Biệt thự Nam Sơn.
Sau khi Lục Đồng Quân xem qua thi thể của Trân Hương Thủy, trực tiếp đi tìm Lê Cẩm Tú.
Trước đó Hạ Đình cũng không hỏi ra được gì, Lục Đồng Quân đã không chờ được nữa đành tự mình ra tay.
Lê Cẩm Tú bị trói ở trên ghế, cô ta hoảng sợ nhìn Lục Đồng Quân đang đứng trước mặt: “Anh Lục, anh nhốt tôi bất hợp pháp, là muốn ngồi tù phải không?”
“Mẹ tôi đã chết, vợ tôi trở thành nghi phạm giết người, con mẹ nó cô lại nói tôi bắt người bất hợp pháp sao?” Hai tròng mắt Lục Đồng Quân đỏ ngầu, anh bóp lấy cổ Lê Cẩm Tú: “Ông đây còn có tâm muốn giết người đây, Lê Cẩm Tú, nếu cô muốn lấy mạng sống của mình khiêu chiến với tôi, vậy thì cứ thử xem, xem rốt cuộc tôi có dám giết người hay không?”
Lê Cẩm Tú sợ tới mức sắc mặt trắng bệnh, cô ta nhìn rõ được sát ý trong mắt Lục Đồng Quân, lần này không giống với lần doạ cô ta lần trước nữa.
Lục Đồng Quân thật sự đã bị kích động.
Lê Cẩm Tú không nghỉ ngờ khả năng ra tay của Lục Đồng Quân.
“Tôi nói, tôi nói” Lê Cẩm Tú bị bóp cổ nên nói chuyện hơi khó khăn: “Đúng, là một người đàn ông đã bắt đứa nhỏ đi. Tôi đã gặp người đàn ông đó vài lần”
Lục Đồng Quân buông cô ta ra: “Tiếp tục nói”
Yết hầu của Lê Cẩm Tú hơi khó chịu, ho khan vài tiếng rồi nói tiếp: “Trước khi đứa nhỏ bị bắt đi, tôi đã thấy một người đàn ông lén lút ở gần trường học vài lần. Người đàn ông đó luôn nhìn chăm chăm vào Lục Cảnh Lăng, tôi tưởng là bọn buôn người, muốn hấp dẫn sự chú ý của Lục Cảnh Lăng, cho nên tôi đã để mắt đến và lén chụp trộm được một bức ảnh của người đó”
“Giao ảnh chụp ra đây”
Lục Đồng Quân không nói lời thừa thãi, giọng nói lạnh lùng. Hơn nữa đôi mắt của anh đã sưng lên khi đối chiến với Hùng Sư tối hôm qua, trên mặt cũng có những vết thương khác nữa. Khi Lục Đồng Quân đanh mặt lại, thoạt nhìn qua có vẻ vô cùng đáng sợ.
“Ở trong điện thoại” Giọng nói của Lê Cẩm Tú run rẩy: “Điện thoại của tôi ở trong túi”
Lúc Hạ Đình mang người đến thì chiếc túi vẫn trên người cô ta.
Lục Đồng Quân lấy điện thoại từ trong túi ra. Khi nhìn thấy màn hình điện thoại của Lê Cẩm Tú là ảnh chụp của chính mình, anh không có một chút phản ứng nào. Ngược lại là Lê Cẩm Tú, cô ta ngượng ngùng, cẩn thận liếc mắt nhìn trộm Lục Đồng Quân một cái để xem anh có phản ứng thế nào.
Ảnh màn hình điện thoại chính là bí mật của cô ta. Cô ta chưa bao giờ dám cho Lục Minh Húc xem điện thoại của mình chính là vì cất giấu bí mật này.
Cô ta vẫn luôn ái mộ Lục Đồng Quân, làm bạn gái của Lục Minh Húc cũng chỉ là để gần Lục Đồng Quân hơn một chút.
Bí mật mà Lê Cẩm Tú cẩn thận cất giấu không đáng một đồng trong con mắt của Lục Đồng Quân, cũng không có ý nghĩa gì.
Vẻ mặt của Lục Đồng Quân không hề thay đổi và hỏi: “Mật khẩu điện thoại”
“1362…” Lê Cẩm Tú nói mật mã ra.
Lục Đồng Quân mở di động ra, sau đó vào album ảnh của Lê Cẩm Tú, trong đó có không ít ảnh chụp, đều là chụp từ trên tạp chí hoặc trên ti vi mà ra.
Lục Đồng Quân cau mày và đi tìm ảnh chụp gần đầy nhất.
Lúc đó Lê Cẩm Tú chỉ chụp được góc nghiêng của người kia, nhưng như vậy đã đủ rồi.