Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 267: Chương 267: Rất có khí phách




Tô Lan Huyên bối rối không thể giải thích được lời nói của người bên kia, từ giọng nói, cô không thể biết được người bên kia là ai.

Nhưng người có thể uy hiếp cô cũng không có nhiều người, cho dù đối phương là ai thì cũng đều không phải người tốt.

Tô Lan Huyên cười lạnh một tiếng: “Kẻ chỉ nói mạnh miệng, trốn sau lưng uy hiếp người khác, Tô Lan Huyên tôi thật sự không coi trọng, có bản lĩnh thì trực tiếp tới tìm đây.”

Người ở đầu bên kia điện thoại bị kích động, giọng điệu cũng trở lên hung dữ hơn mấy phần: “Tô Lan Huyên, cô đừng đắc ý quá sớm, những thứ cô gây ra cho tôi, tôi nhất định sẽ trả lại cho cô.”

Đang nói chuyện điện thoại, Tô Lan Huyên liếc thấy Hạ Vân liền vội vàng dùng động tác tay bảo Hạ Vân tới, để anh ta lập tức theo dõi số lạ này.

Sở trường của Hạ Vân chính là theo dõi, tìm người.

Công cụ kiểm cơm chắc chắn luôn mang theo bên người.

Tô Lan Huyên và Hạ Vân dùng ký hiệu giao tiếp bằng tiếng lóng, tỏ ý Tô Lan Huyên sẽ giữ chân đối phương còn Hạ Vân theo dõi tung tích dãy số này.

Tô Lan Huyên không đoán được đối phương là ai, giống đã được qua xử lý đặc biệt, nghe cao thấp khó phân biệt.

Tô Lan Huyên cố ý chọc tức đối phương: “Ôi, tôi sợ quá, ai có thể để tôi tốt số vậy, tìm được một người chồng yêu thương tôi như vậy, lúc nào cũng cho tôi loại đồ trang sức nổi tiếng, còn vô cùng dính người, thật phiền phức chết đi được, còn nói muốn mua một vì sao cho tôi rồi dùng tên tôi để đặt, tôi cũng phải miễn cưỡng nhận thôi.”

“Tô Lan Huyên, con tiện nhân này”

Người ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng là bị chọc cho rất tức giận: “Tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá thật lớn.”

Tô Lan Huyên khiêu khích nói: “Lúc nào cũng cung kính chờ đợi, gọi điện uy hiếp người khác, thủ đoạn ày thật non kém. Chị cô lúc còn sống thủ đoạn còn mạnh hơn cô nhiều, đúng rồi, sức chịu đựng của cô phải tốt hơn chị cô một chút đấy, nhỡ ra nghĩ quẩn tự sát vậy thì cũng đừng trách tôi.”

Cô vừa nói xong lời này bên kia liền cúp máy.

Tô Lan Huyên nhìn chằm chằm điện thoại di động: “Chỉ có chút sức chịu đựng này thôi sao?”

Vừa rồi Tô Lan Huyên cũng chỉ thăm dò, cô cũng không biết đối phương là ai, người có thể làm vậy, khả năng lớn nhất là Tần Kiều Lam.

Sau lần thử này, cô càng có thể chắc chắn chính là Tần Kiều Lam.

Tô Lan Huyên hỏi Hạ Vân: “Đã theo dõi được chưa?”

“Chị dâu, theo dõi được rồi.” Hạ Vân nói: “Điện thoại được gọi đến từ một thị trấn nhỏ ở nước M”

“Cô ta không ở thủ đô, cũng không ở nước G mà chạy đến nước M làm gì.” Tô Lan Huyên lẩm bẩm một tiếng, hỏi: “Địa Sát có chi nhánh ở nước M sao?”

“Địa Sát chủ yếu đều làm ăn ở nước M.” Hạ Vân hỏi: “Chị dâu, chị hỏi những thứ này làm gì?”

