Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 393: Chương 393




Lâu Yến Vy bối rối, lúc này Vạn Hoài Bắc mới nhìn thấy Trần Hương Thủy trên cầu, kinh hãi gọi: “Di Trần”

Mưa to tẩy rửa mặt đất, máu đỏ tươi hòa lẫn nước mưa chảy xuôi đến chân Vạn Hoài Bắc.

Vẻ mặt anh ta biến đối, chạy về phía Trần Hương Thủy.

Bà ấy ngã trên mặt đất, con mắt trợn to, biểu cảm ở trong trạng thái hoảng sợ, đã không còn hô hấp.

Nói cách khác, nhất định Trần Hương Thủy đã nhìn thấy được chuyện gì đó khiến bà ấy sợ hãi không thể tin nổi trước khi chết. Mới có thế khiến bà ấy chết không nhắm mắt.

Trong đầu Vạn Hoài Bắc trống rỗng, sắc mặt tái nhợt kiểm tra bụng của Trần Hương Thủy.

Lâu Yến Vy chạy tới: “Công tử bột, dì Trần thế nào rồi?”

“Vùng bụng bị đâm hai nhát dao, đã… chết rồi” Vạn Hoài Bắc chán nản ngồi dưới mưa.

Đúng lúc này, một chiếc xe đi tới thẳng gấp lại, giọt nước văng lên, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Cửa xe được mở ra, người từ trên xe bước xuống chính là Lục Đồng Quân. . Truyện Bách Hợp

Trên người Lục Đồng Quân có rất nhiều vết thương, so với lần trước bị Lục Minh Húc tìm người vây đánh còn nghiêm trọng hơn nhiều Lục Đồng Quân giải quyết xong người của Hùng Sư, hoàn toàn dựa vào ý chí gắng gượng đi tới.

“Mẹ!”

Anh nhìn Trần Hương Thủy ngã dưới đất, lảo đảo đi qua, máu theo nước mưa chảy đi rất xa.

Vạn Hoài Bắc tránh ra: “Lão đại.”

Lục Đồng Quân nhìn Trần Hương Thủy, đột nhiên nhữn chân quỳ trên đất, tay anh run rẩy thăm dò hô hấp của Trần Hương Thủy.

Đã không còn hít thở.

Quai hàm Lục Đồng Quân nghẹn lại, siết chặt năm đấm đè nén bi thương dưới đáy lòng, tự tay khép mắt lại cho bà ấy.

Làm xong những việc này, Lục Đồng Quân bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi, uất ức thành bệnh ngất đi.

“Lão đại” Vạn Hoài Bắc kinh hãi nhanh chóng đỡ lấy.

Đây là lần đầu tiên Vạn Hoài Bắc thấy Lục Đồng Quân yếu ớt đến vậy, vết thương chẳng chịt, một bên mắt sưng lên gần như không thế nhìn thấy, trên đầu cũng có máu.

Muốn thoát thân từ trong tay một lính đánh thuê quốc tế thì sao có thể toàn thân trở ra.

Mưa to suốt đêm.

Cảnh sát chạy tới điều tra camera giám sát, cuối cùng nhận định Tô Lan Huyên là hung thủ giết người.

Bây giờ Tô Lan Huyên mất tích, cảnh sát đang truy nã.

Lúc đó Vạn Hoài Bắc và Lâu Yến Vy chạy tới, quả thật đã nhìn thấy được Tô Lan Huyên. Không phải, nói chính xác là chỉ thấy được một người giống Tô Lan Huyên, hai người không hề nghỉ ngờ, lúc cảnh sát hỏi đều đồng thanh trả “Đó không phải là chị của tôi.”

Vạn Hoài Bắc cũng nói: “Đó không phải là chị dâu tôi.”

Phụ trách vụ án này chính là Lãnh Phú Cường.

Lãnh Phú Cường đã trở lại chức vị, anh ta ra vẻ giải quyết việc chung: “Khẩu cung của hai người không đủ làm bằng chứng, hai người cực kỳ có khả năng bao che cho tình nghi phạm tội.”

“Cái rắm.” Lâu Yến Vy tức giận đến chửi bậy: “Vậy khẳng định không phải chị tôi, tôi lấy nhân phẩm của tôi ra đảm bảo.”

Lãnh Phú Cường không kiềm chế được chêm vào: “Dường như: nhân phẩm của cô không tốt lắm.”

Lâu Yến Vy: “..”

“Đội trưởng Lãnh, tốt xấu gì chúng ta cũng làm việc với nhau một thời gian. Sao anh lại không tin tôi thế, chị của tôi tôi biết mà”

Lãnh Phú Cường nói: “Camera giám sát quay được rất rõ ràng người giết Trân Hương Thủy chính là Tô Lan Huyên. Bây giờ, Tô Lan Huyên bị truy nã, chỉ chờ bắt được người là có thể quyết định bản án.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.