Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 256: Chương 256: Lục Đồng Quân đã tra rõ được chân tướng




Thuốc trong lọ chính là thuốc giải.

Đây là bài học rút ra từ lần trước, Vạn Hoài Bắc đã đặc biệt lấy ở chỗ Xa Thành Luân, thuốc này có thể giải được chín mươi chín phần trăm loại thuốc kích thích đó.

Lâu Yến Vy nhìn thấy lọ thuốc liền biết Vạn Hoài Bắc đã lén uống thuốc giải, vừa rồi anh ta chỉ giả vờ thôi, thế mà khi nãy cô ta còn cảm thấy áy náy, đồng cảm với anh ta.

Khi sự việt bị bại lộ, Vạn Hoài Bắc liên co giò lên chạy: “Mẫu Dạ Xoa, vừa rồi cô đã nói rồi, ân oán của chúng ta đã được xóa bỏ hoàn toàn”

“Xóa cái mông” Lâu Yến Vy hét lên: “Anh đứng lại cho tôi”

Đứng lại?

Đó là điều không thể.

Vạn Hoài Bắc còn chạy nhanh hơn bất cứ thứ gì.

Anh ta chạy nhản ra khỏi quán bar như một luồng khói, chiếc xa đang đậu ở bãi xe lộ thiên. Vạn Hoài Bắc chạy đến chuẩn bị lái xe thì nhìn thấy một vài thanh niên anh mặc sành điệu đang lén lút vụng trộm bên cạnh chiếc xe.

Đám thanh niên đó chính là đám lưu manh ở quán ăn lúc trước.

Kẻ cầm đầuanh ta nhìn Vạn Hoài Bắc, hỏi: “Chiếc xe này là của anh hả?”

“Đúng vậy” Vạn Hoài Bắc phong độ ngời ngời chỉnh trang lại quần áo một chút, cười hỏi: “Xin hỏi các cậu có vấn đề gì không?”

“Vậy đúng là anh, không sai rồi” Hoàng Mao chào hỏi một tiếng rồi nói: “Các anh em, lên”

“Tên Vạn Hoài Bắc chết tiệt, tôi xem anh chạy đi đâu.” Lâu Yến Vy đuổi tới, nhìn thấy đám người kia đang định đánh nhau với Vạn Hoài Bắc, cô ta bèn hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hoàng Mao cười một cách nham hiểu, huýt sáo nói: “Còn có cả phụ nữ thế này”

Lâu Yến Vy vẫn chưa kịp hiểu rõ tình hình, Vạn Hoài Bắc đột nhiên chạy lại chỗ Lâu Yến Vy, trốn sau lưng, kéo áo cô ta, nói: “Mẫu Dạ Xoa, bảo vệ tôi”

Lâu Yến Vy: “

Đám người Hoàng Mao: “…”

Thế giới bây giờ đang thịnh hành kiểu phụ nữ bảo vệ đàn ông à?

Lâu Yến Vy kéo quần áo của mình, nói: “Anh có thấy mất mặt không?”

“Tôi đâu có biết đánh nhau, cô biết mà, cô lên đi. Người có năng lực nên dùng đúng lúc đúng chỗ” Vạn Hoài Bắc cật lực tâng bốc Lâu Yến Vy: “Cô là người lợi hại nhất tôi từng gặp đấy, giải quyết đám lâu la này chỉ là chuyện nhỏ thôi đúng không?”

“Hahal” Lâu Yến Vy cười gắn, sao cô ta lại thấy câu này hơi quen quen.

Cô ta nhớ ra rồi, mấy tiếng trước Tô Lan Huyên cũng nói như vậy.

Hoàng Mao hô lên: “Các anh em, lên. Bắt tên đàn ông kia trước đã”

Từ góc độ chủ quan, bình thường thì nam sẽ khỏe hơn nữ.

Đám người kia tấn công về phía Vạn Hoài Bắc, anh ta liền trốn sau lưng Lâu Yến Vy, đám người kia không thể nào bắt được anh ta, cũng ép Lâu Yến Vy không thể không ra tay.

