Kiếp trước.
Hoa mận còn chưa tàn, cây mận đã bắt đầu đâm ra những chồi non, đầu cành chỗ xanh chỗ trắng, những hoa trắng muốt thanh khiết dường như cũng mang chút ánh xanh nhàn nhạt.
Hoa nghênh xuân bò kín bức tường trắng, cây hoa quế trổ ra những chiếc lá non tươi mới màu nâu nhạt, bên tường mấy cây hoa trà cũng tươi tốt, giữa tán lá xanh xen kẽ mấy nụ hoa.
Giữa sân, một cây hoa hạnh già hoa nở khắp cành, vào những ngày trời quang mây tạnh, hai bàn đu dây sẽ được đặt dưới gốc cây, gió nhẹ thổi qua, hoa bay lả tả tựa mưa rơi, về cuối xuân, hoa rơi càng dày, càng đẹp.
Có tiếng bước chân từ xa đi lại, một bàn tay với những ngón tay dài, khớp ngón tay rõ ràng nhẹ nhàng vén cành hoa tươi tốt tới độ che kín cả cửa tròn.
Sương sớm lấp lánh, một gương mặt tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng thấp thoáng hiện ra sau những cành hoa.
Hoắc Minh Cẩm nhìn khắp viện một lượt liền tìm thấy một cô bé đang ngồi dưới cơn mưa hoa, mặt mày rầu rĩ, môi hơi dẩu ra. Chàng bước vào trong viện.
cô nhóc Vân anh đang ngồi trên bàn đu dây, nàng mặc chiếc áo lụa màu xanh nhạt kiểu cách phối với chiếc váy màu vàng nhạt thêu hoa, eo đeo ngọc bội, đầu chải kiểu song kế, cài trâm hoa, bên tai đeo khuyên tai vàng nhỏ nhắn hình hồ lô, trên cổ tay là mộc chiếc vòng tay phỉ thúy, ăn mặc trang trọng như thế này, chắc hẳn là để ra ngoài, vậy mà khuôn mặt lại đầy buồn bực, tay nắm chặt dây thừng trên bàn đu dây, uể oải đưa đi đẩy lại, bên cạnh không có ai hầu hạ.
Chàng bước lại gần, giày gấm giẫm lên một lớp cánh hoa thật dày, phát ra âm thanh khe khẽ.
Tiểu Vân anh đang đờ đẫn bỗng nghe thấy vậy thì hơi hoảng sợ, ngẩng đầu lên nhìn thấy chàng, ngạc nhiên, buông tay khỏi bàn đu dây, đứng dậy, hành lễ với chàng, “Minh Cẩm ca ca tới chơi ạ.”
Hoắc Minh Cẩm ừm một tiếng, “Tại sao lại trốn một mình ở đây thế này?”
Hôm nay là hội hoa [1], lão phu nhân và Nguyễn thị đã hẹn nhau cùng ra ngoại thành ngắm hoa du xuân, chiều tối trở về tiện đường ghé qua miếu dâng hoa. Khi nãy kiệu của hai nhà gặp nhau ở đầu ngõ, lão phu nhân không thấy Vân anh đâu liền hỏi thăm, Nguyễn thị ngại ngùng, bảo Vân anh bị ốm nên không đi được.
[1] Hoa thảo tiết, tổ chức ngày 2, 12, 15 hoặc 25 tháng Hai âm lịch
Lão phu nhân lập tức vén màn lên đưa mắt ra hiệu cho Hoắc Minh Cẩm đang cưỡi ngựa bên cạnh để chàng ở lại.
Vậy là chàng tới đây.
Nghe chàng hỏi vậy, Vân anh thở dài, quay lại bàn đu dây, có vẻ vô cùng sầu muộn, hơi cau mày, hỏi chàng: “Minh Cẩm ca ca, nhà huynh có mấy chị em gái?”
Hoắc Minh Cẩm trả lời: “Ta không có chị em gái, chỉ có một anh trai, ba anh họ.”
Vân anh ngẩng đầu nhìn chàng, thấy chàng đang khom lưng nói chuyện với mình, sợ chàng mỏi bèn vỗ vỗ bàn đu dây trống bên cạnh, “Ca ca ngồi đi.”
Trong trí nhớ của Hoắc Minh Cẩm, từ bé đến giờ, chàng chưa ngồi bàn đu dây lần nào... Nhưng mà thấy nàng ngửa đầu nhìn mình đầy vẻ mong chờ như thế, chỉ có thể nghe lời, khom người ngồi xuống, chàng cao lớn, chân quá dài, phải gập lại mới ngồi được thoải mái.
Nàng thấy chàng phải đổi tư thế mấy lần mới ngồi được, bỗng nhiên bật cười, duỗi cẳng chân ngắn ngủn của mình ra so với chàng, nói: “Ca ca, huynh cao quá đi, muội ngồi còn không chống chân được cơ!”
Vừa nói, đôi bàn chân nhỏ ẩn hiện dưới tà váy vừa đu đưa trong không trung mấy cái, con bướm nhỏ trên mũi giày thêu rung rinh.
Chàng cũng bật cười, “Muội còn nhỏ, sau này lớn sẽ cao lên.”
Nàng lại thở dài, chậm rãi đu đưa bàn đu dây, buồn rầu nói: “Lớn lên chẳng vui tí nào.”
“Các anh trai muội lại trêu chọc muội à?”
Nàng lắc đầu, xòe bàn tay bắt lấy những cánh hoa hạnh đang bay trong không trung, “Đại ca lén dạy muội đọc sách, mẹ muội tức giận.”
Dừng lại một chút, nàng thổi bay cánh hoa trong lòng bàn tay, “Con gái nhà người khác cũng không đọc sách sao?”
Hoắc Minh Cẩm suy nghĩ thật nghiêm túc, “Cũng có đọc sách.”
“Con gái bên nhà huynh có được đi học không?”
Vừa hỏi ra câu này, nàng lại nhớ ra, “Muội quên mất, ca ca không có chị em gái.”
Hoắc Minh Cẩm hỏi: “Muội muốn đi học sao?”
Nàng gật đầu, giọng đầy vẻ tủi thân: “Muội không biết đi học có lợi ích gì... Nhưng muội học tốt mà, tại sao lại không cho muội đọc sách chứ?”
Từ trước đến nay chàng không biết ăn nói, chẳng biết phải an ủi nàng thế nào.
Nàng dùng sức đẩy bàn đu dây về phía trước, cảm khái một câu: “Nếu muội có thể đi học với các anh thì tốt biết mấy, muội sẽ học thật nghiêm túc.”
Hai người tự nhiên chẳng ai nói gì nữa.
Hoa hạnh rơi nhiều, rơi kín cả bờ vai hai người.