“Tiện miệng nên hỏi một chút thôi.” Tô Lan Huyên nói: “Bóng Đêm của chúng ta có làm ăn ở nước M không?”

“Có, hai năm trước ông chủ đích thân tới đó thu mua mấy đường dây vận chuyển.”

“Nước M là trung tâm giao thông vận chuyển hàng hóa lớn nhất, nắm giữ một đường dây vận chuyển đã đủ ăn mấy đời rồi, các người còn nắm giữ mấy cái, thật giàu có.”.

Cái này cũng không hề kém mỏ vàng và mỏ dầu của Tần Chẩn Đông ở nước ngoài.

Hạ Vân cười nói: “Ông chủ có con mắt cay độc, cái cổ tay vững chắc, lúc đầu vì mấy đường dây vận chuyển này mà phải bỏ ra không ít công sức.”

“Cậu cho người theo dõi sát sao bên kia, nhất là động tĩnh của Địa Sát”

“Không thành vấn đề.”

Lời của Tô Lan Huyên cũng giống như mệnh lệnh của Lục Đồng Quân, bọn họ có thể không cần hỏi qua Lục Đồng Quân, trực tiếp thi hành.

Việc Tô Lan Huyên bị uy hiếp qua điện thoại, Tô Lan Huyên cũng không phải hoàn toàn không thèm quan tâm, mặt của Tần Kiều Lam bị thương, Tần Nhã Viên lại qua đời, vậy thì khẳng định Tần Kiều Lam càng hận cô hơn trước.

Trước kia Tần Kiều Lam có làm gì Tô Lan Huyên cũng không lo ngại, không nương tay, nhưng bây giờ lại có một mối lo ngại.

Tần Chẩn Đông vừa mất đi một đứa con gái, sẽ không để một đi một đứa nữa.

Tô Lan Huyên nghe điện thoại xong liền trở lại bên cạnh Lục Đồng Quân.

Nghi thức cũng sắp đến hồi cuối.

Lục Đồng Quân thấp giọng hỏi: “Ai gọi vậy?”

“Là Tần Kiều Lam” Tô Lan Huyên thờ ơ nói: “Gọi tới trò chuyện một chút.”.

Tần Kiều Lam tán gẫu với Tô Lan Huyên, chuyện này tuyệt đối không thể nào.

Lục Đồng Quân liền hiểu ngay.

Tần Kiều Lam là một tai họa ngầm, chỉ cần không làm hại đến Tô Lan Huyên, anh có thể mặc kệ, nhưng nếu gây bất lợi cho Tô Lan Huyên anh chắc chắn sẽ không ngồi nhìn không làm gì.

Lục Đồng Quân nói: “Sau khi nghi thức kết thúc chúng ta đến bệnh viện kiểm tra thai sản đi.”

Đã lâu Tô Lan Huyên không đi kiểm tra thai sản.

“Được.” Tô Lan Huyên chợt có linh cảm nói: “Hay lát nữa hỏi giới tính em bé luôn?”

Lục Đồng Quân cũng không phải quá quan tâm việc biết giới tính trước thời hạn, anh nhớ tới cuộc nói chuyện của Tô Lan Huyên và Lâu Yến Vy rồi nói: “Anh thực sự cũng muốn nhìn thấy cảnh Vạn Hoài Bắc được tỏ tình”

Hai vợ chồng nhìn nhau cười một tiếng, suy nghĩ thật giống nhau.

Nghi thức nhận tổ quy tông kết thúc cũng là mười hai giờ, ông cụ Lục còn phải dẫn hai đứa trẻ về nhà cũ tắm, Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân lái xe từ từ rời đi.

Ở ngã tư đường, gặp phải Lục Tử Việt và Lục Minh Húc đang ngồi chờ xe buýt ven đường.