“Mẹ kiếp, Vạn Hoài Bắc chết tiệt, anh có còn là đàn ông không?”

Đẩy một người phụ nữ như Lâu Yến Vy ra làm bia đỡ đạn.

“Đi đi, tôi tin tưởng cô” Vạn Hoài Bắc không hề thấy áy náy, đẩy Lâu Yến Vy lên trước, thậm chí còn cười cổ vũ, ra dấu tay cổ vũ cho cô ta.

Mới đầu đám Hoàng Mao không thèm để một người phụ nữ như Lâu Yến Vy vào mắt, sau khi giao thủ bọn họ lập tức lĩnh hội được cái gì gọi là bị đánh chèn ép.

Vài người bọn họ hoàn toàn không có khả năng phản kích, Lâu Yến Vy đấm một cú, đạp một cú, hung hãn không giống phụ nữ chút nào.

Đám Hoàng Mao đều bị đánh ngã gục xuống đất, không bò dậy được.

Hoàng Mao không khỏi chửi thề: “Mẹ kiếp, cô có phải phụ nữ không vậy”

Lâu Yến Vy đã dùng sức mạnh của mình nói cho họ biết một đạo lý, đó là không được coi thường phụ nữ.

“Vẫn muốn ăn đòn nữa phải không?” Lâu Yến Vy giơ nắm đấm lên, đám Hoàng Mao kia lập tức bò dậy vội vàng chuồn đi.

Chớp mắt một cái đã chẳng còn tên nào nữa.

“Hừ, đám nhãi nhép” Lâu Yến Vy phủi bụi trên quần áo, quay người nói: “Vạn Hoài Bắc chết tiệt, người đã bị tôi đánh chạy đi rồi Cả bãi gửi xe trống huơ trống hoắc, Vạn Hoài Bắc đã chuồn đi từ lúc nào không hay, đến xe cũng không cần nữa.

Lâu Yến Vy gầm lên một tiếng: “Vạn Hoài Bắc, bà đây vẫn chưa xong với anh đâu.”

Lúc này Vạn Hoài Bắc đã quay lại quán ăn.

Quán ăn đó đã đóng cửa.

Lục Đồng Quân cũng nhanh chóng đến đó, nhìn cánh cửa đóng chặt, anh lạnh lùng ra lệnh: “Tông cửa xông vào”

Hạ Vân Hạ Đình lập tức lái xe tông vào cửa.

Vừa rồi Vạn Hoài Bắc đã nhận ra đám Hoàng Mao kia, trên đường quay trở lại quán ăn anh ta và Hạ Vân đã tình cờ gặp nhau.

Cộng thêm việc trong bình trà có vấn đề thì hiện giờ ông chủ của quán ăn là kẻ tình nghỉ lớn nhất.

Lúc trước lần theo manh mối, bọn họ đã tìm đến đây, không còn nghi ngờ gì nữa hành vi của ông chủ quán ăn càng làm tăng thêm mức độ đáng ngờ.

Cánh cửa lớn bị tông mở, trên lầu còn có các gian phòng, nơi kinh doanh và chỗ ở nối liền nhau.

Ngô Hiệu đang thu dọn đồ đạc trong phòng chuẩn bị chạy trốn, nghe thấy động tĩnh lớn ở dưới lầu, ông ta vội vàng nhìn xuống qua cửa sổ lớn.

Có một đám người đang đứng ở dưới lầu, Vạn Hoài Bắc và Hạ Vân là hai người Ngô Hiệu vừa gặp nên liếc mắt một cái ông ta đã nhận ra họ.

Ngô Hiệu lập tức biết những người này đến đây vì mình liền vội vàng mang tiền theo, quần áo cũng không cần nào, cầm hành lý định nhảy xuống từ cửa sổ sau.

Rầm!

Rầm!

Một tiếng rồi lại một tiếng nữa vang lên, cánh cửa phòng bị tông mở, cùng với vô số tiếng bước chân, Ngô Hiệu như chuột qua đường, vô cùng kinh hoảng.

