Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa tìm chỗ ngồi xuống đợi, Ngô Hiệu còn đích thân rót cho họ hai chén trà.
Vẻ ngoài của Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa khiến hai người họ đi đến đâu cũng thành tiêu điểm thu hút ánh nhìn của người xung quanh.
Làn da trắng nõn xinh đẹp cùng với khí chất ngời ngời, một người mặc bộ váy đỏ bó sát nóng bỏng còn một người lại mặc chiếc váy trắng tinh khôi như bông hoa sen thanh thuần.
Hai người họ ngồi ở đó vô cùng hút mắt.
Trời đã rất khuya, quán ăn lại mở ở xa xa nút giao của giữa thành phố và ngôi làng hẻo lánh, dân cư phức tạp. Sự xuất hiện của hai vị mỹ nữ có thể gợi lên rất nhiều điều từ sâu thẩm trong bản tính của con người.
Ánh mắt Ngô Hiệu thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai người họ, cả hai người đều thuộc dạng tuyệt sắc, đều có thể khơi dậy khát vọng chinh phục của đàn ông.
Lâu Yến Vy vật chân lên, đôi chân thon dài vô cùng đẹp mắt, cô ta chống cam, lẩm bẩm với Bạch Hồng Hoa “Ông chủ kia đang nhìn cậu đấy, trong mặt của ông ta còn sắp rớt ra ngoài nữa kìa.
Bạch Hồng Hoa đáp: “Không phải ông ta cũng đang nhìn cậu sao?”
“Một lão già, còn là loại văn hóa rởm, không phải gu của bà đây” Lâu Yến Vy vừa nói vừa cười cười vẫy tay với
Ngô Hiệu.
Bạch Hồng Hoa: “
“Cậu không thích người ta còn chọc ghẹo người ta làm “Dù sao cũng đang chán mà, chọc chơi chơi.”
“Cậu đang khiến người ta phạm tội đấy.
“Vớ vẩn! Lâu Yến Vy nghiêm nghị nói: “Tớ rõ ràng đang vì dân trừ hại, loại đàn ông cặn bã như vậy, gặp tên nào tớ sẽ diệt trừ tên đó.
Bạch Hồng Hoa còn không hiểu tính của Lâu Yến Vy sao?
Trong lòng cô ta thầm mặc niệm ba giây cho ông chủ quầy đồ ăn kia.
Lâu Yến Vy là một con yêu tinh, loại yêu tinh chuyên câu dẫn con người. Cô ta ngoắc ngón tay với Ngô Hiệu, ông ta liền vui mừng khôn xiết, đẩy gọng kính trên sống mũi, nhiệt tình bước lại đó, nói: “Hai vị mỹ nữ, hai vị còn cần gì à?”
“Ông chủ, hết trà rồi, có thể giúp tôi rót thêm một chén nữa không?” Lâu Yến Vy nháy mắt, đưa chén trà cho Ngô Hiệu,
Đôi bàn tay thon dài trắng nõn mềm mại như không xương của Lâu Yến Vỵ, Ngô Hiệu lại trùng hợp là một tên thích ngắm những bàn tay đẹp. Ông ta nhìn hai bàn tay của Lâu Yến Vy liền như bị si mê, không kìm được đưa hai tay ra nhận lấy tách trà, muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô ta.
Làm sao Lâu Yến Vy có thể dễ dàng để người ta đạt được ý muốn?
Cô ta vừa thả tay ra chén trà đã rơi xuống. Ngô Hiệu vội vàng đỡ lấy cái chén, Lâu Yến Vy cũng thản nhiên rút tay về, cười một cách mị hoặc: “Cảm ơn ông chủ, ông chủ thật tốt bụng.
“Nên làm mà, nên làm mà.” Ngô Hiệu sắp bị mê hoặc đến ngất đi trong nụ cười của Lâu Yến Vy.
Bạch Hồng Hoa bình tĩnh uống trà của mình, cô ta tựa như một tảng băng đang di chuyển, vừa lại gần liền cảm thấy một cỗ lạnh lẽo truyền đến. Vẫn là Lâu Yến Vy nhiệt tình kia khiến người khác yêu thích hơn. Ngô Hiệu cầm tách trà đi rót nước, lắc lắc ấm trà, nói với Lâu Yến Vy: “Hết nước rồi, để tôi vào phòng pha trà mới cho cô.
Lâu Yến Vy cười rạng rỡ, nói: “Cảm ơn ông chủ.
Sau khi Ngô Hiệu vào phòng, Bạch Hồng Hoa liền nói: “Chắc chắn ông ta sẽ động tay động chân vào trà.”
