“Bà về nhà họ Tô làm gì?” Thượng Quan Âu ngạc nhiên, bề ngoài Lệ Thu Uyển là vợ của Tô Khánh Thành, nhưng mười mấy năm trôi qua, mối quan hệ này cũng có thể xóa bỏ rồi.
“Mấy đứa nhỏ đều ở đó, sao tôi có thể lại bỏ đi” Lệ Thu Uyển nói: “Năm đó Hiểu Vân nhờ tôi chăm sóc Hạo Trần, tôi nghe nói bệnh của Hạo Trần lại có dấu hiệu tái phát, Lâu Yến Vy cũng lẳng lặng bỏ đi… Thượng Quan, ông có thể không cần phải đi cùng tôi nữa…”
“Mấy năm qua bà ở đâu, tôi ở đó, đều đã quen rồi” Thượng Quan Âu cười nói: “Bà nói về nhà họ Tô, vậy thì chúng ta về nhà họ Tô.”
Lệ Thu Uyển muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng rồi lại nuốt ngược vào trong: “Được”
Thượng Quan Âu khởi động xe, lái đến nhà họ Tô.
Ông ta quen biết Lệ Thu Uyển nhiều năm như vậy, sao có thể không đoán ra tâm tư của Lệ Thu Uyển chứ.
Tân Chấn Đông mới là người mà Lệ Thu Uyển không yên tâm nhất.
Sắc trời tối dần.
Người trong nghĩa trang đều lần lượt về hết, trở lại một mảnh ảm đạm thê lương.
Lúc này, một người đàn ông đội mũ, mặc áo gió đen cầm theo một bó hoa, đi về hướng mộ của Tân Kiều Lam.
Người đàn ông đặt bó hoa xuống, cởi mũ ra, ngẩng đầu, khuôn mặt lộ ra ngoài, chính là Chu Á.
Chu Á vái ba cái trước mộ, thái độ thành kính: “Lên đường bình an”
Lúc này, một giọng cười chế nhạo vang lên.
“Người đã chết rồi, còn ở đây giả trung thành làm gì chứ, giả dối”
Tiếng cười đột ngột vang lên, lại là ở trong nghĩa trang, âm thanh này khiến người ta rợn tóc gáy.
Chu Á cảnh giác nhìn nghiêng qua, ánh mắt nhìn sang một người đàn ông cách đó vài mét.
Người đàn ông mắc áo choàng đen, đeo khẩu trang đen, ngoài đôi mắt ra, khuông mặt không hề lộ ra ngoài tí nào, trông có vẻ rất thần bí.
Hai tay người đàn ông đút trong túi, cơ thể đứng dựa vào một ngôi mộ, một chân co lên, có vài phần ương ngạnh, không nghiêm túc.
Tác phong này, rất giống mấy thằng nhóc đứng bên đường huýt sáo với gái đẹp.
“Hắc Ưng, hợp tác giữa chúng ta đã kết thúc rồi”
Chú Á mặt không cảm xúc nói, sau đó đội mũ lên, chuẩn bị rời đi.
Hắc Ưng chỉ là biệt danh của người đàn ông, Chu Á chỉ biết đối phương tên Hắc Ưng, lão đại của Vương Bài ngày nay, những cái khác tất thảy đều không biết, thậm chí chưa từng thấy qua gương mặt đối phương.
Lúc trước Thiên Dạ bị Ngô Anh Phàm và Lương Vân Sơn chia đều, nhưng đột ngột xuất hiện một Hắc Ưng, trong một khoảng thời gian cực kì ngắn, trực tiếp hợp nhất Thiên Dạ, đổi tên thành Vương Bài.
Đối với Chu Á mà nói, Hắc Ưng không chỉ thần bí, mà còn vô cùng nguy hiểm, cách xa một chút là thượng sách.
Hắc Ưng đứng thẳng dậy, ánh mắt sáng như bó đuốc nhìn chăm chằm Chu Á: “Hợp tác giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc, Tân Kiều Lam không chỉ không thiêu chết được Lục Đồng Quân, suýt chút nữa còn thiêu chết Tô Lan Huyên, điều này so với thỏa thuận của chúng ta hoàn toàn khác nhau, ai cho phép các người phóng hỏa”