Lãnh Phú Cường bị sự việc của Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa liên luy, cũng tạm thời bị đình chủ để xử lý, tiếp nhận điều tra.
Sau khi Lâu Yến Vy xem xong tin tức trên mạng, chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó một người một ba lô trên lưng yên lặng rời khỏi nhà họ Lục.
Cô không thể làm phiền đến Tô Lan Huyên.
Lúc này Tô Lan Huyên đang thảo luận với Lục Đồng Quân làm thế nào để giúp Lâu Yến Vy, vẫn chưa biết người đã rời đi rồi.
Tô Lan Huyên nhận thấy trên mạng không có ai nói giúp Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa, cảm thấy việc này thật kỳ lạ “Lục Đồng Quân, anh có thể tra ra ai là người đăng tin không?”
Tô Lan Huyên tin tưởng sẽ không phải Lãnh Phú Cường. Nếu như Lãnh Phú Cường thật sự làm như vậy thì sẽ không đợi tới tận bây giờ.
Mà nếu sự việc bại lộ, anh ta cũng không có lợi lộc gì”
Hai tay Lục Đồng Quân đặt trên bàn phím đối chiếu địa chỉ IP, vẻ mặt nghiêm túc, đã tra ra được rất nhanh.
“Lan Huyên, lại là ở ngoại thành” Lục Đồng Quân suy nghĩ: “Trước đó Tô Hạo Trần biến mất ở vùng ngoại thành, sau đó chuyện của Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa bị đưa ra ngoài, e là việc này chỉ có người đó mới làm được”
“Lệ Quốc Phong?” Tô Lan Huyên đi đến trước bàn máy tính, nhìn vào địa chỉ IP sau đó cũng nhíu mày: “Hổ dữ không ăn thịt con, ông ta huỷ hoại Lâu Yến Vy như vậy mục đích là gì?”
Hai người nhìn nhau, sau đó Tô Lan Huyên lập tức phản ứng lại.
“Ông ta không huỷ hoại Lâu Yến Vy, mà là dồn Lâu Yến Vy đi lên con đường của ông ta, thân thủ của Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa rất khá, đối với ông ta như hổ mọc thêm cánh”
Tô Lan Huyên vô cùng tức giận: “Thật độc ác”
“Bây giờ anh đứ địa chỉ IP cho em đi tìm, nhưng hy vọng không được lớn”
Nói không chừng người đã rời đi từ sớm rồi.
Đột nhiên Tô Lan Huyên nảy ra một ý: “Ông xã, chúng ta như vậy là ở thế bị động, bị bọn chúng dắt mũi đi, chung quy lại vẫn bị trễ một bước. Sao chúng ta không chuyển từ bị động thành chủ động?”
Lục Đồng Quân biết Tô Lan Huyên đã có chủ ý bèn hỏi: “Em muốn làm thế nào?”
“Dẫn rắn ra khỏi hang”
Lục Đồng Quân nhíu mày: “Em định lấy thân mình làm mồi nhử?”
Tô Lan Huyên cười ôm lấy cổ Lục Đồng Quân, cười xấu xa: “Ông xã, mồi của em ấy à, không hấp dẫn bắng mồi của anh. Anh hy sinh một chút, dùng nam nhân kế ** Tân Kiều Lam đến, chỉ cần Tân Kiều Lam xuất hiện, chẳng phải tìm được Lệ Quốc Phong chỉ là chuyện dễ dàng sao?”
Lục Đồng Quân dở khóc dở cười: “Lan Huyên, sao anh lại có ảo giác giống đi làm kẻ trộm thuyền vậy?”
“Không phải ảo giác, anh chính là kẻ trộm thuyền” Tô Lan Huyên vỗ vai Lục Đồng Quân nói: “Việc này giao cho anh, đến lúc anh thể hiện sự hy sinh cống hiến của mình rồi”
“Bà xã, chân anh đau, không hy sinh được”
Phụ nữ đều là miệng nói một đẳng làm một nẻo, Lục Đồng Quân mới không làm vậy, nếu như anh thật sự phải hy sinh, lúc quay lại khẳng định phải quỳ gối chà xát”
“Ông xã, đã là đàn ông thì sao lại có thể nói không được chứ?” Tô Lan Huyên khinh bỉ liếc mắt nhìn Lục Đồng Quân một cái: “Sau khi anh về em sẽ bảo Linda công bố hành trình của anh ra ngoài, chắc chắn anh không thể ở lại thủ đô được đâu. Anh đi núi Hoa Đào một chuyến, em sẽ kêu Linda giải thích rõ ràng, anh là đi một mình, nhất định Tân Kiều Lam sẽ sống chết mà đi”
Lục Đồng Quân: “..”
Anh có thể từ chối sao?
Tô Lan Huyên đã nói là làm, lập tức gọi điện cho Linda, kêu Linda đăng lên trang web của tập đoàn Huyên Quân hành trình của Lục Đồng Quân. Sau đó lại gọi Hạ Đình và Hạ Vân: “Hai cậu đưa anh ấy đến núi Hoa Đào, ở lại đó vài ngày cũng được, sau khi các cậu đưa người tới xong thì tránh mặt đi, đừng lộ diện. Nếu không Tân Kiều Lam cũng không dám xuất hiện đâu”
Hạ Đình và Hạ Vân đồng loạt nhìn về phía Lục Đồng Quân.
