Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 388: Chương 388




€ó người thì cơ bắp, có người thì khí chất, nho nhã, còn có cả kiểu lả lơi bay bướm, có cả người mặt đồng phục phi công, đeo mắt kính giả trí thức nữa.

Lâu Yến Vy không kiềm được nuốt nước bọt, lấm bẩm một mình: “Mẹ ơi, hôm nay có phúc thật, kiểu nào mình cũng thích”

Tô Lan Huyên ở đầu kia của tai nghe có mic nghe thấy tiếng lấm bẩm của Lâu Yến Vy thì thắc mắc hỏi: “Chuyện gì thế?”

Lâu Yến Vy hạ giọng nói: “Đối phương chuẩn bị cho em tám anh trai, nói chính xác hơn là chuẩn bị cho chị”

Lâu Yến Vy nhìn tám người đó mà suýt chút chảy nước bọt, cô lả lơi sờ lên ngực của người đàn ông cơ bắp rồi khen: “Da bóng láng thật”

Tô Lan Huyên: “…”

Cô biết không thế tin tưởng Lâu Yến Vy được mà.

Bên trong quán bar có lắp camera giám sát, mặt khác, trong một chiếc xe, một người phụ nữ với khuôn mặt bị quấn băng gạc đang ngồi quan sát cảnh đó trước màn hình camera.

Người phụ nữ đó nhìn thấy Lâu Yến Vy đưa tay ra trêu ghẹo người đàn ông cơ bắp thì ánh mắt liền thoáng vẻ kinh ngạc, cô ta lập tức cười lạnh lùng rồi nói: “Tô Lan Huyên, tôi biết cô là một con tiện nhân phóng đãng mà, không có Lục Đồng Quân, nhìn thấy đàn ông là đi không nỗi ngay”

Danh tiếng của Tô Lan Huyên đã bị hành động của Lâu Yến Vy hủy hoại.

Bên trong quán bar, Lâu Yến Vy dùng khuôn mặt của Tô Lan Huyên, khoác tay lên vai người đàn ông cơ bắp rồi bắt đầu nói chuyện: “Anh trai là người ở đâu thế? Sao lại làm nghề này? Ai bảo anh đến đây vậy?”

Lâu Yến Vy chốc chốc lại sờ tay lên người đàn ông cơ bắp, sau đó.

thì bắt đầu trêu ghẹo người đàn ông nho nhã: “Anh trai đẹp trai thật đấy, lần đầu tiên sao?”

Người đàn ông nho nhã xấu hố đỏ mặt, gật đầu và nói: “Ừm”

Tân Kiều Lam mời những người này đến để hủy hoại danh tiếng của Tô Lan Huyên, nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi hoàn toàn, những người được Tân Kiều Lam mời đến lại bị Lâu Yến Vy ghẹo ngược lại.

Tô Lan Huyên nghe thấy mấy lời trêu ghẹo người khác của Lâu Yến Vy qua tai nghe thì thầm nói trong lòng, xem như không nghe thấy gì đi.

Lâu Yến Vy thật sự đùa giỡn mỗi người một tý, thậm chí vỗ sofa mời mọc: “Các cục cưng đừng đứng nữa, ngồi xuống hết đi.”

Một tiếng các cục cưng làm cho Tô Lan Huyên bên kia tai nghe rùng mình.

Ngay cả Tân Kiều Lam trước camera giám sát cũng bất ngờ trước tình huống này. Đây hoàn toàn khác với phong cách của Tô Lan Huyên, nhưng trong camera giám sát đúng là mặt của Tô Lan Huyên mà.

Tân Kiều Lam mờ mịt.

Tân Kiều Lam trái ôm phải ấp hưởng thụ sự hầu hạ của các chàng trai, nào là bóp chân nào là đấm lưng, rất thảnh thơi.

Tân Kiều Lam không nhìn nổi, đang định nói qua camera giám sát thì đột nhiên ánh mắt của Lâu Yến Vy trở nên sắc bén, nhìn về phía camera.

Trong giây phút Lâu Yến Vy ngẩng đầu, rốt cuộc Tân Kiều Lam chạm phải ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Lâu Yến Vy cũng bị dọa sợ, một khoảng thời gian ngắn đã quên mất phản ứng.

Lâu Yến Vy hướng về phía camera mở miệng trước, bắt chước giọng của Tô Lan Huyên nói: “Trốn sau camera theo dõi giống như con chuột không thấy được ánh sáng, thật khiến cho bà đây khinh thường, mặc kệ cô có chiêu gì cứ tung hết ra. Chỉ cần con trai tôi bị mất một sợi tóc thì nhất định tôi sẽ bóp gãy cố cô, nếu không tin cô có thể thử xem.”

Lâu Yến Vy lăn lộ nhiều năm như vậy, kinh nghiệm giang hồ phong phú, cô ta vừa vào quán bar đã thăm dò tình huống xung quanh, tất nhiên cũng phát hiện camera theo dõi trên đỉnh đầu.

Tân Kiều Lam bị chọc tức: “Tô Lan Huyên, hôm nay cô đã đến cũng đừng nghĩ toàn vẹn trở ra, muốn đưa con trai về thì uống rượu đặt trên quầy bar, vui vẻ hưởng thụ thứ tốt tôi đã chuẩn bị cho cô đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.