Lục Đồng Quân nhìn nhìn những người đang đứng đẳng sau: “Chúng ta không thể thẳng khi không có võ. Hạ Đình Hạ Vân, dẫn bọn về sắp xếp cẩn thận, nhưng phúc lợi ban nãy đã nói đều bố trí cho bọn họ đi. Cần tiền thì đến tìm Vạn Hoài Bắc”
Hạ Đình và Hạ Vân đồng thời cúi đầu nhận lệnh.
Thiếu tiền thì tìm Vạn Hoài Bắc.
Mọi người đi rồi Lục Đồng Quân mới gọi điện thoại cho Tô Lan Huyên báo bình an: “Lan Huyên, đêm nay sóng yên gió lặng, cá chưa cần câu”
“Vậy anh cứ ở trên núi mấy ngày đi” Tô Lan Huyên vừa sốt ruột vừa buồn bực: “Cảm xúc của Lâu Yến Vy không được ốn cho lắm.
Đêm nay em ấy suýt chút nữa thì đi cướp ngục rồi. Đúng rồi, Bạch Hồng Hoa bị chuyển đi rồi, anh nghĩ cách tra xem em ấy bị đưa đi đâu”
“Chuyển đi?” Lục Đồng Quân nhíu mày: “Xem ra sự việc nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng”
“Dù sao chưa đưa Bạch Hồng Hoa ra ngoài, chắc chắn Lâu Yến Vy sẽ không bỏ qua đâu”
“Em trông chừng em ấy, anh ở đây sẽ nghĩ cách tra ra Bạch Hồng Hoa bị chuyển đi đâu”
“Lâu Yến Vy ở chỗ Vạn Hoài Bắc, em ấy không theo em về, nói là sợ liên lụy đến em, em ấy muốn gây vạ cho Vạn Hoài Bắc”
Tô Lan Huyên nhớ đến những câu nói của Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc, không nhịn được mà bật cười.
“Em vợ giác ngộ rất cao”
Có Vạn Hoài Bắc che chở, tạm thời Lâu Yến Vy sẽ không có chuyện gì.
Sau khi Chu Á dẫn người rời đi cũng không dám đi trên đường lớn, dọc đường đi cũng rất cẩn thận Anh ta phòng bị rất kỹ, sợ Lục Đồng Quân sẽ phái người đi theo.
Chu Á dẫn theo mấy người còn lại đi vòng vo từ ngoại thành vào.
nội thành mấy giờ đồng hồ, lúc trời gần sáng mới trở về chỗ ở, chính là một chiếc biệt thự đã bị bỏ không mấy năm nay, hiện nay bọn họ chiếm dụng nó.
Vì không muốn bị người khác phát hiện cho nên buổi tối bọn họ đóng chặt cửa sổ, cũng không dám bật đèn, ban ngày cũng là đóng cửa kín mít.
Anh ta mệt không chịu được, dọc đường đi thần kinh căng như dây đàn.
Nếu anh ta biết Lục Đồng Quân không có sai người theo dõi, chỉ là sẽ tức hộc máu mất.
Lang thang vài giờ.
Tân Kiều Lam nghe thấy động tĩnh và ra khỏi phòng: “Chu Á, anh đi đâu vậy? Tôi nghe Lệ Quốc Phong nói anh mang theo mấy chục người ra ngoài, sao giờ chỉ có mấy người quay về, những người khác đâu?”
Những người khác đâu?
Chuyện mất mặt như vậy Chu Á xấu hổ không dám nói ra ngoài.
Chưa chờ anh ta mở miệng, một trong số những người đi theo anh ta đã nói trước: “Cô chủ, những người khác đều bị Lục Đồng Quân dụ dỗ, gia nhập Bóng Đêm rồi”
“Các người đi tìm anh Đồng Quân? Bị dụ dõ?” Tân Kiều Lam kinh sợ: “Rốt cuộc sao lại thế này? Chu Á, không phải tôi đã nói không được tìm anh Đồng Quân gây phiền phức à?”
Thấy Tân Kiều Lam bảo vệ cho Lục Đồng Quân, trong lòng Chu Á dâng lên một ngọn lửa không rõ: “Vốn dĩ Địa Sát và Bóng Đêm là kẻ thù không đội trời chung, tôi không tìm anh ta gây phiền toái vậy chờ anh ta tới tìm tôi gây phiền phức sao? Cô chủ của tôi ơi, cô ở chỗ này của tôi bảo vệ cho anh ta, nhưng cô có biết vừa rồi anh ta đã uy hiếp tôi, bắt tôi giao cô và Lệ Quốc Phong ra hay không? Anh ta không coi trọng cô một chút nào “
Lệ Quốc Phong nghe thấy tiếng động cũng đi ra khỏi phòng, vừa hay nghe thấy cuộc đối thoại này.
Lệ Quốc Phong không lại gần mà lặng lẽ trở về phòng.
Xem ra Chu Á đúng là vô dụng, đem theo nhiều người như vậy, chưa nói là gặp may mắn hay không, còn tiền mất tật mang.
Ánh mắt Tân Kiều Lam trở nên ảm đạm: “Vậy cũng không cho anh đi tìm anh ấy gây phiền toái, anh ấy là của tôi, cho dù là đi gây sự thì người đó cũng phải là tôi. Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy”
Chu Á phất tay, ý bảo những người khác đều lui ra. Trong phòng khách chỉ còn lại Tân Kiều Lam và Chu Á.
Cho dù ánh sáng của ngọn nến lờ mờ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ vết sẹo dữ tợn trên mặt Tân Kiều Lam.
Nó thật sự rất xấu Nhưng Chu Á không cảm thấy xấu, anh ta chỉ cảm thấy đau lòng.
“Cô chủ, hiện giờ cô chỉ có thể dựa vào tôi, chỉ có tôi mới thật lòng với cô” Đột nhiên Chu Á ôm lấy Tân Kiều Lam, đặt người xuống sofa: “Theo tôi, làm người phụ nữ của tôi.”
Tân Kiều Lam sợ tới mức mất bình tĩnh, đấm đá vào người Chu Á: “Chu Á, anh điên rồi, bỏ tôi ra”
Tân Kiều Lam càng phản kháng, Chu Á càng giận dữ.
“Lục Đồng Quân là cái gì, cô chủ, sao phải cam chịu số phận chứ?
Chỉ có Chu Á tôi là không ghét bỏ cô thôi”
“AAAAI”
Tiếng thét chói tai của Tân Kiều Lam xé toạc bầu trời đêm.