Tần Kiều Lam muốn xuất hiện ở tiệc rượu thì chắc chắn là có mục đích.
Tô Lan Huyên vội vàng lật người lại, vừa đúng lúc Hạ Đình Hạ Vân tới, Tô Lan Huyên liền nói: “Rất có thể Tần Kiều Lam sẽ tới, các người mau đi tìm Hạ Lăng Hạ Bảo trở về đi”.
Nghe lời này, vẻ mặt Hạ Đình Hạ Vân liền trở lên nghiêm túc: “Chị dâu yên tâm, bọn em sẽ tìm người trở về
Tô Lan Huyên cũng nhanh chóng đi tới bên cạnh Lục Đồng Quân, thấp giọng nói: “Vừa rồi hình như em thực sự nhìn thấy Tân Kiều Lam”
Lục Đồng Quân mày kiểm hơi cau lại: “Để anh gọi Vạn Hoài Bắc tới xử lý
Bây giờ anh không thể đi.
Lục Đồng Quân quét quanh phòng khách một lượt nhưng đều không nhìn thấy Vạn Hoài Bắc đâu: “Lan Huyên, em thấy Vạn Hoài Bắc đâu không?”
“Vừa rồi em còn nhìn thấy, em bảo anh ta lát nữa gọi hộ em Lâu Yến Vy, một hồi người đã đi đâu rồi?” Tô Lan Huyên cũng không nhìn thấy người, quả nhiên là người không đáng tin cậy: “Em đi tìm con.”
“Được, em nhớ chú ý an toàn”
“Ừ?”
Tô Lan Huyên lại ra khỏi phòng khách, Tô Lan Ninh vẫn luôn để ý Tô Lan Huyên, thấy Tô Lan Huyện đi ra lại đi vào, đi vào lại đi ra, vậy chắc chắn là có chuyện.
Tô Lan Ninh nóng lòng muốn làm chuyện lớn hơn chút, đặt ly rượu vang chát xuống, cô ta cũng đi theo.
Trên hành lang không người, mới một lát đã không thấy tăm hơi đâu.
Cùng lúc đó.
Trong phòng rửa tay.
Vạn Hoài Bắc đang đứng trước gương sửa sang lại âu phục, ngay cả cọng tóc lệch cũng sửa sang lại.
“Thật đẹp trai!”
Vạn Hoài Bắc nhìn mình trong gương, không nhịn được khen ngợi bản thân một cái.
Vô cùng tự luyến, giống như con công xòe đuôi.
Vạn Hoài Bắc rất hài lòng, lúc này mới ra khỏi phòng vệ sinh, anh ta đi nhanh tới khúc cua thì đâm đầu vào xe đẩy rác.
Âu phục bị rách.
Sắc mặt Vạn Hoài Bắc trong nháy mắt liền trở lên không tốt, thấy đối phương là một cô tạp vụ liền nén giận.
“Quên đi quên đi.”
“Xin lỗi.”
Người đẩy xe chính là Tần Kiều Lam, cô ta đeo khẩu trang, cúi đầu, mặc đồng phục của cô tạp vụ.
Tâm trạng tốt của Vạn Hoài Bắc bị phá hỏng nhưng cũng không so đo với một cô tạp vụ liền đi lướt qua.
Lúc đi qua, Vạn Hoài Bắc ngửi được một mùi nước hoa nhàn nhạt, đối với người có rất nhiều nghiên cứu về nước hoa như anh ta liền ngửi ra đây là phiên bản mới nhất của “Dior”, giá hơn năm chục triệu một chai.
Một cô tạp vụ thì tiền lương được bao nhiêu chứ? Sao có thể thời thượng như vậy, dùng loại nước hoa đắt tiền như vậy?
“Đứng lại”.
Vạn Hoài Bắc xoay người, gọi Tần Kiều Lam sắp rời khỏi lại: “Xoay người lại, bỏ khẩu trang xuống”
Vạn Hoài Bắc cảm thấy không đúng, đi vòng qua trước mặt Tần Kiều Lam để nhìn.
