Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 336: Chương 336




Nói xong Lý Hồng Vân liền dẫn Châu Chấn đi tới trước mặt Tô Lan Huyên rồi nói: “Ông xã, đây là bạn học của em. Chồng của cô ấy bị thương ở chân không có việc làm, anh hãy giúp đỡ họ sắp xếp một công việc ở tập đoàn Huyên Quân được không, đều là bạn học với nhau, vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau mà. “

Nói là giúp đỡ lẫn nhau, thực ra là để khoe khoang bản thân ở trước mặt Tô Lan Huyên mà thôi.

Tô Lan Huyên ngồi ở chỗ đó nở nụ cười rạng rỡ, Châu Chấn nghiêng đầu qua nhìn thấy Tô Lan Huyên, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, suýt chút nữa thì xụi lơ, run rẩy lắp bắp hét lên một tiếng: “Tổng giám đốc Tô!”

Chỉ một tiếng tổng giám đốc Tô đã khiến cho mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Tô Lan Huyên.

Lý Hồng Vân cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Ông xã, tống, tổng giám đốc Tô gì chứ?”

Châu Chấn run rẩy nói: “Vị này là bà chủ của tập đoàn Huyên Quân, tổng giám đốc Tô.”

Câu nói này giống như tiếng sấm trên mặt đất.

Không ngờ Tô Lan Huyên lại là bà chủ của tập đoàn Huyên Quân?

Thậm chí, lúc nãy bọn họ còn chế giễu người khác mà không hề hay biết, đồng thời còn cao giọng nói muốn tìm việc làm cho chồng của cô.

Ánh mắt của mọi người khi nhìn Tô Lan Huyên lập tức thay đổi.

Đố ky, ngưỡng mộ, sợ hãi.

Tô Lan Huyên cũng đã nhận ra Châu Chấn rồi, cô mỉm cười rồi nói: *Trưởng phòng Châu, thật là trùng hợp quá nhỉ, vừa nãy tôi nghe vợ anh nói là anh quản lý toàn bộ thị trường của tập đoàn Huyên Quân ở khu.

vực Hoa Nam. Trưởng bộ phận an ninh lên thẳng bộ phận tiếp thị từ khi nào vậy?”

“Bộ phận an ninh?”

Mọi người đều lấy làm kinh ngạc, sau đó định thần lại hỏi: “Lý Hồng Vân, thì ra chồng của cậu là bảo vệ à”

Nét mặt Lý Hồng Vân có phần xấu hổ, cô ta muốn phản bác lại nhưng Tô Lan Huyên đã khẳng định Châu Chấn chỉ là nhân viên bảo vệ, lời của phu nhân của tập đoàn Huyên Quân còn có thể giả mạo hay sao?

Lý Hồng Vân muốn quay xe cãi lại cũng không còn biện pháp.

“Châu Chấn, anh mau nói rõ đi, rốt cuộc anh là người thuộc phòng bảo vệ hay là tổng phụ trách của khu vực Hoa Nam?”

Ban nãy đã nói hết lời, nơi này còn toàn là bạn học cũ, nếu thực sự bị vả mặt, cô ta sẽ không thể ngẩng đầu lên được mất.

Châu Chấn do dự nói: “Anh không phải tổng phụ trách, anh chỉ là một nhân viên bảo vệ ở đó.

Châu Chấn vừa dứt lời, Lý Hồng Vân liền suýt nữa ngất ngay tại chỗ.

Tiếng xì xào châm biếm khe khẽ của mọi người vang lên.

“Thật nực cười, tôi cứ tưởng cô ta được gả cho một quản lý cấp cao nào đấy trong công ty cơ, hóa ra chỉ là một nhân viên bảo vệ.”

“Xem ra, bữa cơm này của chúng ta phải tự mình trả tiền rồi, một nhân viên bảo vệ, chỉ sợ ăn một miếng cơm cũng khiến anh ta phá sản mất”

*Có một số người tốt nhất không nên giả vờ giả vịt làm gì nếu không có tiền. Ban nấy còn nói Tô Lan Huyên bị lừa, tôi thấy cô ta mới chính là người bị lừa thì có.”