Lục Đồng Quân giải thích: “Chị dâu các cậu lấy tôi ra làm mồi nhử, dụ Tần Kiều Lam ra”
Trong chốc lát hai anh em Hạ Đình và Hạ Vân đều cảm thấy thông cảm cho lão đại.
Hạ Đình nói: “Lão đại, anh yên tâm, hai anh em em nhất định sẽ bảo vệ tốt trinh tiết của anh, sẽ không để Tân Kiều Lam làm gì anh đâu”
“Tôi nghĩ da hai anh em cậu ngứa quá, nên được gãi qua rồi đấy”
Lục Đồng Quân làm động tác giả vờ đá, Hạ Đình nhanh chóng né đòn.
Hạ Đình cười nói: “Lão đại bớt giận”
Hạ Vân nói với Tô Lan Huyên: “Chị dâu, bọn em đưa lão đại đi đây”
Tô Lan Huyên phất tay: “Đi đi”
Cứ như vậy Lục Đồng Quân bị vứt bỏ không thương tiếc, để cho.
Hạ Vân và Hạ Đình đưa lên núi Hoa Đào.
Vừa hay Hạ Lăng tan học trở về, thấy thế bèn hỏi: “Mẹ, cha đâu ạ?”
“Mẹ để cha con đi làm mồi nhử rồi, đến núi Hoa Đào ở mấy hôm, dụ Tân Kiều Lam xuất hiện”
“Mẹ, chân cha bị thương, nếu Tân Kiều Lam thô bạo ngoan cố, cha không phản kháng được, vậy không phải là mất nhiều hơn được sao?”
Tô Lan Huyên không thèm để ý rồi khoát tay nói: “Sẽ không đâu, cho dù cha con có bị vung dao kề cổ cũng sẽ không để cho kẻ gian đạt được mục đích đâu”
Trong chốc lát Hạ Lăng bỗng cảm thấy cha thật đáng thương.
Sau khi Lục Đồng Quân đi, Tô Lan Huyên đi tìm Lâu Yến Vy mới phát hiện không thấy Lâu Yến Vy đâu nữa.
Tô Lan Huyên thầm than không xong rồi.
Tô Lan Huyên vội vàng gọi điện thoại cho Lâu Yến Vy, nhưng điện thoại bị tắt máy.
Không phải thật sự muốn cướp ngục đấy chứ?
Đây không phải là chuyện đùa được.
“Vệ Đông Vệ Tây, đi với tôi một chuyến”
Tô Lan Huyên vô cùng lo lắng đi ra ngoài, cô phải ngăn cản Lâu Yến Vy, nếu không không những không cứu được Bạch Hồng Hoa ra còn khiến cô ấy bị bắt trở lại.
Đèn đóm rực rỡ.
Tô Lan Huyên dẫn theo Vệ Đông Vệ Tây ngồi canh trước cửa cục cảnh sát, đợi hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cô cũng thấy được Lâu Yến Vy.
Giống như lần đầu mới gặp Lâu Yến Vy, Lâu Yến Vy mặc một bộ quần áo da màu đỏ bó sát, giống như tiên nữ ngồi trên cây đại thụ trước cửa cục cảnh sát.
Cô ấy đang quan sát.
Tô Lan Huyên vội vàng xuống xe, nhân lúc cửa lớn vẫn còn đang đóng không có ai ra ngoài, cô phải ngăn cản Lâu Yến Vy trước khi cô ấy gây ra hoạ lớn.
Không đợi Tô Lan Huyên đi tới, đột nhiên có một chiếc siêu xe thể thao chạy tới dừng ngay dưới tán cây hoè.
Cửa xe mở ra, người ngồi bên trong chính xác là Vạn Hoài Bắc và lái xe của anh ta.
Hai tay băng bó thạch cao, anh ta cũng không có cách nào lái xe được.
Vạn Hoài Bắc ngẩng đầu, nhìn chấm chẵm Lâu Yến Vy đang ngồi trên cây: “Xuống đi”
Lâu Yến Vy vô cùng kinh ngạc khi Vạn Hoài Bắc xuất hiện ở đây, cô khua chân, không xuống, thậm chí còn không thèm để ý tới Vạn Hoài Bắc. Cô đứng trên cành cây, muốn dựa vào thân cây nhảy vào bên trong.
Ngay khi Lâu Yến Vy định nhảy qua tường cao để đi vào bên trong, đột nhiên trên mông có cảm giác tê rần.
Vạn Hoài Bắc cầm cây gậy trúc đánh vào mông cô ấy.
Lâu Yến Vy nổi giận: “Vạn Hoài Bắc, anh điên à?”
“Tôi khẳng định không điên, nhưng cô khăng khăng muốn vào chắc chắn sẽ mất mạng” Tay Vạn Hoài Bắc không có lực, miễn cưỡng năm chặt lấy cây gậy trúc, lại đanhs vào mông Lâu Yến Vy một cái: “Xuống đi, đi với tôi, tôi có cách cứu Bạch Hồng Hoa ra”
“Anh và Lãnh Phú Cường cùng một hạng người. Bà đây còn lâu mới tin anh” Lâu Yến Vy đá cây gậy trúc ra.
Lúc này, đèn điện bên trong cục sáng trưng, cửa lớn mở ra.
Từng chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau đi ra.
gian ngắn không thể giải quyết được, người đã bị mang đi rồi”
“Mang đi? Không còn ở đây sao?” Vạn Hoài Bắc cảm thấy hơi ngạc nhiên, theo bản năng anh liếc nhìn lên ngọn cây một cái, không xong rồi, Lâu Yến Vy đã đi vào rồi.