Vân anh đu bàn đu dây một lát, dường như vừa hiểu ra điều gì, đứng dậy, kéo Hoắc Minh Cẩm, “Chúng ta đuổi theo các anh muội đi, có khi họ vẫn chưa ra khỏi thành đâu.”
Hoắc Minh Cẩm ngồi bất động.
Nàng túm cánh tay càng kéo mấy cái mà chàng vẫn không nhúc nhích, chớp mắt ngơ ngác nhìn chàng.
Hoắc Minh Cẩm nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay muội không vui.”
Nàng hơi ngạc nhiên, nhoẻn miệng cười, đôi mày cong lên, “đã hẹn cùng đi dâng hoa rồi, muội còn giận dỗi với mẹ, nếu để các anh phải quay lại tìm muội thì thất lễ quá. hiện giờ đi vẫn kịp.”
Hoắc Minh Cẩm không nói.
Nàng dang hai cánh tay, đứng tại chỗ xoay một vòng cho chàng xem áo váy mới mình đang mặc trên người, “Muội thay quần áo rồi đây này, không đi thì phí.”
Hoắc Minh Cẩm vẫn chẳng nói lời nào.
Nàng không cười nữa, ôm chặt cánh tay chàng, nói thật: “Ca ca, hôm nay muội cáu gắt, giận dỗi, mẹ vội đi ra ngoài nên mới không rảnh chấp nhặt với muội, đến tối mẹ trở về, thế nào cũng mắng muội. Ca ca, huynh đưa muội đi, mẹ muội nể mặt huynh sẽ không mắng muội nữa.”
nói xong, trên mặt nàng lộ ra vẻ năn nỉ.
Hoắc Minh Cẩm không dám nhìn nàng quá lâu, hơi cúi đầu nói: “không sao, không muốn đi thì ở nhà...” Ngập ngừng một chút, chàng nói tiếp, “Thực ra ta cũng không thích đi du xuân.”
“Huynh cũng không muốn đi hả?”
Nàng nhoẻn miệng cười, buông tay, quay lại ngồi trên bàn đu dây, “Thế thì tốt rồi, chúng ta đều không đi. Tới khi mẹ muội về thì bảo ca ca tới nhà chơi, muội ở lại tiếp huynh.”
Hoắc Minh Cẩm ừm một tiếng.
“Trưa nay có bánh bột rau tể thái hấp, ca ca đã ăn bao giờ chưa?”
Nàng lập tức thể hiện phong thái tiểu chủ nhân, quay sang hỏi chàng.
Hoắc Minh Cẩm hơi cong khóe miệng, cười lắc đầu.
Vân anh lắc đầu, cảm thấy tiếc cho chàng vì đã bỏ qua một món ngon như vậy, “Vậy muội sẽ bảo họ hấp nhiều một chút, huynh nếm thử nhé, ngon cực kỳ.”
Ngày xuân, hoa hạnh rụng tựa mưa rơi, đến cơn gió thổi qua cũng mang theo một mùi hương thanh thanh ngọt ngọt.
Hai người ngồi trên bàn đu dây, mỉm cười nói chuyện phiếm, chầm chậm đu đưa, bàn đu dây chạm vào cành hoa, những cơn mưa hoa hạnh đổ xuống.
Cảnh xuân kiều diễm, những năm tháng thuở thiếu niên thoáng trôi qua như giấc mộng.
...
“Lão đại? Lão đại? Vân ca nhi?”
Bên tai truyền tới tiếng gọi dồn dập của Viên Tam, có ai đang nắm bả vai nàng lắc đi lắc lại.
một lát sau, Phó Vân anh cuối cùng cũng tỉnh.
Nàng mở mắt, nhìn xung quanh một lượt mới phát hiện ra mình đang gục xuống bàn ngủ.
Chỗ này là một khách điếm dưới chân núi Đồng Sơn, gian phía trước bán rượu, khu phía sau là phòng nghỉ. Bọn họ đi từ trên núi xuống, thuê mấy gian phòng cao cấp, Phó tứ lão gia một gian, nàng ở lại bên cạnh chăm sóc cho ông, Kiều Gia và Viên Tam ở tầng dưới.
Cả đêm nàng không ngủ, lúc ngồi bên bàn đã thiếp đi.
Viên Tam rót cho nàng một ly trà, “Lão đại, ngươi đói lắm hả? Lúc mơ còn nói muốn ăn bánh bột rau tể thái.”
Phó Vân anh vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn hơi lơ mơ, nhận chén trà uống mấy ngụm, mấy ngày liền bôn ba không thấy mệt mà giờ ngủ một giấc, tới khi dậy lại thấy toàn thân nhức mỏi, đặc biệt là bả vai và cánh tay đau đớn rã rời.
Nàng mơ thấy bánh bột rau tể thái sao?
đã lâu rồi không ăn, bỗng nhiên nhớ tới, thực sự nàng cũng hơi thèm. Phó gia không ăn rau tể thái, chỉ dùng rễ cây tể thái để nấu canh trứng gà.
Viên Tam chỉ vào chăn đệm hắn đã trải sẵn, “Lão đại, ngươi nằm xuống ngủ một lát đi, ngồi ngủ không thoải mái.”
Phó Vân anh lắc đầu, nhìn về phía Phó tứ lão gia còn đang hôm mê, đứng dậy, đi ra ngoài hành lang.
Kiều Gia cũng đang ở đó, “Hoắc đại nhân và Cẩm Y Vệ ở dưới tầng một, sắp đi rồi ạ.”
Hoắc Minh Cẩm dường như rất bận rộn, sau khi giao lại chuyện trên núi cho người trong huyện nha xử lý, huynh ấy liền lập tức dẫn cấp dưới quay lại kinh thành.
không biết viêc huynh ấy cần xử lý đã làm tốt hay chưa...
Phó Vân anh day day ấn đường, mệt mỏi.
Tay chân nàng đã tê cứng, bám vào lan can từ từ đi xuống.
Dưới tầng im lặng, Cẩm Y Vệ ra ra vào vào, tuy tất bật nhưng không ai lên tiếng, đến tiếng bước chân cũng khẽ khàng.
Tiểu nhị bưng cơm và thức ăn nóng lên, lúc đi xuống tầng, đôi tay đang bưng khay đồ ăn cũng run rẩy.
Phó Vân anh trở về phòng ăn một bát miến gà xé sợi, nghe thấy tiếng động từ ngoài sân của khách điếm truyền lại, vội vàng đặt đũa xuống, đi tới cạnh cửa sổ, mở cửa ra.
Dưới sân rất đông người, Cẩm Y Vệ dẫn mười mấy con ngựa lớn to khỏe từ chuồng ngựa đi ra.