Vừa rồi trong nghi thức, hai cha con người này đều rất khiêm tốn, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại, đứng trong xó xỉnh. Nếu là bình thường tất

nhiên hai cha con chắc chắn sẽ bị cười nhạo, nhưng hôm nay là ngày Hạ Lăng Hạ Bảo nhận tổ quy tông, không ai lại không biết điều đi bắt bẻ.

“Lục Đồng Quân, có nên cho họ đi nhờ một đoạn đường không?”

Tô Lan Huyên vừa dứt lời, liền thấy xe Lục Tây Anh lái về phía hai cha con.

Lục Minh Húc rồi lại lái đi.

Chắc Lục Tây Anh cũng muốn đưa hai người một đoạn đường nhưng bị từ chối nên Lục Tây Anh lại lái đi.

Xe buýt tới, hai cha con lên xe buýt.

Tô Lan Huyên nở nụ cười khâm phục: “Rất có khí phách.”

“Đi ăn cơm trước đi.” Lục Đồng Quân cũng không bình luận gì. . Truyện Đô Thị

Phụ nữ có thai sợ nhất là bị đói bụng, một khi đói bụng sẽ dễ bị buồn nôn, đừng nói bây giờ Tô Lan Huyên đã là ba người, nhu cầu càng lớn.

Ăn cơm trưa xong lúc này hai người mới đến bệnh viện.

Lục Đồng Quân đã sắp xếp xong xuôi từ trước, Tô Lan Huyên chỉ việc đến kiểm tra thai sản.

Trùng hợp Tô Lan Ninh cũng sinh con ở bệnh viện này, đứa bé sinh rạng sáng hôm qua, là con gái.

Lúc Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân vừa từ thang máy ra liền nghe thấy tiếng ồn ào ở hành lang.

“Tôi nhớ là con trai mà, sao lại thành con gái, chắc chắn các người đã lén đánh tráo đúng không?”

“Cô Tô, cô đúng là sinh ra một cô con gái, điều này sao có thể lén đánh tráo được” Bác sĩ vội vàng giải thích.

Tô Lan Huyên thò đầu vào nhìn một chút, chỉ thấy Tô Lan Ninh mặc quần áo bệnh nhân, chân trần đang làm ầm ĩ.

Vừa sinh không lâu nên cô ta rất yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, người cũng không đứng được thẳng.

“Rõ ràng là bé trai, không thể nào là con gái được, tôi đã nói với Lâm

Minh là con trai, bây giờ các người lại cho tôi con gái anh ấy chắc chắn sẽ chê.” Tô Lan Ninh vừa bất lực vừa lo lắng liền ngồi dưới đất khóc.

Đứa trẻ là cơ hội duy nhất để cô ta quay lại, bây giờ ngay cả cơ hội cuối cùng cũng mất rồi.

Bác sĩ khuyên nhủ: “Con gái thì cũng là ruột thịt của mình, sao lại không thích, con gái tốt biết bao, cô Tô, cô đừng nên làm ầmĩ nữa, mau trở về phòng bệnh nằm nghỉ đi, cẩn thận lại bị bệnh hậu sản.”

Chu Đức Độ chạy tới, vội vàng đưa Tô Lan Ninh trở về phòng bệnh.

Sau chuyện của Tô Lan Ninh, lúc kiểm tra thai sản Tô Lan Huyên cũng lo lắng.

Nếu mong đợi con gái nhưng kiểm tra lại biến thành hai con trai thì Lục Đại Thiếu sẽ phải nhảy sexy.

Nằm trên bàn kiểm tra, Tô Lan Huyên không ngừng nắm lấy phần ánh sáng còn lại để xem tình hình trên thiết bị, hai mắt Lục Đồng Quân cũng đang nhìn rất chăm chú.

“Bác sĩ, đứa bé thế nào rồi.”

“Đều rất khỏe mạnh.” Bác sĩ nói: “Nhưng nhìn dáng vẻ hình như không phải con gái…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.