng lẽ đi theo phía sau nàng. Đợi nàng đi được một đoạn đường núi dài mới nhảy ra từ khúc quanh, “Lão đại, ta đi với ngươi, ta nhanh mồm nhanh miệng, có thể mặc cả giúp ngươi!”

Phó Vân anh nhìn hắn, ngầm đồng ý cho hắn đi theo.

Cuối cùng nào hắn có nhanh mồm nhanh miệng gì đâu, rõ ràng là nắm tay to, giọng điệu dữ dằn, người bán không dám cất cao giọng nói chuyện với hắn thì có.

Mua lụa Nga Khê và những đồ cần thiết đề bồi tranh xong, tiện đường còn mua cho Viên Tam, Phó Vân Khải với mấy người Chu Hòa Sưởng, Chung Thiên Lộc một ít đồ ăn đồ chơi, Phó Vân anh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, “Về thôi.”

Nàng đi giữa, Viên Tam và Vương Đại Lang mỗi người ôm một chiếc hộp lớn đi hai bên, Kiều Gia không cầm gì đi cuối cùng.

đi qua con ngõ nhỏ, ngay đầu ngõ đã nhìn thấy hai hàng người xếp hàng chặn kín đường đi.

Ngoài cửa hàng chen chúc toàn người là người, trên thềm đá và trong ngõ cũng kín chật người.

Viên Tam tò mò, hỏi người đang xếp hàng: “Các ngươi mua gì thế? Sao nhiều người vậy?”

Người nọ đáp: “Đan Ánh công tử ra sách mới, chúng ta đang chờ mua sách chứ còn gì nữa! Đây là lần in thêm cuối cùng, lần trước ta tới muộn nên không giành được nên lần này phải tới sớm một chút, không tin lần này cũng mua không nổi!”

Người xung quanh cũng mồm năm miệng mười, sôi nổi bàn tán:

“Lần trước là tặng không, ta cứ nghĩ là thứ vớ vẩn chẳng ai thèm đọc, nhưng giờ thì hay rồi, muốn mua cũng không có chỗ mà mua! đã thế hắn lại còn không bán, chỉ tặng thôi nên muốn cũng chỉ có thể chờ thông báo, xếp hàng chờ lấy sách, tên hàng xóm nhà ta có hai cuốn liền, ta năn nỉ hắn cho ta một cuốn, thế mà nói sao hắn cũng không chịu!”

một người thì thầm: “Thực ra có mấy tiệm sách khác lén khắc rồi in lậu, bán cũng không đắt, tiếc là bản lậu sao chép từ bản đầu tiên, không có nhiều nội dung như sách in mới...”

Những người khác nhìn hắn phẫn nộ, gắt lên: “Đan Ánh công tử tri ân quê hương, hắn viết sách không lấy tiền, mấy cái tên gian thương lòng dạ hiểm độc kia dựa vào tên tuổi hắn để bán sách lậu, ngươi không đi báo quan phủ thì thôi, còn mặt mũi đứng đây nói chuyện về bọn gian thương đó nữa à? Đừng bắt bọn ta nghe, bẩn tai!”

...

Viên Tam nghe người ta bàn tán rôm rả, cười hề hề, lè lưỡi với Phó Vân anh.

Phó Vân anh lắc đầu bật cười, “đi thôi, phía trước có cửa hàng của Phó gia, đi vòng qua bên đó có khi còn nhanh hơn.”

Mấy người không vào ngõ mà tiếp tục đi thẳng một đoạn, bên đường có cửa hàng vải vóc, trong tiệm đông người qua lại, làm ăn khá tốt, tiểu nhị đang đon đả giới thiệu cho mấy người phụ nữ trung niên một lô vải mới.

Phó Vân anh không đi vào mà dẫn theo mấy người Viên Tam rẽ vào một con ngõ nhỏ bên cạnh cửa hàng.

Đúng lúc này, hai tiểu nhị khiêng mấy súc vải Miện Dương đi ra từ cửa hông, nhìn thấy Phó Vân anh, mặt trắng bệch, g mình kinh hãi, mấy súc vải trên vai lăn xuống, xổ tung ra trên mặt đất.

