Lục Minh Húc bước ra từ một tiệm tạp hóa ở bên cạnh.
Lục Minh Húc vào cửa hàng tạp hóa mua thuốc lá.
“Người đẹp, chính là người đàn ông phía trước, giúp tôi bám đuôi anh ta, cẩn thận một chút, anh ta rất cảnh giác, tôi theo dõi mấy lần rồi đều thất bại, không thể tìm được con hồ ly tinh đã phá hoại gia đình tôi” Tô Lan Huyên nói với vẻ vô cùng tức giận, thật sự rất giống với dáng vẻ bị cướp chồng.
Người đẹp đó nói: “Yên tâm đi, tôi chuyên làm nghề này mà”
Tô Lan Huyên ngây ra một lúc rồi tò mò hỏi: “Nghề gì?”
Người đẹp đó liền cười và nói: “Giúp vợ đại gia bắt bồ nhí”
Có người làm nghề này thật sao?
Tô Lan Huyên cẩn thận quan sát người đẹp đó, tóc mái ngang, mặt nhỏ và tròn, trông khá ngoan hiền, có vẻ như chỉ mới hơn hai mươi.
Người đẹp đó rút ra một tấm danh thiếp và đưa cho Tô Lan Huyên rồi bắt đầu giới thiệu về bản thân: “Tên tôi là Trương Thanh Tâm, đây là danh thiếp của tôi, sau này có việc thế này thì có thể tìm tôi bất cứ lúc.
nào, tôi chuyên nghiệp đấy. Phải rồi, tôi còn kiêm cả nghề giúp đàn ông xử lý quan hệ của vợ và bồ nhí nữa, đảm bảo bọn họ hòa hợp với nhau, gia hòa vạn sự hưng mà”
Tô Lan Huyên không kiềm được nên hỏi: “Vậy rốt cuộc cô giúp bên nào?”
“Xem giá thôi” Trương Thanh Tâm rất ngượng ngùng nhưng câu nói đó lại không hề ngượng.
“Đuổi theo trước đã” Tô Lan Huyên thấy Lục Minh Húc lái nhanh hơn thì nhắc nhở cô ta.
“Không thành vấn đề”
Trương Thanh Tâm cũng tăng tốc, suốt đường đi cô ta luôn giữ khoảng cách một chiếc xe với xe của Lục Minh Húc và không hề bị phát hiện, đúng thật là chuyên gia.
Nhưng chuyện này cũng có liên quan đến việc trời đang tối.
Đột nhiên Tô Lan Huyên nhìn thấy ở ngã rẽ phía trước hình như có cảnh sát đang kiểm tra.
Bây giờ Tô Lan Huyên là tội phạm bị truy nã, đương nhiên là cô sẽ thấy căng thẳng ngay, không phải cô sợ bị bắt mà là sợ đánh mất cơ hội tìm được con.
Lục Minh Húc đã dừng lại ở ngã rẽ cho cảnh sát kiểm tra, Tô Lan Huyên nắm chặt lấy bàn tay, lúc thấy cảnh sát đi qua thì càng lúc càng căng thẳng.
Cốc, cốc!
Là tiếng gõ lên cửa sổ xe “Mở cửa kiểm tra đi” Cảnh sát nói với giọng nghiêm nghị.
Trương Thanh Tâm hạ kính cửa sổ xe xuống, mỉm cười rồi hỏi cảnh sát: “Anh đẹp trai, kiểm tra gì thế?”
Cảnh sát nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Đưa chứng minh thư đây”
Trương Thanh Tâm lấy chứng minh thư ra, sau khi cảnh sát xem xong thì lại nhìn sang Tô Lan Huyên và nói: “Lấy chứng minh thư của cô ra đây”
Tô Lan Huyên luôn cúi gãm đầu, lúc cô bị gọi tên thì liền giật nảy mình, ngẩng đầu lên, hóp mặt lại, làm ra vẻ như bị liệt cơ mặt, mắt mũi cong vẹo, không thể nhìn rõ được dáng vẻ ban đầu rồi n¡ chí cảnh sát, tôi không có chứng minh thư, tôi để ở nhà rồi”
Trương Thanh Tâm giật mình nói: “Lúc nãy chẳng phải vẫn ổn sao? Sao mặt…”