Ngô Hiệu đẩy cửa sổ tầng hai ra, trượt xuống theo đường ống khói, lúc ông ta may mắn có thể chạy thoát thì vừa quay người lại đã có vài người đứng sau lưng.

Lúc này có mọc cánh cũng khó thoát.

Ba phút sau.

Ngô Hiệu bị bắt trở lại quán ăn của mình, bị ấn ngồi xuống ghế.

Lục Đồng Quân cao cao tại thượng nhìn ông ta, nói: “Ngô Hiệu?

Từng làm cố vấn tài chính bên cạnh Tân Chấn Đông?”

Ngô Hiệu giả ngu, nói: “Các người là ai, tôi chẳng hiểu gì hết. Các người đến vì hai mỹ nữ lúc nãy đúng không? Tôi thừa nhận, vừa rồi là tôi bị ma xui quỷ khiến, bỏ một chút đồ vào trong trà, nhưng tôi không ngờ vị soái ca kia lại uống nước trà đó”

Lúc Ngô Hiệu nói, ánh mắt ông ta nhìn về phía Vạn Hoài Bắc.

Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Vạn Hoài Bắc bật cười: “Lão đại, xem ra người này là lão hồ ly, không dùng chút thủ đoạn thì đối phương sẽ không nhận tội đâi Lục Đồng Quân nhận lấy chiếc máy tính nhỏ từ tay Hạ Vân, những ngón tay thon dài của anh nhanh chóng gõ trên bàn phím.

“Bây giờ là thời đại công nghệ thông tin, chỉ cần trên mạng đã từng có vết tích, muốn tìm ra cũng chẳng phải chuyện gì khó.”

Vừa dứt lời, Lục Đồng Quân đã tra ra toàn bộ thông tin của Ngô Hiệu.

“Ngô Hiệu, tốt nghiệp đại học kinh tế tài chính, kết hôn năm hai mươi tám tuổi, năm thứ hai sau khi kết hôn có một đứa con trai…”

Đồng Quân nhìn thông tin hiển thị trên màn hình, nheo mắt lại, nói:” Ông đã từng làm việc ở tập đoàn Đại Lục?”

Nghe vậy, Vạn Hoài Bắc cũng nhìn màn hình, nói: “Từng làm việc ở tập đoàn Đại Lục năm năm, sau đó lại gia nhập công ty tài chính, trở thành cố vấn tài chính của cha anh”

Thật không ngờ tên Ngô Hiệu này không những từng là cố vấn tài chính cho Tân Chấn Đông mà còn từng làm việc cho Lục Quang Tông.

Đại Lục có hàng chục nghìn nhân viên, không phải người nào Lục Đồng Quân cũng từng gặp qua.

Ánh mắt Lục Đồng Quân sầm xuống, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn: “Tại sao ông lại xúi giục Tân Chấn Đông hại chết cha tôi? Ông và cha tôi có thù oán gì?”

Sự tình đã đến nước này, Ngô Hiệu cũng biết không thể trốn được nữa. Ông ta đã trốn bao nhiêu năm trời, tưởng răng đã không sao nữa rồi, ai ngờ Tân Chấn Đông lại sợ tội tự sát, Lục Đồng Quân vì cha mà lật lại bản án.

“Cậu có thể điều tra ra tôi từng làm việc cho tập đoàn Đại Lục, cũng có thể tra ra tôi có vợ và con trai, tại sao cậu lại không tra ra vợ và con trai tôi đều mất rồi?”

Nhắc đến chuyện năm xưa, Ngô Hiệu hơi kích động, ông ta nói: “Là Lục Quang Tông câu dẫn vợ tôi, khiến bà ấy ruồng bỏ chồng con, muốn đi theo ông ta. Con trai tôi vì đuổi theo mẹ của nó mà bị xe hơi tông chết. Vợ tôi không chịu nổi đả kích nên cũng đã tự sát. Trong thời gian một đem mà tôi mất cả vợ và con trai, tất cả đều là nhờ ơn Lục Quang Tông đấy, ông ta đáng chết lắm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.