Chỉ lát sau, cánh cửa dưới tầng một mở rộng, Cẩm Y Vệ cung kính theo sau Hoắc Minh Cẩm đi ra ngoài. Chàng đã thay bộ quan phục của quan võ, áo đỏ thẫm, tay áo bó, hông quấn thắt lưng da, lệnh bài bằng ngà, chân đi ủng. Lúc lên lưng ngựa, ánh mắt chàng quét ngang qua vị trí của một căn phòng trong khách điếm.
Trong làn sương mù vẫn còn chưa tan, ánh mắt chàng vừa hay chạm vào ánh mắt Phó Vân anh.
Phó Vân anh còn chưa kịp có phản ứng gì, khóe miệng chàng đã cong lên, tay nắm dây cương, chân thúc nhẹ vào bụng ngựa, con ngựa hứng chí, chạy như bay ra ngoài.
một người một ngựa dần xa khuất tầm mắt.
Những người còn lại cũng vội vàng giục ngựa theo sau.
Trong nháy mắt, sân khách điếm đã trống không, chỉ còn tiếng vó ngựa xa dần.
Có phải khi nãy Hoắc Minh Cẩm vừa mỉm cười với nàng không?
Phó Vân anh nhìn bụi đất vẫn cuộn lên dưới tầng, nhớ tới mấy sợi tóc bạc trên mái đầu chàng, ngẩn người thất thần.
Huynh ấy cắt đứt với người nhà, không có vợ, không có con, không có chị em gái, chẳng có gì hết.
Năm ngoái, lần đầu tiên gặp huynh ấy ở phủ Võ Xương, ánh mắt huynh ấy thật lạnh lùng, lúc nào cũng như thể không buồn cũng không vui, không có một chút cảm xúc.
Vậy mà huynh ấy lại ôn hòa với cái người mới quen biết chưa lâu là nàng như thế...
Nàng nợ huynh ấy hai mạng sống.
Mấy vò rượu hoa quế làm sao trả hết được.
Lúc này, phía sau vọng tới mấy tiếng ho khan.
Phó Vân anh xoay người lại, lao về phía giường, “Tứ thúc.”
Thực ra ban sáng Phó tứ lão gia đã tỉnh dậy một lần, thấy nàng ngủ say quá nên không nỡ gọi nàng dậy, giờ nghe thấy tiếng gọi của nàng, từ từ mở mắt ra, vừa ho khan vừa chống người định ngồi dậy.
Nàng đỡ Phó tứ lão gia ngồi tựa vào thành giường, bưng ly trà tới để ông uống cho đỡ khát.
Cổ họng Phó tứ lão gia vừa khô vừa ngứa, uống ừng ực một lúc đã hết ba ly trà, thở dài một hơi: “Ôi mẹ ơi, ta sợ gần chết!”
Cái giọng điệu cảm thán này vô cùng mạnh mẽ.
Phó Vân anh nghe vậy cũng bật cười, bảo Viên Tam xuống bếp bưng nồi canh mà nàng sai tiểu nhị hầm lên.
Phó tứ lão gia đã đói tới mức bụng réo ầm ầm, ăn sạch bách cả một nồi canh thịt to đùng, lau miệng rồi nói: “Cuối cùng cũng được ăn no.”
Ăn no, ông lại bắt đầu ba hoa khoác lác về chuyện ban đầu khi gặp cướp ông đã nhanh trí ra sao, nhanh chóng thay quần áo, giả làm tiểu nhị, trốn vào trong xe, nhờ thế mới giữ được tính mạng. Khi bị bắt lên núi, trong người ông vẫn cất mấy cuốn sách định dùng để tặng người khác liền nghĩ ra một cách, xé trang sách ra rồi vẽ ký hiện lên, rải khắp mọi nơi, những người đi cùng không biết chữ mà dù có viết chữ đi nữa thì cũng không hiểu kí hiệu, nhờ cách này ông mới có thể truyền được tin tức ra ngoài.
Ông không dám chết. Ông mà chết rồi, cả nhà biết làm sao bây giờ? Mẹ ông già rồi lẫn cẫn, vợ ông tuy tháo vát nhưng cuối cùng cũng chỉ là phụ nữ trong nội trạch, nhìn thì có vẻ kiên cường mạnh mẽ, nhưng thực sự không có ông bên cạnh thì sẽ chẳng còn ai có thể tin tưởng, Khải ca nhi, Thái ca nhi đều còn nhỏ. Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi còn chưa lấy chồng... anh tỷ nhi hiểu biết nhưng mà nàng chỉ là một bé gái, làm sao giữ nổi gia nghiệp lớn như thế bây giờ?
Phó tứ lão gia sợ chết, vô cùng sợ chết.
Mỗi lần đi nơi khác lấy hàng, ông sẽ sắp xếp mấy tiểu nhị có dáng người tương tự mình ngồi cùng xe, chỉ cần có bất cứ động tĩnh nhỏ nào liền nhanh chân chạy trốn, hàng hóa là thứ yếu, chỉ cần giữ được tính mạng, sau này vẫn có thể kiếm tiền.
Hết lần này tới lần khác đụng độ bọn cướp nhưng khác hẳn với những câu chuyện mà ông kể trên bàn ăn cho mọi người trong nhà nghe, ông nào dám đối đối với cái đám liều mạng không sợ chết đó, ông từng nhảy xuống sông, từng chui vào hòm, thậm chí từng quỳ xuống trước mặt bọn chúng lạy lục xin tha... Ông đã từng làm bao nhiêu việc đớn hèn chỉ để bảo vệ mạng sống của mình, ông còn có cả một gia đình cần phải chăm sóc, không thể chết như thế được.
Lần này cũng vậy, ông khóc lóc thảm thiết, cầu xin bọn cướp đừng giết ông, ông có thể làm việc cho bọn chúng, bọn cướp cười sằng sặc, đứng quanh ông đi tiểu vào người ông, bắt ông quỳ rạp xuống đất bắt chước tiếng chó sủa.
Ông vẫn nhịn nhục.
Những thương nhân cứng đầu cứng cổ không chịu làm theo đều đã trở thành vong hồn dưới lưỡi đao của chúng.
Ông không sợ mất mặt, không sợ vất vả, người trong nhà còn đang chờ ông trở về.
Dù cho ở bên ngoài có phải lê lết khổ sở thế nào đi chăng nữa thì khi về tới nhà, ông vẫn cứ thật oai phong, vẻ vang, những câu chuyện mà ông ba hoa khoác lác đều không phải là sự thật, nhưng những nguy hiểm gặp phải lại có thật.
Khoác lác hồi lâu, ông vuốt tóc Phó Vân anh, thở dài: “Tứ thúc biết anh tỷ nhi nhà chúng ta cũng thông minh giống tứ thúc mà...”
