Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 314: Chương 314: Vì việc nước quên tình nhà




Lục Đồng Quân biết cô sắp về thì không nói nữa, cúp điện thoại.

Tô Lan Huyên lẳng lặng bỏ điện thoại vào trong túi, hỏi Linda: “Vừa rồi chúng ta nói chuyện đến đâu?”

“Vừa rồi đang nói về dự án hồ phía bắc” Linda nói: “Theo vài tin tức nhỏ lan truyền thì cấp trên cố tình lấp hồ. Nếu nhận được văn bản chính thức về việc lập hồ, sẽ không thể nhận được tiền bồi thường.

“Ừ, chuyện này chị sẽ nghĩ cách”.

Hai người bước ra khỏi tòa nhà công ty, Tô Lan Huyên tự mình lái xe rời đi.

Cô liếc nhìn thời gian trên bảng điều khiển, vừa đúng tám giờ.

Mí mắt đột nhiên nhảy lên, Tô Lan Huyên đột nhiên nhớ tới nên vội gọi lại Lâu Yến Vy.

Điện thoại reo vài lần, nhưng không ai trả lời. Đã trễ thế này rồi, chẳng lẽ đang bận việc?

Tô Lan Huyên không nghĩ nhiều, khởi động xe, lái đến nhà cũ của nhà họ Lục.

Cùng lúc đó. Bên trại tạm giam là cảnh tượng nhốn nháo vô cùng. Có người hét lên: “Có người vượt ngục.”

Ngay sau đó, tất cả cảnh sát làm nhiệm vụ đã được điều động. Hôm nay, Lãnh Phú Cường đến đây để xem một tù nhân, đúng lúc đụng phải chuyện này.

Lãnh Phú Cường nắm lấy một đồng nghiệp và hỏi: “Ai đã trốn thoát?”

“Tần Kiều Lam, trước đó không lâu đã bị bắt vào vì bắt cóc một đứa bé gái với ý định giết người.”

Lãnh Phú Cường nhớ tới chuyện ban ngày Lâu Yến Vy nói đến xem Tần. Kiều Lam xảy ra chuyện gì, không ngờ chỉ mới mấy tiếng đồng hồ mà thật sự đã xảy ra chuyện.

“Trước tiên đưa tôi đi xem nơi giam giữ Tần Kiều Lam.”

Lãnh Phú Cường đến nơi giam giữ và thấy ổ khóa không bị phá mà đã được mở từ bên ngoài.

Lãnh Phú Cường hỏi: “Nhân viên trông coi đâu?”

Người trông coi nơm nớp lo sợ đi tới: “Đội trưởng Lãnh, hôm nay là hai anh em chúng tôi phụ trách canh gác. Vừa rồi chúng tôi bị tiêu chảy, đi vệ sinh. Chỉ năm phút đồng hồ mà khi trở về đã không thấy người đâu.”

“Tiêu chảy cùng một lúc?” Trùng hợp như thế à?

Hai tên cai ngục cũng rất chán nản, tù nhân mà bọn họ trông coi đã bỏ chạy trong lúc canh giữ. Nếu việc này bị truy cứu trách nhiệm thì phải viết bản kiểm điểm, hình phạt cũng sẽ không nhẹ.

Lúc này có truy cứu trách nhiệm cũng không làm nên chuyện gì, Lãnh Phú Cường nói: “Điều động camera giám sát”

Một số lực lượng cảnh sát đã đuổi theo.

Lãnh Phú Cường cho người xuất màn hình lên thì màn hình đen hết cá, hỏng cả máy chủ, không sửa được.

Xem ra là có chuẩn bị mà đến.

Lãnh Phú Cường đột nhiên nhớ tới: “Chiêu thức này tương tự như lúc Lệ Quốc Phong vượt ngục”.

Lãnh Phú Cường hiện đang phụ trách vụ án Lệ Quốc Phong vượt ngục.

Nếu lần này có thể bắt lại Tần Kiều Lam, nói không chừng anh ta còn có thể tìm hiểu nguồn gốc và bắt được Lệ Quốc Phong.

Cầu Tam Lí.

Bạch Hồng Hoa giao Tần Kiều Lam cho Lệ Quốc Phong.

