Lệ Thu Uyển đá ra một đá và Tân Chấn Đông theo phản xạ né tránh được, điều này càng làm cho Lệ Thu Uyển tức giận.
Hai người họ cứ thế mà đánh nhau ở sảnh phụ.
Đáng ngạc nhiên là không ai khuyên can cả.
Những người đang uống trà thì cứ uống trà và những người đang xem náo nhiệt thì cứ xem náo nhiệt.
Vạn Hoài Bắc hỏi Lục Đồng Quân: “Lão đại à, cha mẹ vợ của anh đánh nhau, sao anh không ra khuyên can họ vậy?”
“Can sẽ gặp phải tai họa oan uổng thôi. Tốt hơn là nên án binh bất động” Lục Đồng Quân nhấp một ngụm trà và nói đầy ẩn ý: “Tôi cảm thấy bức tranh này rất quen thuộc. Vạn Hoài Bắc à, cậu nghĩ thế nào?” . Kiếm Hiệp Hay
Vạn Hoài Bắc che mặt: “…”
Đương nhiên là quen thuộc rồi, Lâu Yến Vy vẫn đối xử với anh ta theo cách đó mà.
Một câu nói không hợp liền đấu võ ngay.
Khi Tô Lan Huyên đến nơi, cô tình cờ thấy Lệ Thu Uyển đánh vào ngực của Tân Chấn Đông.
Tân Chấn Đông Thiên lùi lại mấy bước rồi mới đứng vững được. Ông ta xoa ngực, miệng vẫn không kém cạnh: “Tính tình hung bạo như vậy mà ngay cả Thượng Quan Âu cũng chịu đựng được bà. Mười mấy năm rồi, tuổi tác tăng mà tính tình này cũng vẫn tăng theo chứ không hề thuyên giảm. Tôi thấy là có vẻ như Thượng Quan Âu đã quen với bà rồi”
Thượng Quan Âu lập tức gạt đi: “Hơn mười năm rồi tôi không thấy bà ấy ra tay. Tân Chấn Đông, ông cũng đừng kéo tôi vào chứ, chuyện này không liên quan gì đến tôi. Đây hoàn toàn là do cái miệng đê tiện của ông”
Cũng chỉ có Thượng Quan Âu dám nói cái miệng của Tân Chấn Đông đê tiện.
Lệ Thu Uyển tức giận đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội: “Thượng Quan Âu, ông nói lý lẽ với một người vô dụng như ông ta để làm gì. Ông ta chính là một người bướng bỉnh, không đánh thì không biết nghe lời”
Có đúng là Tân Chấn Đông không thể đánh bại Lệ Thu Uyển không?
Làm sao có thể được chứ.
Chẳng qua là ông ta không nỡ ra tay mà thôi. Quả thật cái miệng quá đê tiện mà. Nhưng đó chỉ là lòng tự trọng của một người đàn ông và lòng ghen tị đang quấy phá mà thôi.
Khi hai người đánh nhau thì Tân Chấn Đông mới có cảm giác trở lại như trước kia. Sau khi gặp lại Lệ Thu Uyển thì bà ấy hoàn toàn khác với cuộc hội ngộ trong tưởng tượng, Tân Chấn Đông cảm thấy trong lòng có một khoảng trống rất lớn như lòng sông so với mặt biển vậy.
Lệ Thu Uyển luôn đi cùng với Thượng Quan Âu. Chín mươi sáu bức thư trong chiếc hộp gỗ chứa đựng tình yêu sâu sắc và niềm khao khát, thế nhưng khi gặp lại nhau thì mọi thứ dường như chỉ là mơ tưởng của một mình Tân Chấn Đông mà thôi.
Cửa sổ giấy đã bị xuyên thủng, nhưng giữa họ vẫn có một thứ gì đó và họ không thể đến gần với nhau được.
Tân Chấn Đông có thể làm gì được chứ?
Ông ta chỉ có thể tiếp tục đối đầu với Lệ Thu Uyển như ông ta đã từng làm trong quá khứ.
Nhưng khi nhìn thấy Lệ Thu Uyển thực sự tức giận thì Tân Chấn Đông lại cảm thấy đau lòng.
Nhìn thấy Tô Lan Huyên đi tới thì Tân Chấn Đông nháy mắt gợi ý với Tô Lan Huyên, ý muốn Tô Lan Huyên giúp ông ta khuyên can.