“Thế nên tớ mới nói ông ta là tra nam, một chút cảm dỗ này cũng không chống đỡ được.” Đầu Bạch Hồng Hoa đầy hắc tuyến, cảm thấy rất cạnh lời: “Không phải ai cũng là Vạn Hoài Bắc, mỹ nữ ở trước mặt vẫn ngay thẳng đoan chính, tâm không bị loạn.
Hơn nữa, Lâu Yến Vy xinh đẹp thế này, ai mà chống đỡ được sự quyến rũ.
“Đừng nhắc đến cái tên chết tiệt Vạn Hoài Bắc đó với tớ, nếu anh ta dám lộ diện, tớ sẽ cho anh ta đẹp mặt.” Lâu Yến Vy nhớ đến một chuyện, bèn nói: “À phải rồi, hôm nay là thứ mấy?”
“Thứ ba? Sao thế?”
“Chị tớ nói, chủ nhật chắc chắn tên chết tiệt Vạn Hoài Bắc kia sẽ xuất hiện. Còn mấy ngày nữa, bà đây sẽ đợi để lột da anh ta.
Bạch Hồng Hoa nhấp một ngụm trà, tiện miệng nói một câu: “Nếu cậu có thể đối xử với Vạn Hoài Bắc nhiệt tình như khi nãy cậu đối với ông chủ kia thì tớ đảm bảo, Vạn Hoài Bắc chắc chắn sẽ quỳ gối dưới váy cậu! “Lần trước tớ cũng như vậy mà anh ta không có phản ứng gì hết. Tớ đoán chắc chắn anh ta bị bất lực”
“Lúc đó cậu không tỉnh táo chứ có phải anh ta không tỉnh táo đầu… Bạch Hồng Hoa nhìn ánh mắt ngập tràn vẻ tính toán nhỏ nhặt của Lâu Yến Vy, lập tức nhận thức được mình đã lỡ mồm nói sai bèn vội vàng chuyển chủ đề: “Trà này khá được.”
“Tớ cũng thấy chủ ý của cậu không tồi, lần sau tớ sẽ bỏ một chút thuốc cho tên Vạn Hoài Bắc chết giẫm kia. Có qua có lại mới toại lòng nhau chứ, haha. Lâu Yến Vy bật cười thành tiếng, như thể đã nhìn thấy thảm cảnh xui xẻo của Vạn Hoài Bắc mà.
Bạch Hồng Hoa đặt chén trà xuống, nói: “Lâu Yến Vy, có cậu có phát hiện ra, bây giờ cậu càng ngày càng giống chị mình không?”
“Giống chỗ nào?”
“Càng ngày càng nhỏ mọn
Lâu Yến Vy gật đầu nói: “Mấy hôm nay tớ đã suy nghĩ, tại sao chị tớ có thể khiến Lục Đồng Quân trở nên ngoan ngoãn dễ bảo như vậy, đó là vì chị tớ có nhiều ý tưởng quỷ quái. Có lúc không nhất định phải dựa vào nắm đấm, phải dùng đầu óc.
Bạch Hồng Hoa vô cùng kinh ngạc trước một màn tự nhận thức sâu sắc này của Lâu Yến Vy, sau đó cô ta vô thức hỏi một câu: “Cậu có đầu óc hả?”
Lâu Yến Vy:………… “Tớ không có đầu óc, vậy trên cổ tớ là cái gì?”
Bạch Hồng Hoa đáp lại lạnh bằng: “Xin lỗi nhé, tớ nói sai rồi, cậu có đầu óc, chỉ là bình thường không dùng đến.
Hàm ý là, đầu óc của Lâu Yến Vy không phải chỉ là vật để trang trí thôi sao?
Nhưng Bạch Hồng Hoa không có ý đó, cô ta chỉ nói sự thật thoi.
“Hồng Hoa, cậu càng lúc càng xấu xa
Bạch Hồng Hoa hiếm khi nở nụ cười, đáp: “Gần mực thì đen mà” Lâu Yến Vy lặng lẽ quay đầu sang chỗ khác.
Lúc này Ngô Hiệu đã bưng một bình trà mới ra.
“Hai vị mỹ nữ, đây là trà mới của quán chúng tôi. Tôi cho hai vị nếm thử trước, miễn phí luôn. Hai vị chỉ cần giúp tôi một chuyện, nếu ngon thì tôi sẽ nhập thêm hàng về bán.
Bạch Hồng Hoa đáp: “Tôi không thích uống trà Ngoài miệng thì nói thế, nhưng chén trà trong tay cô ta đã sắp uống hết rồi.
Lâu Yến Vy cười nói: “Tôi khát, để tôi uống.”
Mục tiêu của Ngô Hiệu là Lâu Yến Vy, ông ta cũng không quan tâm Bạch Hồng Hoa có uống hay không. Chỉ cần một người ngã xuống thì người còn lại cũng dễ xử lý thôi.