Những người đi đào quặng ở mỏ sớm muộn gì cũng bị bọn cướp giết người diệt khẩu, ông không biết bản thân mình còn có thể sống bao lâu nữa, hằng ngày vừa mở mắt ra đã nghĩ tới chuyện làm cách nào để trốn thoát nhưng bọn cướp canh chừng quá nghiêm ngặt, hơn nữa dưới chân núi đâu đâu cũng có tai mắt của bọn chúng, dù có chạy thoát khỏi hang ổ của chúng cũng có thể bị người trong thôn dưới chân núi bắt được.
đang lúc ông đang tuyệt vọng nhất, mấy cao thủ đã từ trên trời rơi xuống, xông thẳng tới nơi ông bị giam giữ, cứu được ông rồi châm lửa đốt cháy hang ổ của bọn cướp.
Hồi tưởng lại tất cả những chuyện đáng sợ ấy, ông vỗ ngực, mắt híp lại, cười hì hì: “Tứ thúc con thông minh chứ hả?”
Phó Vân anh bật cười, biết ông sợ khiến nàng lo lắng nên mới không kể những chuyện nguy hiểm đến đáng sợ kia, không vạch trần ông, “Đúng ạ, may mà tứ thúc nhạy bén mới có thể thoát khỏi hiểm nguy.”
Phó tứ lão gia cười ha hả bỗng nhiên a một tiếng, “Những người hôm qua lên núi thân thủ nhanh nhẹn, xuống tay dứt khoát, không giống bộ khoái trong huyện nha lắm...”
Phó Vân anh gật đầu, nói: “Những người lên núi tối qua là Cẩm Y Vệ... Người đã cứu tứ thúc ra là Hoắc đại nhân.”
Phó tứ lão gia ngây người ra một lúc, kinh ngạc, “Hoắc đại nhân? Có phải là cái vị Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ, Hoắc Minh Cẩm đại nhân không?”
Phó Vân anh lại gật đầu.
“Tại sao ngài ấy lại cứu ta?” Phó tứ lão gia vẫn chưa thể tin vào tai mình, “Người ta đường đường là Chỉ huy sứ cơ đấy!”
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn nghĩ chưa ra, ông xua tay, “nói thế nào thì cũng thật trùng hợp, ngài ấy đã cứu con, giờ lại cứu cả tứ thúc, đúng là đại ân nhân của nhà chúng ta, chỉ tiếc là chúng ta chẳng báo đáp nổi ngài ấy cái gì.”
Thân phận Hoắc đại nhân cao quý, sự cảm kích những người dân bình thường như họ, đối với ngài ấy mà nói, nhẹ tựa lông hồng, có khi người ta còn chẳng nhớ bọn họ là ai cũng nên.
Phó Vân anh nghĩ ngợi, không đề cập đến chuyện chính nàng đã nhờ Hoắc Minh Cẩm giúp đỡ, chuyển sang chuyện khác, “Tứ thúc, con đã đón bà nội và mọi người tới phủ Võ Xương.”
Phó tứ lão gia nhíu mày, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi, thở dài, “Người trong dòng tộc chèn ép người nhà chúng ta phải không?”
Phó Vân anh kể chuyện người trong dòng tộc giấu giếm tin tức, định nhân cơ hội này chiếm đoạt tài sản.
Phó tứ lão gia cũng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ sa sầm mặt, ngồi nghe nàng kể những chuyện đã xảy ra, đôi bàn tay siết chặt, nghe tới cuối câu chuyện, ông cười lạnh, “Đúng là tứ thúc đã đánh giá bọn họ quá cao, cứ tưởng rằng dù sao họ cũng có chút tình cảm.”
Ông căm hận hồi lâu rồi lại nén giận, kéo tay Phó Vân anh, “Con ngoan, khổ thân con.”
Con bé mới được bao nhiêu tuổi chứ? Vậy mà gặp nguy cũng không loạn, chống chọi với cả dòng tộc, bảo vệ người nhà, còn thu hồi được cửa hàng, nghe con bé nói thì nhẹ nhàng đơn giản, cứ như thể chuyện gì cũng trôi chảy thuận lợi, theo thứ tự mà làm là được, nhưng ông biết con bé đã gặp phải bao nhiêu hiểm nguy. Con bé đã phải đối mặt với một lũ sói ăn thịt người, chỉ cần có chút sơ hở, những kẻ đó sẽ ăn tươi nuốt sống nó!
Con bé gánh vác tất cả, còn đưa người tới Đồng Sơn cứu ông... Nếu không có anh tỷ nhi, cả nhà bọn họ đều đã chết cả.
Phó tứ lão gia hơi nghẹn ngào.
Phó Vân anh cười lắc đầu, “Chuyện đều đã qua rồi... Tứ thúc không sao là tốt rồi ạ.”
Mắt Phó tứ lão gia loang loáng nước mắt, một phần là do đau lòng, một phần là do tức giận, thậm chí còn có vài tia sáng lạnh lẽo lướt qua trong giây lát, ông nhẹ nhàng nói: “Từ lâu tứ thúc đã muốn chuyển nhà, chỉ hiềm dù sao cũng là quê mình, bà nội và thím con không nỡ xa họ hàng thân thích trong tộc, lần này cũng vừa đúng lúc, không còn lưu luyến gì nữa, cắt đứt thì cắt đứt luôn.”
“Chỉ tiếc là chuyện hôn nhân của Nguyệt tỷ nhi và Quế tỷ nhi...”
Nếu đã chuyển đi thì không thể quay về được nữa, chuyện hôn nhân của Phó Nguyệt và Phó Quế cũng không thành.
Phó tứ lão gia gạt nỗi muộn phiền đi: “Nhân duyên do trời định, có lẽ duyên phận của hai đứa nó không phải ở huyện Hoàng Châu.”
Sau đó, hai chú cháu bàn bạc về chuyện ruộng đồng dưới quê và cửa hàng.
Phó tứ lão gia nghe Phó Vân anh kể chi tiết về quá trình xử lý cửa hàng, hỏi nàng: “Trịnh gia, Tề gia, Vương gia, Lý gia từ lâu đã có ý với mấy trăm mẫu ruộng và mấy cửa hàng của nhà chúng ta, cũng có vài lần đề nghị mua lại, tứ thúc vẫn không đồng ý, sao lần này con lại không bán cho mấy nhà đó mà lại chọn Chu gia?”
Chu gia vẫn luôn có thù oán với Phó gia.
Phó Vân anh nói: “Trịnh gia, Tề gia, Vương gia và Lý gia từ trước tới nay có quan hệ mật thiết với Phó gia, có người không dám mua, có người lại nhân cơ hội này để ép giá, định nhân lúc cháy nhà đi hôi của. Con chọn Chu gia vì thứ nhất nhà họ vẫn luôn mong muốn vượt lên các nhà còn lại, rất cần khu vực mặt tiền phố Tây đại; thứ hai nhà họ không sợ Phó gia, sau khi mua được ruộng đất sẽ yên tâm làm ăn, không sợ người trong dòng tộc tới làm phiền; thứ ba nhà bọn họ luôn muốn thấy mấy người trong tộc bị thiệt, chỉ chờ con trở mặt với dòng tộc nên họ đồng ý với tất cả những yêu cầu của con, làm ăn với họ còn yên tâm hơn làm ăn với mấy nhà kia nhiều.”
