Tô Hạo Trần nói: “Ừm, em biết đám cưới này thật ra là giả.
Là do chị gái và anh rể sắp đặt để bắt được Tân Kiều Lam. Chị hai, chị nghĩ Tân Kiều Lam có đến không?”
“Làm sao mà tôi biết được. Tôi cũng đâu phải con giun trong bụng Tân Kiêu Lam chứ. Chỉ cần cô ta tới thì bà đây sẽ khiến cho cô ta không có đường về”
Tô Hạo Trần cũng tỏ vẻ phẫn nộ nói: “Tân Kiều Lam bị bắt thì gia đình chị gái có thể sống một cuộc sống yên ổn rồi. Tân Kiều Lam này so với Tô Lan Ninh lúc trước còn đáng hận hơn.
Nhưng chị hai à, chị đừng trách em nói thật nha. Ngay cả một Tân Kiều Lam mà anh rể cũng không bắt được thì làm sao có thể khiến chị gái của em hạnh phúc chứ?”
“Tân Kiều Lam có nhiều quỷ kế đa đoan, nhiều lần đều trốn thoát trong tay tôi. Sao hả, ý của cậu là tôi cũng bất tài có đúng không?” Lâu Yến Vy sẵng giọng: “Nếu cậu có bản lĩnh thì hãy đi bắt người đi. Với thân thể nhỏ bé của cậu thì ngay cả một đấm của tôi mà cậu cũng còn không chịu nổi nữa là”
Lâu Yến Vy lên giọng phàn nàn: “Nếu đã là em trai của tôi thì cậu không thể quá yếu đuối như vậy được. Cậu hãy nhìn chị và tôi đi. Một người có thể đánh đấm và người kia có đầu óc linh hoạt. Còn cậu thì sao? Không thông minh cũng còn chưa tính, mà thân thể lại còn yếu đuối như vậy nữa chứ. Sau này trở về hãy rèn luyện thân thể thật tốt cho tôi đi”
“Chị hai, chị đừng vùi dập em chứ. Trước đây em vẫn bị bệnh đau tim mà. Sau khi phẫu thuật, em không được vận động quá mạnh”
“Kiếm cớ” Lâu Yến Vy còn muốn phàn nàn tiếp thì bỗng ngửi thấy một mùi đặc biệt: “Mùi gì vậy nhỉ? Hình như là mùi xăng”
“Xăng sao? Tại sao em không hề ngửi được nhỉ?” Tô Hạo.
Trần ngơ ngác.
“Tôi đi xem xét một lát, cậu đừng chạy lung tung. Mau ra đại sảnh đợi đi” Lâu Yến Vy nói rồi bước đến phòng nghỉ ngơi.
Càng đi, mùi xăng càng giảm.
Chẳng lẽ là đã sai hướng rồi chăng?
Tô Hạo Trần nhìn Lâu Yến Vy vội vã rời đi thì cậu ấy đưa tay lên ngửi tay của mình rồi bước vào nhà vệ sinh.
Lâu Yến Vy gõ cửa phòng nghỉ, Tô Lan Huyên nghỉ ngờ hỏi: “Yến Vy, có chuyện gì vậy?”
“Em cảm giác sắp có chuyện xảy ra rồi. Chị ơi, bên này không có gì bất thường chứ?”
“Không có.” Tô Lan Huyên vẫn đang ở trong phòng nghỉ ngơi với Lệ Thu Uyển.
“Chẳng lẽ là do em suy nghĩ nhiều rồi sao?” Lâu Yến Vy kiểm tra phòng rồi nói: “Chị à, hay là để cho em đóng giả chị nhé. Nếu có chuyện gì xảy ra thì rủi ro cũng không lớn như vậy.
Em vừa ngửi thấy có mùi xăng, làm sao có thể có xăng trong khách sạn được chứ? Em lo lắng rằng sẽ có nguy hiểm”
“Không được” Lần này Tô Lan Huyên sẽ không để Lâu Yến Vy mạo hiểm nữa: “Lâu Yến Vy à, em yên tâm đi. Không sao đâu. Trong ngoài khách sạn đều là người của chúng ta mà.
Không sao đâu. À đúng rồi, em ngửi được mùi xăng từ đâu vậy? Chẳng lẽ có người muốn phóng hỏa sao? Hay là…”
Chữ “xăng” dễ dàng khiến cho người ta liên tưởng đến hai chữ phóng hỏa.
Lệ Thu Uyển nghe vậy thì cũng bối rối: “Lan Huyên, có chuyện gì vậy? Rủi ro gì vậy, cái gì mà xăng và phóng hỏa gì vậy? Có người muốn gây rối trong đám cưới sao?”