“Đây chắc chắn là trò đùa hài hước nhất trong năm nay.”

Lý Hồng Vân không cam lòng, cô ta cố gắng chống đỡ, hỏi lại Châu Chấn: “Trước đây anh nói với tôi răng nhà mình là dòng dõi thư hương, cha mẹ đều là giáo sư đại học, người địa phương, những lời này chẳng lẽ cũng là giả?”

Nếu Tô Lan Huyên không có ở đây, Châu Chấn chắc chắn sẽ giả vờ đến cùng, nhưng bây giờ làm sao anh ta dám giả vờ giàu có được nữa.

Giọng của Châu Chấn càng lúc càng nhỏ, anh ta nói: “Cha mẹ anh bán sách ở ven đường, đây không phải là dòng dõi thư hương hay sao?

Hồng Vân, cái này không tính là anh lừa em.”

Lý Hồng Vân tức đến muốn hộc máu: “Vậy anh nói bọn họ là giáo sư đại học chẳng lẽ không phải là nói dối? Bảo sao tôi và anh đã đăng ký kết hôn rồi, anh vẫn chưa từng đưa tôi đi gặp cha mẹ, luôn bảo bận quá không có thời gian, hóa ra anh chính là một kẻ lừa đảo.”

“Thi thoảng họ cũng sẽ tới trường đại học để thu thập sách, mọi người thường gọi đùa họ là giáo sư, đây cũng không tính một lời nói dối”

“Châu Chấn.”

Sắc mặt Lý Hồng Vân đã tái mét vì tức giận: “Tôi muốn kiện anh tội lừa đảo trong hôn nhân, đồ dối trá.”

“Chuyện này sao có thể trách anh được chứ? Ai bảo em quá tham hư vinh, nếu anh không nói vậy, đời nào em chịu gả cho anh?” Châu Chấn nói: “Hồng Vân, anh thực sự rất yêu em, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, công việc hiện tại của anh cũng đủ để nuôi sống em mà.”

“Nuôi được cái rắm” Lý Hồng Vân tức giận đến không còn mặt mũi ở lại nơi này, mặt đỏ tai hồng, xoay người rời đi.

“Hồng Vân, Hồng Vân.”

Châu Chấn vội vàng đuổi theo, hai người lôi kéo lẫn nhau, đột nhiên Lý Hồng Vân vén quần áo của Châu Chấn lên khiến lưng của anh †a lộ ra, bên trên áo có một lỗ thủng lớn rông còn rất rõ.

Mọi người bật cười, Lý Hồng Vân hoàn toàn mất hết mặt mũi, vứt quần áo, vừa chạy vừa khóc.

“Hồng Vân” Châu Chấn nhặt quần áo lên, nói với Tô Lan Huyên: “Tổng giám đốc Tô, ngại quá, tôi đi dỗ vợ mình đã” Sau đó anh ta quay người rời đi.

Tô Lan Huyên có thể nhận ra Châu Chấn thực sự rất yêu Lý Hồng Vân, nếu không, anh ta sẽ không chiêu đãi tất cả mọi người vì muốn giữ thể cho vợ mình. Bữa này chắc chắn tiêu phí đến tiền trăm triệu, ăn xong chỉ sợ cũng tán gia bại sản.

Lý Hồng Vân vừa rời đi, trong phòng bao liền yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất. Tất cả mọi người đều đang chờ Tô Lan Huyên nói chuyện, theo dõi sắc mặt của Tô Lan Huyên để hành xử.

Vương Hồng Nhung ban nấy vẫn còn châm chọc Tô Lan Huyên giờ cũng im hơi lặng tiếng, ánh mắt đảo qua chiếc vòng cô đang đeo trên tay.

Giờ không ai dám nói đây là hàng giả nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.