Ngô Hiệu rót trà cho Lâu Yến Vy, cô ta thử độ ẩm, nói: “Hơi nóng quá, để nguội một chút trước đã. Ông chủ, ông đi giục phòng bếp đi, đồ của chúng tôi đã làm xong chưa?”
“Được.” Ngô Hiệu đặt bình trà xuống, nói: “Để tôi đi xem xem.” Ngô Hiệu luôn tươi cười rất nhiệt tình, người vừa đi, bên ngoài quán ăn đã xuất hiện thêm một chiếc xe. Đúng là có người không có chỗ nào là không tương phùng mà.
Người bước từ trên xe xuống chính là Vạn Hoài Bắc và Hạ Vân.
Hai người này cũng đang đi tìm cố vấn tài chính là lúc trước Tần Chấn Đông đã thuê, bọn họ lần theo manh mối tìm đến đây.
Lục Đồng Quân đã ra lệnh, nội trong vòng ba ngày phải tìm thấy người. Vì thế Hạ Vân mới nhờ riêng Vạn Hoài Bắc giúp đỡ, gọi anh ta quay về.
Lúc Lâu Yến Vy nhìn thấy Vạn Hoài Bắc liền giống như mèo nhìn thấy chuột, cô ta trở nên vô cùng hưng phấn, gần như hằm hè xắn tay áo lên đánh người.
Bạch Hồng Hoa vội vàng nói: “Chị cậu còn đang đợi đồ ăn đêm về đấy.
Mỗi lần Lâu Yến Vy đụng phải Vạn Hoài Bắc chắc chắn đều trở nên tức giận, Rõ ràng luận về vũ lực, Vạn Hoài Bắc không bằng Lâu Yến Vy, nhưng lần nào người chịu thiệt cũng là cô ta.
“Không vội. Tròng mắt Lâu Yến Vy đảo lên, trong lòng nảy sinh một kế hoạch, mắt liếc nhìn chén trà vừa được đưa lên, cô ta liền nói: “Lần này đúng là trời giúp tớ rồi, một cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ lỡ một cách phí hoài được”
Vừa dứt lời, Vạn Hoài Bắc và Hạ Vân đã bước vào, sau khi bước vào Vạn Hoài Bắc mới nhận ra Lâu Yến Vy cũng ở có mặt ở đây.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Ngay cả Hạ Vân cũng vô thức nhìn sang Vạn Hoài Bắc, chuyện giữa hai người họ rất ầm ĩ, làm gì có ai không biết.
Hạ Vẫn nói: “Hay là để hôm khác chúng ta lại tới?”
“Tôi cũng đang có ý đó.
Vạn Hoài Bắc muốn chuồn đi, nhưng Lâu Yến Vy đã đứng dậy, nhiệt tình gọi: “Anh Vạn, vào ngồi đi. Hai người cũng tới ăn đêm à, trùng hợp là lại gặp nhau ở đây”
Lâu Yến Vy hoàn toàn không cho Vạn Hoài Bắc cơ hội chạy trốn, lập tức đi tới kéo người vào, ấn anh ta ngồi xuống ghế, cười híp mắt lại, nói: “Tôi có phải hổ đâu, anh nhìn thấy tôi liền trốn cái gì, dù bị bất lực cũng đừng thấy tự ti chứ. Tôi sẽ không khinh thường anh đâu.”
Vạn Hoài Bắc: “
Cô Lâu, giọng điệu của cô đang ngập tràn sự khinh bỉ đấy.
Trong lòng Vạn Hoài Bắc muốn nói, cô còn đáng sợ hơn cả hổ ấy chứ.
Nhưng ngoài mặt, anh ta tuyệt đối không dám nói vậy: “Chúng tôi chỉ đi ngang qua thôi, vừa rồi không nhìn thấy cô chứ không phải tôi tránh cô đâu.”
“Tốt hơn hết là như vậy.” Lâu Yến Vy cười, nụ cười như giấu dao: “Các anh cũng uống trà đi, đây là trà ông chủ mới pha đấy, uống một chén đi. Nào, để tôi tự tay rót cho anh nhé. Uống chén trà này xong, ân oán giữa chúng ta coi như được xóa bỏ”
Vạn Hoài Bắc kinh ngạc: “Cô trở nên lương thiện, rộng lượng từ khi nào vậy?”
Lâu Yến Vy thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn cười vô cùng nhiệt tình: “Tôi vẫn luôn lương thiện rộng lượng mà. Nào, anh uống đi, nếu anh không uống đồng nghĩa với việc anh không muốn hòa giải với tôi đâu đấy.