Chưởng quầy trong cửa hàng nghe thấy tiếng động đứng dậy mắng mỏ: “Đồ không có mắt! Có mỗi thế mà cũng không làm được! Còn không mau nhặt lên đi!”

Hai tiểu nhị run rẩy, chân nhũn ra, nhìn trộm Phó Vân anh, không biết phải làm gì đành đứng bất động.

Chưởng quầy càng lớn tiếng chửi mắng, tiện tay cầm một chiếc gậy lớn lao ra định quất vào người tiểu nhị, bỗng nhìn thấy Phó Vân anh, kinh hoàng sửng sốt, mặt mày biến sắc.

Chiếc gậy gỗ trong tay chưởng quầy rơi đánh cạch một cái xuống đất.

“Thiếu... Thiếu gia...”

Phó Vân anh tỉnh bơ, mỉm cười hỏi: “Trịnh chưởng quầy đâu?”

Chưởng quầy kia đưa tay lau mồ hôi, trả lời: “Trịnh... Mẹ Trịnh chưởng quầy bị ốm, ông ấy về nhà chăm sóc cho mẹ rồi, tiểu nhân tới đây giúp ông ấy quản lý cửa hàng.”

Phó Vân anh im lặng.

rõ ràng là Trịnh chưởng quầy đã đi lấy hàng với Phó tứ lão gia, chưởng quầy trước mắt chỉ là một tiểu nhị chuyên làm chân chạy trong nhà. Nàng giúp Phó tứ lão gia quản lý sổ sách, biết mặt tất cả chưởng quầy ở các cửa hàng và phòng thu chi, cũng biết mặt người làm công trong cửa hàng. Trước khi Phó tứ lão gia lên đường, hai người họ đã cùng bàn bạc để chọn ra những người sẽ ở lại trông coi cửa hàng, gồm bốn đại chưởng quầy chịu trách nhiệm quản lý các cửa hàng khác nhau, trong đó chắc chắn không có tiểu nhị trước mắt.

Nàng nhìn một trong hai tiểu nhị đang mồ hôi ròng ròng, cười nói: “Cũng tại ta đột ngột đi vào, làm họ giật mình, chỉ là việc nhỏ thôi, hai người khiêng vải cất vào nhà kho đi.”

Tiểu nhị vẫn không dám động đậy.

Chưởng quầy vội nói: “Thiếu gia đã nói thế mà các ngươi còn không đi đi à? Đầu bị nước vào hay sao thế?”

Hai tiểu nhị vâng vâng dạ dạ, nhanh chóng sắp xếp lại mấy súc vải, đi vào cửa hàng.

Phó Vân anh dặn dò chưởng quầy: “Đừng mắng chửi bọn họ, càng không nên đánh người, nhà chúng ta không đánh tiếu nhị.”

Sắc mặt chưởng quầy cứng đờ, đá gậy gỗ sang một bên, cười hề hề: “Tiểu nhân cũng không định đánh bọn họ... Chỉ dọa bọn họ chút thôi.”

Phó Vân anh ừ một tiếng, không nói gì nữa rồi đi mất.

...

Trở về Giang Thành thư viện, nàng lập tức bảo Kiều Gia đi phố Cống Viện, “Mẹ ta đang ở đó, phiền ngươi tới đón bà ấy đi Phạm phủ.”

Triệu sư gia ở Phạm phủ, nàng giờ chỉ có thể nhờ Triệu sư gia giúp đỡ.

Kiều Gia nhất quyết không chịu đi, “Phó thiếu gia, ta chỉ bảo vệ sự an toàn của thiếu gia, những người khác sống chết thế nào không liên can tới ta.”

Lời nói thẳng thừng nhưng thái độ lại cung kính, chỉ có ngữ khí là dứt khoát, cứng rắn.

Phó Vân anh nhíu mày, “Ta ở trong thư viện, rất an toàn.”

