- Quyên Quyên!
- Được rồi! Chỉ...lần...này...thôi...
Cô đau khổ buông giọng trả lời, ngày lúc này đây lòng cô như dao cắt, nước mắt thì đầm đìa.
Nàng biết, hắn ghét nhất là cái gì?
Chính là sự phản bội...
Nhưng mà còn anh cô thì sao, người anh đã cùng cô lớn lên trong suốt khoảng thời gian ấu thơ, người đã nâng niu, bảo vệ cô khi còn thơ bé, chẳng lẽ cô lại vô tâm đến thế, thấy chết không cứu...
Nhưng mà còn hắn thì sao, sau khi biết cô lừa dối hắn, hắn sẽ thế nào? Chắc chắn toàn thân sẽ không còn được nguyên vẹn, bị ném vào hầm cho bò cạp, rắn rết cắn chích, để lũ chuột cống gặm nhấm thân thể đến khi mai một, thối rữa...
Hắn sẽ làm như vậy với cô sao? Vậy còn tiếng yêu của hắn...
Ba chữ anh...yêu...em thì sao?
Hạ Quyên Quyên đập mạnh vào lồng ngực, nơi này sao lại...co thắt đến như vậy chứ.
....
- Anh đợi kết quả!
-...
....
--------
Nếu một ngày chúng ta không còn ở bên nhau nữa thì sao? Anh có đi tìm em không?
Em nói gì vậy! Anh sẽ không để em đi đâu!
Em yêu anh!
Anh cũng vậy, anh ở đây, em đừng suy nghĩ về thứ khoác ngoài anh nữa. Có được không!
Em muốn anh gọi em là bà xã...
Được, bà xã của anh, em hôm nay sao vậy?
Không có gì, chỉ là em nhớ anh, sau này chắc sẽ còn nhớ lắm...
Anh luôn cạnh em đây.
Anh à...nếu...chỉ là nếu thôi...em lỡ phản bội...
Ưm...Thần...
Đừng nói nữa, anh yêu em.
.....
-------
Sáng hôm sau...
Cả đêm nàng không tài nào chợp mắt được, cứ mỗi lần nhìn thấy anh, cảm giác tội lỗi trong lòng lại trỗi dậy. Thà rằng để cô đừng biết về sự thật này, thà rằng cô có thể mất trí nhớ thật...thì tốt biết mấy...
- Buổi sáng vui vẻ, bà xã.
Hắn mỉm cười, dụi cái đầu vào lồng ngực nàng, dạo này tần suất cười của hắn càng ngày càng nhiều, dĩ nhiên đó chỉ là trước mặt “người đẹp”, còn trước mặt thuộc hạ thì...phải gọi là... không cảm xúc.
- Chồng à! Hôm nay vợ muốn đi chơi, chồng ở cạnh vợ ngày hôm nay có được không? Chỉ duy nhất ngày hôm nay thôi!
Hắn nhíu mày nhưng rồi cũng cười cười rồi gật đầu.
- Được, bà xã của Trần Dương Thần này đã muốn chỉ có thể “cung kính không bằng tuân mệnh“.
- Vậy anh mau đi chuẩn bị lẹ đi. Em không muốn lỡ một giây phút nào đâu, bởi vì ở bên cạnh anh từng giây từng phút đối với em quý như ngàn vàng vậy, anh hiểu không?
- Hôm nay sao em lại nghiêm trọng dữ vậy, anh đi liền đây.
Chụt.
Trần Dương Thần hôn sâu vào trán nàng một cái rồi tủm tỉm ra ngoài.
Nụ cười trên môi nàng khẽ tắt, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má, nàng hiểu mà, giây phút hạnh phúc này sao nàng có thể đắm chìm vào nó vậy chứ...nàng hiểu mà, hạnh phúc là một khái niệm quá xa vời...chỉ có thể nhìn mà không thể chạm tới được...
Cho nên từng giây phút được ở bên anh, em sẽ cố gắng trân trọng nó, ghi nhớ cất nó trong kí ức mình đến suốt đời này.
...
------
Hôm này Hạ Quyên Quyên gỡ bỏ lớp trang phục xa hoa, cầu kì kia đi, khoác lên mình chiếc áo hoodie rộng màu hồng kết hợp quần jean xanh dài, đi một đôi giày Gucci trắng có phần đế hơi độn, trông rất cá tính.
Cô bước ra ngoài khiến giai nhân phải sững sờ mà há to mồm. Đó giờ chỉ thấy nàng quý phái, sang trọng, hôm nay lại trẻ trung, nổi bật, nhìn rất hợp, chỉ có điều....
Trần Dương Thần mặc trên mình một bộ vest xám xịt, gương mặt lầm lì không sắc thái.
Cô nhăn mặt, chạy lại quát vào mặt hắn.
- Anh không còn bộ nào khác nữa ư, đi chơi chứ có phải đi làm đâu.
-...
- Anh! Đi theo em.
-...
Hắn hoàn toàn câm nín, mặc cho Hạ Quyên Quyên chửi bới dữ dội.
...
-------
Đi được một hồi họ dừng chân tại một cửa hàng bán đồ thể thao nam.
- Anh lại đây.
Hắn nhăn mày khó hiểu bước tới.
-...
- Cả ngày mặc vest không thấy nóng nực hay khó chịu sao? Lại đây, mấy bộ này nhìn rất hợp với anh.
Hạ Quyên Quyên lấy ra mấy bộ đồ rồi dúi vào tay hắn, đẩy đẩy cái thân hình to lớn đi vào phòng thay đồ.
- Anh thay đi cho em xem.
Hắn dừng lại, khẽ nhếch nhếch cái môi.
- Anh không biết thấy, chi bằng em giúp anh thay được không?
-...
- Được không?
- Không được, lớn già đầu rồi đến cả chuyện thay quần áo cũng không làm được là sao?
-...
- Anh mau vào lẹ, tốn thời gian của em quá.
-....
Hắn uể oải nhếch cái thân hình to lớn đi vào trong thay đồ.
Còn nàng thì dựa salon cười tủm tỉm đợi hắn, không biết bộ dạng hắn thế nào nữa, thường ngày mặt đá lạnh như thế hôm nay đột ngột trở thành người khác, chắc là buồn cười lắm đây.
...
5 phút sau.
Cuối cùng màn mong đợi của cô cũng đã tới nhưng có điều có vẻ khác với những gì cô nghĩ...
Trần Dương Thần cao to điển trai khoác trên mình chiếc áo phông màu trắng, đặc biệt ở giữa có in hình chữ “Fuck” trông ngầu vãi chưởng.
Chiếc quần thể thao màu đen hơi rộng tạo điểm nhấn cho cặp chân dài miên man, đôi giày Adidas màu đen tuyền đầy ấn tượng, hắn bước ra hai tay xỏ túi quần lại càng thêm ngầu lòi.
Các nhân viên nữ trong cửa hàng không ngừng la hét lên vì ngưỡng mộ, một soái ca ngoài đời thực, hoàn mĩ khó mà tả nổi.
Trần Dương Thần đưa tay lên vuốt mái tóc, môi cong lên điệu cười vô cùng ngạo mạn bước đến bên nàng như một chàng hoàng tử lạnh lùng nhưng trái tim thì lại chứa đựng đầy sự ấm áp.
- Thế nào? Đẹp trai không?
Hắn ngạo nghễ hỏi.
----- hết chap 24 -----
Thả sao đi ⭐