“Tôi đã hoàn thành những gì đã hứa với ông, và ông cũng phải giữ lời hứa của ông. Không được phép tìm Lâu Yến Vy, sau ngày hôm nay, đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ bắt ông lại.”

Lệ Quốc Phong mỉm cười, rất vừa lòng với biểu hiện của Bạch Hồng Hoa: “Hồng Hoa, mày thực sự không làm tao thất vọng khi đã huấn luyện mày nhiều năm như vậy. Lần này, mày hoàn thành mọi chuyện rất tốt.”

Gương mặt Bạch Hồng Hoa không chút thay đổi: “Các người đi trước đi, bọn họ sẽ đuổi đến đây nhanh thôi”

Lệ Quốc Phong ra hiệu cho Tần Kiều Lam mau lên xe, sau đó nói với Bạch Hồng Hoa: “Hồng Hoa, mày vốn đang ở trong bóng tối. Chúng ta đều là đồng loại. Sớm muộn gì mày cũng sẽ hiểu được câu này”

“Bạch Hồng Hoa tôi không có tín ngưỡng. Những gì Lâu Yến Vy muốn làm là những gì tôi muốn làm. Niềm tin của cô ấy chính là niềm tin của tôi.”

Nói tóm lại, trong lòng cô ta, Lâu Yến Vy quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.

Lần này, Lệ Quốc Phong cũng nắm được điểm yếu của Bạch Hồng Hoa mới có thể khiến cho Bạch Hồng Hoa làm việc cho ông ta.

Lệ Quốc Phong dẫn người đi trước, nhưng ông ta sẽ không từ bỏ Bạch Hồng Hoa và Lâu Yến Vy. Hai trợ thủ này, nếu được ông ta sử dụng thì sẽ càng như hổ thêm cảnh.

Sau khi Lệ Quốc Phong rời đi, Bạch Hồng Hoa nhìn lướt qua thời gian, vội vàng chạy về nhà, cùng Lâu Yến Vy đi nghỉ mát ở phương Nam.

Bạch Hồng Hoa đi chưa được bao xa thì đã thấy Lâu Yến Vy đang dựa vào lan can bên sông.

“Yến Vy”. Bạch Hồng Hoa kinh hãi mà chột dạ: “Cậu biết rồi à?” Lâu Yến Vy chế nhạo: “Cậu nghĩ tớ thật sự rất ngốc?”

Hai người đã là chị em nhiều năm, chỉ cần một lời nói, một ánh mắt hay một cử chỉ, họ đều có thể biết đối phương muốn làm gì.

“Tớ xin lỗi” Bạch Hồng Hoa cúi đầu.

Lâu Yến Vy đến gần cô ta, vô cùng tức giận: “Hồng Hoa, biết bao nhiêu năm qua, hai ta chưa bao giờ đi làm nhiệm vụ một mình. Lần này cậu muốn cứu Tần Kiều Lam, cậu gạt tớ làm việc cho Lệ Quốc Phong, cậu quả thật có lỗi với tớ.”

Ngay cả khi biết rằng Bạch Hồng Hoa vì muốn tốt cho mình, Lâu Yến Vy vẫn rất tức giận.

Cô ta tức giận vì Bạch Hồng Hoa bị Lệ Quốc Phong đe dọa. Cô ta tức giận vì Bạch Hồng Hoa tự ý quyết định, lừa cô ta mà hành động.

Bạch Hồng Hoa im lặng, lúc này có nói gì cũng vô dụng, trong lòng cả hai đều hiểu rõ.

“Tại sao cậu không nói gì?” Lâu Yến Vy hung dữ, thở hổn hển, hai tay chống nạnh.

Bạch Hồng Hoa nhìn cô, nói: “Yến Vy, Vạn Hoài Bắc nói thật đúng, cậu thật sự có chút giống Mẫu Dạ Xoa”.

“Bạch Hồng Hoa, cậu bị Vạn Hoài Bắc mua chuộc à?” Lâu Yến Vy tức giận trừng mắt.

Sau cùng, Bạch Hồng Hoa không nhịn được cười: “Cho dù là Mẫu Dạ Xoa, vậy cũng là Mẫu Dạ Xoa đẹp nhất”

“Hừ, vậy thì còn được.”