Từ lần định đánh nàng ở thư viện rồi lại bị nàng dọa cho một trận vô cùng nhục nhã, sau đó Chu Đại Lang lại bị nàng tìm cơ hội chỉnh cho vài lần, cuối cùng không dám ho he gì nữa. hắn từng nói với người Chu gia, “Thằng nhóc Phó Vân kia không phải hạng tầm thường, về sau gặp hắn cứ đi đường vòng cho lành.”
Chu gia và Phó gia có thù oán mấy đời, dù cũng có người cố gắng hàn gắn lại quan hệ cũng không thể nào thay đổi được, vậy nên liền mặc kệ, cứ tiếp tục thù oán tiếp đi.
Chu gia thấy nội bộ Phó gia náo loạn thì vô cùng mừng rỡ, những người bên Chu gia vốn luôn để ý động tĩnh bên Phó gia biết tin Phó Vân anh về huyện Hoàng Châu đã bật cười ha hả, “Có trò vui xem rồi.”
Quả nhiên, những người nọ kéo một đám con cháu tới nhà xem kịch.
Những nhà có quan hệ thông gia với nhà bọn họ là Ngô gia, Lư gia và những thân thích khác đều khoanh tay đứng nhìn, vậy mà những người có thù oán với Phó gia là Chu gia lại chủ động tới làm chỗ dựa cho Phó Vân anh.
sự đời nực cười như vậy đấy.
Phó tứ lão gia thở dài, “Con là vậy là đúng lắm, những cách xử lý trước kia tứ thúc dạy cho con, nhìn thì có vẻ ổn thỏa nhưng thực ra chưa chắc đã có tác dụng. Trước kia tứ thúc không nói với con, sợ làm ảnh hưởng tới danh dự của người trong nhà, hôm nay tứ thúc nói với con lần đầu tiên...”
Ông ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Con biết vì sao Đồng ca nhi phải ở nhà chúng ta không?”
Phó Vân anh lắc đầu.
Mặt Phó tứ lão gia lạnh lùng, ông nói: “Năm ấy, lúc đại quan nhân Tô gia có chuyện còn để lại mấy tòa nhà lớn, vài cửa hàng, nhà bọn họ buôn trà, dù nói là ngày ngày hốt bạc cũng không phải là nói quá... Tô đại quan nhân vừa mất, người trong tộc liền tiếp quản gia sản, chuẩn bị phân chia. Phó lão tam có quan hệ thông gia với nhà họ, người Tô gia đề nghị ông ta đứng ra phân xử, ông ta bèn mua lại ruộng của Tô gia, con biết mỗi mẫu bao nhiêu tiền không? Chỉ ba trăm tiền!”
Phó Vân anh rùng mình.
Ruộng đồng bảy tám lượng bạc một mẫu, dù mua rẻ mấy đi chăng nữa cũng sẽ không tới mức ba trăm tiền. Như thế là Phó tam lão gia giậu đổ bìm leo.
“Việc này ông ta làm như vậy thật sự không có đạo đức gì sất, nhưng mà ông ta lại nói làm như vậy là để giữ lại tiền cho mẹ con Đồng ca nhi, không thể để người Tô gia được lợi, mọi người đều thấy ông ta chu đáo, biết suy nghĩ trước sau, về sau ông ta lại đón mấy mẹ con Tô Đồng về nhà nuôi, thực sự cũng đối xử tốt với Đồng ca nhi, tứ thúc còn tưởng rằng chuyện trước kia là do mình hiểu lầm ông ta...” Phó tứ lão gia hừ lạnh, “Hóa ra tứ thúc cũng không suy đoán linh tinh.”
Phó tứ lão gia càng nghĩ càng bực mình, “Đây là do Vân Chương không có ở nhà... Nếu Vân Chương ở nhà, bọn họ dám làm càn thế chắc?”
Phó Vân anh nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ đang khép hờ, ngoài cửa sổ trời quang mây tạnh, đã vào cuối thu rồi.
Sau khi thi hội là phục thí ở điện Bảo Hòa, vòng thi này sẽ xếp thí sinh thành ba hạng: nhất đẳng, nhị đẳng và tam đẳng, cuối cùng là thi đình diện thánh, kì thi đình sẽ quyết định tam giáp.
không biết Phó Vân Chương thi đình có tốt không, chắc mấy ngày nữa, tin mừng hẳn là sẽ được đưa từ phía bắc xuống.
...
Huyện Hoàng Châu.
Chiếc kiệu dừng lại ở đầu ngõ, gã sai vặt Liên Xác bước đến vén màn kiệu lên, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú như tranh nhưng lại tiều tụy, mệt mỏi.
Phó Vân Chương giơ nắm tay che lên miệng ho khan mấy tiếng, ho nhiều, khuôn mặt tái nhợt hơi đỏ lên.
Liên Xác vội dìu y xuống kiệu, “Thiếu gia, đi mời thầy thuốc trước đã...”
Phó Vân Chương xua tay, xuống kiệu, từ từ bước tới trước cửa.
Đèn lồng và câu đối trắng trên cửa đã bị gỡ xuống từ lâu, tấm biển lớn cũng đã được đổi, giờ nhà treo biển Chu gia.
Xung quanh đây đều là họ hàng thân thích Phó gia, Chu gia mà tới đây ở thì có khác nào dê vào ổ sói nhưng người Chu gia vẫn cứ muốn mua tòa nhà này cho bằng được, dù bọn họ có không ở nổi thì mỗi ngày cũng phải nghênh ngang lượn qua lượn lại mấy lần, cố ý làm người Phó gia tức điên, chỉ cần nhìn những người Phó gia xung quanh mặt mày trắng bệch, buồn bực, tức tối, bọn họ đã cảm thấy mua tòa nhà này cũng không phí tiền tẹo nào!
Phó Vân Chương vừa mới đứng lại ở cửa một chốc đã có một người Chu gia ở trong chạy ra, chống nạnh chỉ vào mặt y chế giễu: “Giờ chỗ này đã là nhà của Chu gia rồi...”
đang định châm chọc thêm mấy câu đã nhận ra y chính là nhị thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy, sợ tái mặt, phanh một tiếng đóng cửa lại.