Đột nhiên, Tân Kiều Lam hung hăng đẩy xe hơi đâm vào Vạn Hoài Bắc rồi lại lập tức đẩy xe chạy ra bên ngoài.
Vạn Hoài Bắc nhanh tay xé được khẩu trang của Tần Kiều Lam, lúc thấy rõ được mặt của Tần Kiều Lam liền kinh ngạc nói: ” Kiều Lam, đúng là cô rồi, cô làm gì ở đây vậy?”
Tần Kiều Lam lấy tay che mặt, vì sợ bị người khác nhìn thấy vết sẹo trên mặt.
“Anh nhận làm người rồi, tôi không phải Tần Kiều Lam.”
Vạn Hoài Bắc kéo tay Tần Kiều Lam lại: “Đừng hòng đi, nói, cô tới đây làm gì, Kiều Lam, tôi cảnh cáo cô, đừng làm loạn, kiên nhẫn của chúng tôi đều có hạn thôi”.
Khoảng thời gian trước, Vạn Hoài Bắc cũng biết chuyện Tân Kiều Lam bắt Hạ Lăng Hạ Bảo đến thôn Trương Gia.
Tần Kiều Lam không thoát được, nói: “Tôi chỉ muốn đến nhìn anh Đồng Quân một chút thôi, cũng không có ý gì khác, anh quen tối nhiều năm như vậy chẳng lẽ anh còn không hiểu con người tôi sao?”
Vạn Hoài Bắc chế giễu nói: “Thiên kim tiểu thư của Tần Chấn Đông của Địa Sát, trước đây chúng tôi có thể bị chị em cô lừa gạt nhiều năm như vậy, quả thật đúng là tôi không thể nhìn ra con người cô, tôi khuyên cô, đừng gây chuyện nữa, đừng đi theo vết chân chị cô.”
Tần Kiều Lam đột nhiên trở nên điềm đạm đáng yêu: “Anh Đồng Quân và Tô Lan Huyên vừa có bốn đứa con trai ngay lập tức lại muốn tổ chức đám cưới, tôi còn có thể làm gì chứ. Hiện nay tôi đang bị truy nã khắp nơi, tôi muốn rời đi cũng không đi được, chẳng qua tôi nghe nói hôm nay anh Đồng Quân sẽ đến đây nên tôi mới tới đây vì muốn lén nhìn anh Đồng Quân một cái, chẳng lẽ cái này cũng không được sao?”
Tần Kiều Lam cố tình để lộ vết sẹo trên mặt cho Vạn Hoài Bắc nhìn, vết sẹo dữ tợn rất kinh khủng.
“Biết sao tôi lại bị thương thế kia không? Là Tô Lan Huyên rạch đấy, vết thương quá sâu hoàn toàn không khép lại được, tôi phải làm phẫu thuật thẩm mĩ mười mấy lần nhưng vẫn không cách nào bỏ đi được.”
Tần Kiều Lam vừa nói vừa vừa nói: “Nhan sắc đối với một người phụ nữ mà nói quan trọng dường nào, bây giờ tôi không còn cách nào để gặp người khác nữa rồi.”
Nhìn vết thương trên mặt Tần Kiều Lam, trong lòng Vạn Hoài Bắc cũng có chút không đành lòng, có chút đồng cảm.
Gương mặt xinh đẹp như vậy phía trên lại có một vết sẹo xấu xí như vậy, đổi lại là người phụ nữ khác cũng không chịu nổi.
“Trở về để Xa Thành Luân xem cho cô một chút, tên kia suốt ngày nghiên cứu mấy đồ kỳ kỳ quái quái nói không chừng có thể trị khỏi mặt cho cô đấy”.
Tần Kiều Lam đã thử qua rất nhiều cách nên cũng không quá hy vọng vào lời của Vạn Hoài Bắc.