“Cậu không tức giận chứ?” Bạch Hồng Hoa dò xét vẻ mặt của Lâu Yến Vy.

“Tức giận.” Lâu Yến Vy trừng mắt nhìn Bạch Hồng Hoa: “Để xoa dịu tâm hồn mong manh bị tổn thương và bị lừa dối của tớ, cậu phải chia sẻ một nửa số tiền trong ngân hàng Thụy Sĩ”.

“Không thành vấn đề, tớ có thể cho cậu tất cả”

Trong mắt Bạch Hồng Hoa, tình chị em là vô giá. Không có gì là đủ để phá hủy tình cảm giữa hai người. Lâu Yến Vy đỡ trán: “Thật là cẩu thả, giờ giá cả bắt đầu đi xuống rồi.” Bạch Hồng Hoa hỏi: “Còn đi phương Nam không?”

“Đội trưởng Lãnh đã gọi điện thoại tới và yêu cầu hai ta đi bắt Tần Kiều Lam” Lâu Yến Vy nói: “Tôi đã báo cáo với đội trưởng, anh ấy đã cử người đi chặn Tần Kiều Lam và người đó rồi”

Người đó chính là Lệ Quốc Phong. Bạch Hồng Hoa kinh ngạc: “Cậu thật sự vì nghĩa quên thân?”

“Ông ta đã đe dọa tới trên đầu cậu rồi, lần này là ông ta tự tìm đường chết” Lâu Yến Vy cực kỳ không muốn nhắc đến Lệ Quốc Phong: “Tớ gọi điện thoại cho chị tớ đã.”

Tô Lan Huyên về tới nhà cũ của nhà họ Lục, đang chuẩn bị đi tắm thì nhận được cuộc gọi từ Lâu Yến Vy.

“Chị ơi, tin tức của chị là chính xác, đêm nay Tần Kiều Lam vượt ngục, do Lệ Quốc Phong làm.”

Trên điện thoại, Lâu Yến Vy không nói rằng là do Bạch Hồng Hoa đã thả người đó ra ngoài.

Nghe thấy tin tức này, trái lại Tô Lan Huyên không kinh ngạc: “Được, chị biết rồi.”

Lục Đồng Quân đóng sách lại, hỏi: “Lan Huyên, có chuyện gì sao?”

“Tần Kiều Lam vượt ngục” Tô Lan Huyên nói: “Buổi sáng em mới nhận được tin tức, buổi tối thật sự đã xảy ra chuyện. Em đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai lại nói cho em biết tin này. Em nhờ Vệ Tây đi điều tra, nhưng không tra ra được. Vừa rồi Lâu Yến Vy nói thế thì ngược lại em đã đoán được đó là ai.”

“Ai?”

“Hạo Trần” Tô Lan Huyên nói: “Trước đó em đã gặp phải Hạo Trần. Nếu không phải là cậu ấy thì em thật sự không đoán được là ai?

Lục Đồng Quân nói: “Xem ra Tô Hạo Trần cũng chẳng đến mức không phân biệt được đúng sai. Lan Huyên, lúc trước Tô Hạo Trần đi cùng với Lệ Quốc Phong, chuyện này có chút kỳ lạ. Có bao giờ em đã nghĩ cậu ta có thể có lý do gì khác không.”

“Đúng là em chưa nghĩ tới” Tô Lan Huyên nghe thấy cuộc điện thoại của Tô Hạo Trần, biết được cậu ấy đã đi cùng Lệ Quốc Phong thì cô tức giận đến mức hận không thể không quen biết Tô Hạo Trần, nào còn thời gian để nghĩ chuyện khác.

“Lục Đồng Quân, ý của anh là?”

Lục Đồng Quân phân tích: “Trước đó Tô Hạo Trần bị Lệ Quốc Phong hãm hại và suýt chút nữa đã không thể thoát ra. Sau khi Lệ Quốc Phong vượt ngục, ông ta lại đưa Tô Hạo Trần đi. Anh nghĩ, cho dù Tô Hạo Trần có thiểu tình thương của cha đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nhận một phần tử phạm tội cha.”

Theo từng chữ của Lục Đồng Quân, Tô Lan Huyên dần dần cảm thấy mắt mình sáng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.