Mặt Phó Vân Chương sa sầm, ho một tiếng, hỏi một người Phó gia đang ở gần đó: “Người nhà tứ thúc đi đâu rồi?”
hắn vẫn luôn lãnh đạm với người trong tộc, giờ đây tuy thái độ vẫn lịch sự nhưng câu hỏi lại vang lên lạnh như băng, người kia đổ mồ hôi như tắm, cúi gập đầu, ngập ngừng nói: “Nghe nói là tới phủ Võ Xương rồi ạ, đi cả đêm.”
Suốt dọc đường ngựa chẳng dừng chân, vội vàng trở về như thế... cuối cùng vẫn chậm một bước.
Vẫn còn may anh tỷ nhi còn có thể xử lý ổn thỏa, không để họ đạt được mục đích, nhưng nếu nàng có gì sơ sẩy thì sao?
Nàng có gan dạ thế nào thì nói cho cùng cũng chỉ có một mình đơn độc, một người con gái, chỉ cần đi sai một bước là cả đời sẽ bị hủy hoại. Dòng tộc có rất nhiều cách để đẩy những người con gái không chịu phục tùng họ vào chỗ chết.
Thế gian này hiểm ác tới mức người bình thường không thể nào tưởng tượng ra nổi.
Phó Vân Chương khẽ khép mắt lại, cố lấy lại bình tĩnh, ép sự tức giận đang quay cuồng trong lòng xuống, trở về nhà.
Tin mừng y thi đỗ cống sĩ vừa về đến huyện, ai ai cũng vui mừng, đến đi lại cũng thấy lâng lâng như bay, người Phó gia đang chuẩn bị tiệc chúc mừng, quản sự tất bật, vừa cười rổn rảng vừa chạy ra chạy vào.
Tất cả mọi người đều mang một bộ mặt tươi cười, ra sức lấy lòng y. Mấy vị tộc lão tuy thuộc hàng cha chú nhưng nhìn thấy y vẫn chủ động đứng lên thăm hỏi y.
Y hờ hững, mặt mày tối tăm quay về đại trạch.
“Phó Dung đâu?”
sự lạnh lẽo trong giọng nói khiến y hoàn toàn không giống như trước đây, nha hoàn thấy vậy sợ hãi, giọng run run: “Dung tỷ nhi nói hoa trà trong viện đang nở đẹp, hôm nay mở tiệc trong sân mời các vị tiểu thư tới ngắm hoa.”
Trong viện bày một bàn tiệc, bảy tám tiểu thư trẻ tuổi vừa ăn điểm tâm tinh xảo vừa hái hoa trà, nói nói cười cười hết sức vui vẻ.
Phó Dung chọn một đóa đỏ nhất cài lên mái tóc, đưa gương ra soi, mấy tiểu thư khác ngồi bên cạnh nàng ta cười phụ họa, khen nàng ta đẹp như tiên nữ.
Nàng ta giả vờ giận dỗi: “Các ngươi chỉ được cái hay trêu ghẹo ta là giỏi.”
Tiếng bước chân dồn dập đổ về, quản sự đẩy cửa viện ra, mười mấy bà tử lũ lượt kéo vào, vây kín tiểu viện.
Các vị tiểu thư sợ hãi, nhìn nhau.
Phó Dung lạnh lùng hỏi: “Các ngươi làm cái trò gì thế?”
Quản sự cười đon đả khom mình hành lễ với các vị tiểu thư, thưa: “Hôm nay đúng dịp nhị thiếu gia vừa trở về, buổi tiệc đành dừng lại tại đây, tiểu nhân sẽ đưa các vị tiểu thư về. Có chỗ nào sai sót, mong các tiểu thư thứ lỗi.”
Nghe nói người đỗ cống sĩ đứng thứ chín là Phó Vân Chương đã trở về, các vị tiểu thư ửng hồng đôi má, chần chừ không muốn ra về.
Quản sự làm việc dứt khoát, làm như không hiểu những lời bóng gió của các vị tiểu thư, đưa mắt nhìn xung quanh, mấy bà tử cung kinh đưa các tiểu thư ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, trong viện chỉ còn lại mình Phó Dung, trực giác mách bảo cho nàng ta Phó Vân Chương lần này về chắc chắn không phải chuyện hay, nhớ tới cảnh y cảnh cáo nàng ta trước khi lên phía bắc, nàng ta rùng mình sợ hãi, nói: “Ta muốn qua chỗ mẹ ta.”
Bà tử ngăn nàng lại, nụ cười lạnh lẽo, “Tiểu thư, nhị thiếu gia đang chờ gặp tiểu thư.”
Phó Dung gần như thét lên: “Ta muốn gặp mẹ ta!”
“Bốp” một tiếng, bà tử giơ tay tát thẳng vào mặt nàng ta.
Nàng ta ôm mặt giật lùi về phía sau mấy bước, mắt trợn trừng, đầu choáng váng, bà tử này mà cũng dám đánh nàng ta?!
Từ ngoài cửa viện vang lên tiếng bước chân rất khẽ, đám tôi tớ đang theo Phó Vân Chương đi vào.
Y vẫn cứ cao cao tại thượng như thế, tuy đi đường mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt nhưng bệnh tật vẫn chẳng thể nào lấn át nổi khí chất xuất chúng của y, chỉ có điều thái độ bình tĩnh ôn hòa trước kia đã không còn, y lạnh lùng nhìn nàng ta, ánh mắt như sắp cắt nàng ta thành nhiều mảnh.
Phó Dung càng lúc càng sợ y, cả người run lẩy bẩy, khóc lóc hỏi: “Tại sao lại đánh muội?”
Mặt Phó Vân Chương lạnh tanh, y nhìn xung quanh.
Mấy bà tử cúi đầu, lẳng lặng lui ra ngoài, đóng cửa viện lại.
Chỉ có Liên Xác và quản sự là ở lại.
Phó Dung càng run rẩy.
Phó Vân Chương nhìn nàng ta, đôi mắt đen sâu thẳm dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của nàng ta, “Vốn tưởng rằng ngươi kiêu căng ngang ngược, không ngờ ngươi lại độc ác đến thế... Nha hoàn của Phó Nguyệt là do ngươi mua chuộc đúng không? Ngươi lừa Phó Nguyệt tới khu nhà của người hầu để làm gì?”
Phó Dung hoảng loạn, lui về sau một bước, “không phải muội làm, đó là mấy người thúc công, họ bảo muội làm!”
Phó Vân Chương làm như không nghe thấy, nói tiếp: “Nha hoàn của Lư thị tới nhà xin giúp đỡ, ngươi sai người đóng cửa lớn, không cho bất kỳ ai đi vào, giấu giếm tin tức, lừa gạt mẹ ta... Phó Dung, ngươi giỏi lắm.”
Mấy chữ cuối cùng được y nói ra từng chữ từng chữ một, giọng điệu vẫn điềm tĩnh nhưng nỗi tức giận lại như biển cuộn sóng trào.