Kiều Gia vẫn không dao động, nói: “Chủ tử yêu cầu ta bảo vệ thiếu gia, nếu thiếu gia có mệnh hệ gì, ta có chết muôn lần cũng không hết tội.”

Thấy không lay chuyển nổi hắn, Phó Vân anh đành phải đi tìm Chu Hòa Sưởng.

Chu Hòa Sưởng lập tức phái tôi tớ tới phố Cống Viện đón Hàn thị.

Người được phái đi còn chưa kịp trở về báo cáo, học trưởng Lý Thuận đã tới tìm Phó Vân anh và Phó Vân Khải, “Có người từ Phó gia tới đón hai người, nói là bà nội bệnh nặng...”

Phó Vân Khải luôn gắn bó khăng khít với Đại Ngô thị, nghe vậy lập tức nôn nóng, thúc giục thư đồng sửa soạn hành lý.

Chỉ chốc lát sau, phó giảng Ngô Đồng Hạc dẫn người được Phó gia phái tới đến, Ngô Đồng Hạc thay mặt sơn trưởng Khương Bá Xuân đưa cho Phó Vân anh và Phó Vân Khải giấy xin nghỉ học đã được phê chuẩn, “Lần này bà nội các trò bị ốm, các trò nên về sớm đi thôi, chữ hiếu là đầu.”

hắn trịnh trọng nói, chắc hẳn người đến từ Phó gia đã nói với hắn bệnh tình của Đại Ngô thị rất nghiêm trọng.

Hai người tới đón Phó Vân anh và Phó Vân Khải thì một người là quản sự mà bình thường Lư thị nể trọng nhất, người còn lại là cháu trai bên nhà mẹ đẻ của Đại Ngô thị. Phó Vân Khải nhận ra hắn, gọi hắn là cậu, hắn là anh họ của Tiểu Ngô thị.

Chuyện xảy ra bất ngờ, Phó Vân anh và Phó Vân Khải không kịp nói lời cáo biệt với bạn cùng trường, vội vàng thu dọn hành lý, ra cổng, bước lên xe ngựa.

Ngô đại cữu hô một tiếng, xe ngựa lộc cộc chạy như bay xuống chân núi.

Đại Ngô thị hình như thực sự nguy kịch tới nơi rồi, Ngô đại cữu luôn miệng thúc giục phu xe, trong giọng nói lộ ra sự nôn nóng.

Ra khỏi thành, đi thêm tầm nửa canh giờ, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại mà không có báo trước gì, Phó Vân Khải và Phó Vân anh đang ngồi dựa vào thành xe, không kịp đề phòng nên suýt nữa ngã văng xuống.

Ngô đại cữu xuống ngựa, đưa mắt nhìn quản sự, khẽ nói: “Được rồi, ở đây đi, tránh đêm dài lắm mộng.”

Quản sự gật đầu, đánh mắt ra hiệu cho thủ hạ.

Thủ hạ hiểu được ám hiệu, rút dây thừng đã chuẩn bị ra, vây xung quanh xe ngựa.

Phó Vân Khải bị ngã, đầu váng mắt hoa, vén rèm trước lên, giận dữ nói: “Có chuyện gì...”

Còn chưa dứt lời đã thấy một đám người mặt mũi dữ tợn đang bao vây mình và Phó Vân anh, kinh hoàng khiếp sợ, lời chưa nói xong cũng nuốt lại trong bụng.

Phía sau hắn, Phó Vân anh vén màn xe, nhìn xung quanh, “Các ngươi muốn làm gì?”

Ngô đại cữu nhếch miệng cười khả ố, lộ ra hàm răng vàng khè, “Hai đứa chúng mày đều được nhận nuôi, hưởng phúc mấy năm thế là cũng đủ may mắn rồi.” Mặt gã sa sầm, hừ lạnh, “Trói lại, vứt xuống sông đi.”

Đám thủ hạ cao giọng thưa vâng, đồng loạt áp sát Phó Vân Khải và Phó Vân anh.

Phó Vân Khải không hiểu chuyện gì đang xảy ra, theo bản năng chắn trước mặt Phó Vân anh, “Vân ca nhi, huynh giữ chân bọn họ, đệ mau chạy đi...”