“Anh Hoài Bắc, anh đừng lo lắng cho tôi, đây là sự trừng phạt dành cho tôi, tôi còn có việc tối đi trước đây. Dù thế nào anh cũng đừng nói cho anh Đồng Quân rằng tôi đã tới, từ nay về sau tôi sẽ không quấy rầy anh Đồng Quân và Tô Lan Huyên nữa đâu”
Tần Kiều Lam nhịn không cho nước mắt tuôn rơi, lê hoa đái vũ, bạn bè nhiều năm như vậy, Vạn Hoài Bắc thực sự cũng không thể đưa cô ta đến đồn cảnh sát.
Vạn Hoài Bắc nói: “Cô thật lòng ăn năn thì tôi cũng mừng cho cô, quản lý Địa Sát cho tốt, sau này đừng tới thủ đô nữa, đi đi.”
“Cảm ơn anh Vạn Hoài Bắc.”
Tần Kiều Lam lau nước mắt, đẩy xe đi.
Tần Kiều Lam vừa rời đi được một lát thì Lâu Yến Vy vô cùng lo lắng chạy tới: “Công tử bột, anh có thấy Tần Kiều Lam không?”
Một tiếng công tử bột này khiến Vạn Hoài Bắc rất mất hứng: “Quỷ dạ xoa, nhìn lại dáng vẻ hấp tấp của cô một chút đi, có chút thùy mị nào không, có chút nữ tính nào, khuôn mặt của phụ nữ nhưng tính cách lại giống đàn ông”.
Lâu Yến Vy vội kêu lên: “Bớt nói nhảm đi, anh có thấy Tần Kiều Lam hay không, cô ta đẩy một cái xe đẩy, mặc đồng phục cô tạp vụ.”
“Có thấy những người đi rồi, sao vậy?” Vạn Hoài Bắc không hiểu.
Lâu Yến Vy trừng hai mắt một cái: “Anh thả đi rồi?”.
“Đúng vậy!” Vạn Hoài Bắc cho rằng Lâu Yến Vy vì chuyện lần trước Tần Kiều Lam bắt Hạ Bảo Hạ Lăng nên mới tới bắt Tần Kiều Lam liền nói: “Có bản lĩnh thì tự mình đi bắt đi”
“Anh đúng là một con heo, Hạ Bảo đang trong xe đẩy của Tần Kiều Lam đấy”
Vạn Hoài Bắc cả kinh nói: “Cái gì?”
“Chạy đi đâu rồi?” Lâu Yến Vy lười nói nhảm với Vạn Hoài Bắc.
“Cửa sau”
“Mau, đuổi theo đi.”
Lâu Yến Vy co cẳng chạy về phía cửa sau, vừa chạy vừa gọi điện cho Tô Lan Huyên: “Chị, người đang từ cửa sau đi ra.”
Mấy phút trước, Tô Lan Huyên tìm được Hạ Lăng mới biết Hạ Bảo không ở cùng Hạ Lăng nênliền đến khu giám sát nhìn một chút thì phát hiện Hạ Bảo bị Tần Kiều Lam đánh thuốc mê rồi cho vào trong xe đẩy.
Lâu Yến Vy liền theo hình trong camera đuổi theo trước.
Vạn Hoài Bắc cũng lập tức chạy về phía cửa sau, đúng lúc thấy Tần Kiều Lam lái xe rời đi, chiếc xe dọn dẹp mà Tần Kiều Lam đẩy trước đó đang nằm bên cạnh anh.
Lâu Yến Vy thở hổn hển: “Chậm một bước rồi.”
“Lên xe.”
Vạn Hoài Bắc liền đi về phía chiếc xe màu trắng bên cạnh, chỗ đậu xe ở bãi đậu xe phía trước đã kín chỗ nên trước đó để đi đường tắt bên cạnh, anh ta liền đỗ đậu vào lề đường ở cửa sau.
Lâu Yến Vy mở cửa xe rồi ngồi vào: “Biển xe số 286F2”
Vừa rồi cô ta đã ghi nhớ biển số xe của Tần Kiều Lam.