Phó Dung hít một hơi khí lạnh, ngã ngồi trên mặt đất.
Quản sự tiến lên mấy bước, đang định kéo Phó Dung dậy, bên ngoài viện lại truyền tới một giọng nói già nua, cửa viện cũng mở ra, “Ngươi định làm gì?”
Đám nha hoàn đỡ Trần thị đến.
Mặt Trần thị tràn đầy phẫn nộ, chống gậy, run rẩy đi tới trước mặt Phó Dung.
Phó Dung gào lên khóc nức nở, ôm chân Trần thị, “Mẹ! Nhị ca muốn hại con!”
Mặt Trần thị biến sắc, nổi giận đùng đùng, “Ngươi dám động vào con bé thì cứ hại mẹ ngươi trước đã!”
Đám tôi tớ nhìn nhau, lui về phía sau vài bước, thở cũng không dám thở mạnh.
Phó Vân Chương kìm nén, “Người tâm tư độc ác như thế, Phó gia không chứa chấp nổi.”
Phó Dung khóc lóc thảm thiết, lắc đầu quầy quậy, đóa hoa trà trên mái tóc rơi xuống, “Mẹ, mẹ đừng đuổi con đi!”
Trần thị cười lạnh, “Con bé là con gái ta, để ta xem ai dám động vào nó!”
Bà ta cầm gậy gõ mạnh xuống nền gạch, “Chỉ vì chuyện của Phó lão tứ sao? Ta nói cho ngươi biết, chuyện mấy mẹ con họ tới nhờ ta giúp đỡ ta cũng biết, kể cả Dung tỷ nhi không dối gạt đi chăng nữa, ta cũng sẽ không ra mặt giúp bọn họ!”
Mặt Phó Vân Chương sa sầm, “Mẹ, mẹ cũng đã từng trải qua chuyện như vậy.”
Trần thị đứng chắn trước mặt Phó Dung, mặt mày lạnh lẽo, “Ngươi thân thiết với người bên ngoài lại không thèm quan tâm tới chính em gái mình. Ta nói cho ngươi biết, chuyện nhà bên đó ta biết hết đấy nhưng ngươi tốt nhất cũng đừng có xen vào làm gì!”
Phó Vân Chương lặng người, im lặng một lúc lâu, mắt khẽ khép lại, cô độc đứng đó, từ từ gặm nhấm sự tức giận và thất vọng từng chút từng chút một.
Bao nhiêu năm nay... y vẫn luôn cô độc như thế, giờ thì có gì phải ngạc nhiên đâu.
Y tức giận đến bật cười, chậm rãi đi tới trước mặt Trần thị, “Mẹ à... Mẹ không giúp họ... Con giúp...” Giọng y càng ngày càng thấp, khe khẽ nói mấy câu.
Phó Dung không nghe rõ y nói gì.
Chỉ có Trần thị là nghe rõ, mặt bà ta tái nhợt, trợn trừng mắt, sửng sốt nhìn Phó Vân Chương chằm chằm.
“Ngươi! Ngươi...” Mắt bà ta đỏ ké, người run rẩy vì phẫn nộ, “Ngươi điên rồi!”
Câu này thì Phó Dung hiểu, nàng ta sợ hãi run lên bần bật.
...
Phủ Thuận Đức. Trạm dịch ngoại thành.
Quốc Tử Giám Tư nghiệp Chu Nhân rót cho Thôi Nam Hiên, người vừa mới được triệu hồi về kinh sư, một ly rượu, nói mấy lời khách sáo: “Suốt dọc đường bôn ba vất vả, Thôi thị lang có mệt không?”
Thôi Nam Hiên nhận ly trà, nói cảm ơn, “không cần lo lắng, nửa chặng đường đầu đi đường thủy, vẫn thoải mái lắm.”
Chu Nhân cười ha hả, hai người vừa uống rượu vừa bàn luận về những chuyện xảy ra ở kinh sư gần đây.
Thái độ của Thôi Nam Hiên không mấy nhiệt tình, hơi lãnh đạm.
Chu Nhân không phật lòng, chủ động bắt chuyện với hắn, còn đề nghị hắn cùng về kinh với mình.
Thôi Nam Hiên là người linh hoạt, sau khi đắc tội với Thẩm Giới Khê, đầu tiên là bị bãi quan, sau đó không hiểu sao lại bị đẩy về Kim Lăng nhậm một chức quan nhàn tản. Đất Kim Lăng vốn được coi là vùng đất để dưỡng lão, các đại thần trong triều đều cho rằng cả đời này hắn không thể nào ngóc đầu lên được nữa. không ngờ Thôi Nam Hiên lại nhân cơ hội này để thu thập chứng cứ về chuyện thái giám trấn thủ Kim Lăng tham ô, dâng tấu tố cáo thái giám kia, nhân tiện cũng chỉnh đốn lại các quan viên lớn nhỏ ở Kim Lăng, chỉ trong một thời gian ngắn đã khiến cho Kim Lăng hoàn toàn thay đổi. Hoàng thượng đọc xong tấu chương, nhớ tới mấy năm trước hắn từng thẳng tay cải cách, thực thi chính sách mới dứt khoát như thế nào bèn hạ chỉ triệu hắn về lại kinh sư.
Tôn Quý phi và anh trai của Tôn Quý phi biết tin đã buông lời trách móc Thôi Nam Hiên không coi ai ra gì, không tôn trọng những người quyền quý ở Kim Lăng ngay trước mặt Hoàng thượng.
Hoàng thượng mỉm cười nói: “Người nọ là người thẳng tính, có phải hắn đã đắc tội với ngươi rồi hay không? Trẫm thay mặt hắn xin lỗi ngươi vậy.”
anh trai của Tôn Quý phi sợ tới mức vội vàng quỳ rạp xuống đất xin Hoàng thượng trách tội.
Giờ người trên triều đều đã biết Hoàng thượng vốn không thực sự có ý định bỏ rơi Thôi Nam Hiên.
Chuyện Vương đại nhân vào Nội các chỉ còn thiếu một bước nữa, Thôi Nam Hiên vẫn chưa chịu thể hiện rõ lập trường. Chu Nhân là môn sinh của Vương đại nhân, rất muốn kéo Thôi Nam Hiên về phe mình.
Hai người đang ngồi nói chuyện trong phòng bỗng nghe thấy phía ngoài trạm dịch có tiếng ầm ĩ náo động
Quan viên và tạp dịch trong trạm dịch ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, có tiếng ngựa hí vang và tiếng người ồn ào.
Lát sau, mấy quan viên lại chạy về, mặt mày lo lắng, chạy quá nhanh, mấy người ngã lên ngã xuống, lên tầng tìm kiếm một hồi rồi lại huỳnh huỵch chạy xuống, loạn tới mức vấp chân vào nhau.