Phó Vân anh vẫn không chạy, nàng nhìn hắn. Phó Vân Khải đang chực liều mạng với Ngô đại cữu. Nàng giữ chặt lấy hắn, nói khẽ, “không sao đâu.”

Nàng vừa dứt lời, mười mấy hộ vệ của Vương phủ mặc áo bó tay đột nhiên xông ra từ bụi cỏ, vây chặt Ngô đại cữu và quản sự.

Các hộ vệ ai cũng là cao thủ mà đám người Ngô đại cữu và quản sự mang đến chỉ là bọn côn đồ vớ vẩn, hai bên đánh đấm một hồi, thắng bại đã rõ.

Ngô đại cữu và quản sự thấy chuyện không thành, định chạy trốn nhưng đã bị hộ vệ xách cổ áo ném tới trước mặt Phó Vân anh.

Nàng nói: “Đánh một trận đã rồi nói sau.”

Mấy hộ vệ lên tiếng đồng ý, siết chặt nắm tay kêu lách cách, đánh bọn chúng túi bụi.

Ngô đại cữu bị đánh rụng ba cái răng, mồm miệng toàn máu, kêu la thảm thiết.

Phó Vân anh ngồi trên chiếc ghế Phó Vân Khải vừa chuyển tới cho nàng, thầm đếm tới ba mươi mới giơ tay lên.

Hộ vệ lập tức dừng tay.

Ngô đại cữu và quản sự mặt mũi bầm dập, ôm bụng lăn lộn, khẽ rên từng hồi.

Phó Vân anh phóng tầm mắt về phía dòng Trường Giang mênh mông chảy siết bên cạnh, nói: “Ta hỏi cái gì, các người đáp cái nấy, ai đáp chậm thì trói lại ném xuống sông.”

Ngô đại cữu và quản sự sợ cứng người, cố mở to đôi mắt đã bị đánh cho sưng húp nhìn khắp xung quanh.

Lũ côn đồ đã bị đánh gục, xung quanh chỉ còn hộ vệ Vương phủ. Nghe Phó Vân anh nói vậy, mấy hộ vệ nhặt dây thừng vào bao tải dưới đất lên, làm như chuẩn bị trói cả hai lại.

Bọn chúng rên lên, “Chúng ta nói, chúng ta nói tất!”

“Ai phái các ngươi tới đây? Vì sao các cửa hàng Phó gia đều thay chưởng quầy?”

Ngô đại cữu gào lên: “Là nhà các ngươi! Người Phó gia các ngươi, không liên quan tới chúng ta hết!”

Phó Vân anh và Phó Vân Khải nhìn nhau, hỏi tiếp: “nói cho rõ ràng, rốt cuộc là ai phái các ngươi tới?”

Hộ vệ đạp chân lên cánh tay bị thương của Ngô đại cữu, Ngô đại cứu la hét thất thanh, đau tới mức co giật, “Là cô cô của ta, nãi nãi của các ngươi! Cả thẩm thẩm của các ngươi nữa!”

Phó Vân anh nhíu mày.

Mặt Phó Vân Khải trắng bệch, “Các ngươi nói vớ vẩn gì thế! Nãi nãi và thẩm thẩm sao có thể phái các ngươi tới hại ta và Vân ca nhi được!”

Ngô đại cữu run rẩy cả người, khóc lóc, “Phía bắc có tin truyền về, tứ lão gia đã chết, bị bọn cướp giết chết, chỉ có mấy tên tiểu nhị chạy thoát quay về được, cô cô và tẩu tử muốn để lại toàn bộ tài sản cho Thái ca nhi, hai người các ngươi chỉ là con nuôi, cô cô nói không thể để cho hai ngươi lấy mất tiền của Thái ca nhi như thế, nên phái ta đến đây...”

Gió núi nhè nhẹ thổi, mang theo hương hoa ngào ngạt, chim ríu rít gọi nhau.

Phó Vân anh không nói gì, chân tay lạnh toát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.