Chu Nhân bật cười, “Làm sao thế này?”
hắn gọi một viên quan lại để hỏi.
Người này lau mồ hôi đã toát ra đầy mặt, chắp tay thi lễ với Chu Nhân, “Đại nhân chờ cho một lát, Cẩm Y Vệ đang chờ bên ngoài, tiểu nhân phải giao ba mươi con ngựa của trạm dịch cho bọn họ...”
Lời còn chưa dứt, người này đã chạy biến.
Chu Nhân nhăn mặt lè lưỡi, hóa ra là Cẩm Y Vệ, thảo nào lại gây sợ hãi đến thế.
hắn cũng không dám đối đầu với Cẩm Y Vệ, “Thôi đại nhân, chúng ta có nên tránh đi một chút không?”
Thần sắc Thôi Nam Hiên chỉ hơi thay đổi, hắn lắc đầu.
Chu Nhân nghe vậy cũng ngồi đó, không nhúc nhích, thấy đám quan viên chạy đi chạy lại nhưng không thấy ai chuẩn bị tiệc rượu đón gió tẩy trần, hắn lên tiếng trêu chọc, “không rượu cũng chẳng thức ăn, không sợ mấy ông nội đó nổi giận à?”
Người kia trả lời: “Hoắc chỉ huy sứ đang vội, không vào, chỉ thay ngựa rồi lập tức lên đường ạ.”
Đích thân Hoắc Minh Cẩm đang ở ngoài kia sao?
Chu Nhân lắp bắp sợ hãi, khẽ nói: “Sao lại vội thế nhỉ? không có thời gian ăn bữa cơm luôn? không biết lần này hắn ta bắt nhà nào?”
Hai người không nói gì nữa. một lúc sau, bên ngoài trạm dịch cũng dần trở nên im ắng.
Đám quan viên mướt mải mồ hôi, quay lại phòng, kiệt sức ngã bệt xuống đất, thở hổn hển.
Đến thời gian uống chén trà Hoắc Minh Cẩm cũng không có, bọn họ nào dám trì hoãn, vội vàng dẫn những con ngựa tốt nhất của trạm dịch ra, sợ làm lỡ việc của Cẩm Y Vệ.
Nếu có chuyện gì thì có thể bị cách chức tra hỏi. Cũng may lần này Cẩm Y Vệ đang vội, thay ngựa xong lập tức đi luôn, nhanh gọn dứt khoát.
Chu Nhân nâng ly rượu lên uống, nói: “Nhìn thì có vẻ Hoắc Minh Cẩm mới từ Hà Nam về.”
Ngồi đối diện hắn, Thôi Nam Hiên khép hờ mi mắt, ngón tay dài gõ nhẹ mấy cái trên mặt bàn, “Bên phủ Đăng Châu, phủ Lai Châu ở Sơn Đông, người làm muối đang nổi dậy, Hoắc Minh Cẩm phụng mệnh điều tra việc vận chuyển muối, tại sao lại từ Hà Nam về kinh được?”
một chỗ ở phía đông, một chỗ ở phía nam, dù có đi đường vòng cũng không thể nào vòng tới tận Hà Nam.
Chu Nhân kinh ngạc, “Thôi đại nhân không ở kinh sư mà vẫn hiểu biết chuyện ở kinh sư như lòng bàn tay vậy.”
Thôi Nam Hiên không nói gì.
Chu Nhân mỉm cười, nói tiếp: “Ai mà đoán được thực ra Hoắc Minh Cẩm đang suy nghĩ cái gì chứ?”
hắn liếc mắt nhìn xung quanh rồi ghé sát vào người Thôi Nam Hiên, thì thầm, “Đợt này Thôi đại nhân không ở kinh sư nên chắc chưa biết, Hoắc Minh Cẩm đã thay đổi rất nhiều.”
Mọi người ai cũng biết Hoắc Minh Cẩm chỉ là một thanh đao mà Hoàng thượng dùng để đối phó với Thẩm Giới Khê. Ngày Thẩm Giới Khê rớt đài cũng là ngày chết của Hoắc Minh Cẩm.
Bản thân Hoắc Minh Cẩm cũng biết điều này cho nên người này tự do đấu đá, làm theo ý mình, làm việc hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả. Trong một thời gian ngắn, quan viên văn võ toàn triều đều vị sát khí của người này làm cho phát sợ, không ái dám đối đầu trực tiếp với Hoắc Minh Cẩm.
“Vương đại nhân bảo chúng ta thế này, Hoắc Minh Cẩm trước đây là một thanh đao vừa tuốt vỏ, vô cùng sắc bén, thèm khát máu người, người như thế rất hiếm có, vốn đã có khả năng khiến toàn bộ triều đình rối loạn... Nhưng rồi bỗng nhiên hắn lại thay đổi.”
Chu Nhân nheo mắt, “nói thế nào nhỉ, thanh đao kia bỗng nhiên lại trở lại trong vỏ, Vương đại nhân nói, một thanh đao biết giết người không đáng sợ vì hắn rất thẳng thắn, chẳng có thủ đoạn gì. Lúc thanh đao này quay về vỏ mới là lúc hắn thực sự trở nên đáng sợ. hắn đã biết xem xét thời thế, bắt đầu tìm trợ thủ cho mình, trong Hàn Lâm Viện đã có những người thầm nghiêng về phía hắn, phái trung lập cũng có rất nhiều người tán đồng hắn. Trước kia hắn còn phô bày toàn bộ gai nhọn của bản thân, giờ hắn án binh bất động, giết người cũng lặng lẽ, lần trước có buổi tiệc trong cung, hắn nhìn thấy Thẩm Giới Khê mà cũng chẳng có biểu hiện gì đâu...”
Thôi Nam Hiên nhướn mày, “hắn tìm được cao nhân giúp đỡ hay là mời được mưu sĩ nào xuống núi chăng?”
Chu Nhân thở dài, “Chẳng ai biết cả... Đại khái là từ lúc hắn từ Hồ Quảng trở về kinh sư. Đúng rồi, Thôi đại nhân khi ấy cũng đang ở Hồ Quảng, có khi Hoắc Minh Cẩm tìm thấy cao nhân kia ở Hồ Quảng cũng nên.”
Thôi Nam Hiên không nói gì, cẩn thận nhớ lại, ở Hồ Quảng, Hoắc Minh Cẩm chỉ làm một việc là giết Từ Duyên Tông.
Biết để lại đường lui cho mình có nghĩa là Hoắc Minh Cẩm bắt đầu biết quý trọng mạng sống.
Đúng là không thể tưởng tượng được, một người lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện dùng mạng đổi mạng của Thẩm Giới Khê như Hoắc Minh Cẩm cũng có ngày biết quý trọng mạng sống.
Thôi Nam Hiên từ từ uống cạn chút rượu còn lại trong ly.