Hạ Quyên Quyên từ lúc trở về nhà, đứng ngồi không yên, cô đi đi lại lại khiến mọi người vô cùng chóng mặt, nhất là Hạ Uyên Nhi, biết chị mình lo lắng nhưng cứ như vậy cũng chẳng thể giải quyết việc gì.
Bọn người hầu thì xào xáo lên, biến này quả là căng, liệu có phải vì việc này bọn họ sẽ mất việc không? Truyền thông ngày một kéo đến đông hơn, cứ như kiến vỡ tổ bu quanh trước cổng nhà Trần Dương Thần, chen lấn, đẩy nhau, xô xát qua lại với mục đích lấy được thông tin, dù chỉ là một chút cũng được.
Có người dùng cả loa để phóng đại âm thanh lên, bọn vệ sĩ lúc này đang phải gồng mình chống chịu.
“Trần phu nhân, nghe nói chồng cô là kẻ khả nghi trong vụ thảm sát hàng loạt?”
“Trần phu nhân, chúng tôi biết cô đang ở trong đó mà, xin cho chúng tôi vài phút!”
“ Cô Hạ, có phải chồng cô đã giết chết ba mẹ nuôi của cô phải không, ngoài ra hắn ta còn giết chết cả em trai cô để bịt đầu mối.”
“Có phải hắn giữ cô bên cạnh để lợi dụng quan hệ thể xác hay không?”
“Xin cho chúng tôi biết...”
“...”
Hàng tá câu hỏi nhắm vào Hạ Quyên Quyên, những chuyện giấu kín đều bị giới truyền thông phanh phui, Hạ Quyên Quyên có chút lo sợ, sợ rằng Trần Dương Thần không thể lo liệu được chuyện này.
Lúc này trên các sóng truyền hình cũng liên tục đưa tin tức này.
“Hôm nay giá cổ phiếu của Trần thị liên tục giảm mạnh, và dự kiến có thể giảm nữa, ngoài ra cảnh sát cũng đang điều tra những đường dây buôn bán vũ khí trái phép của người đàn ông cai quản tập đoàn này.”
“Sau đây là hiện trường vụ thảm sát hồi đầu năm, nơi này chỉ trong một đêm đã bị thiêu rụi, không một vết tích, liệu kẻ giết người này có sa vào tròng. Chúng tôi se tiếp tục đưa tin về vụ việc này.”
“Có thể nói, tập đoàn Trần thị là một tập đoàn lớn mạnh nhất, nhưng những vụ bê bối ồn ào của vị chủ tịch này và thân thế của hắn ta vẫn còn là một điều bí ẩn...”
Truyền thông, báo chí liên tục tấn công, kẻ làm ra chuyện này cũng thật đáng sợ.
Đang sốt ruột lo lắng thì một cú điện thoại lạ gọi đến, Hạ Quyên Quyên lưỡng lự một hồi trả lời. Đầu bên kia vang lên một giọng nói trầm nhưng cũng đầy tà mị.
“Quyên Quyên, em gái của anh...”
Hạ Quyên Quyên nuốt nước bọt, ánh mắt có chút nghi ngờ, chẳng lẽ mọi chuyện đang xảy ra đều do...
“Chẳng lẽ là anh...đồ khốn kiếp.”
“Thôi nào, em gái! Lâu ngày không gặp em táo bạo hơn rồi đấy, chúng ta là anh em mà, sao lại xưng hô thô tục như vậy chứ?”
“Im đi! Mục đích của anh rốt cuộc là cái gì?”
Hắn xuýt xoa, cười khà khà, đúng là người con gái hắn yêu, rất hiểu, không thích lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề ngay và luôn.
“Anh muốn em, muốn cơ thể nóng bỏng của em, muốn tâm hồn của em, muốn tất cả của em, nhưng rồi sao...em lại đi cho tên khốn kiếp Trần Dương Thần...giờ hắn thảm bại rồi...em thấy vui không hay là đau lòng...”
“Anh..! Nhất định Thần sẽ khiến anh phải câm miệng”
“Ha ha ha! Anh rất mong chờ ngày đó đây, bé cưng!”
“...”
“Nhưng giờ thì khác rồi, hắn thua rồi, hắn thạm rồi, hắn mất hết tất cả rồi, có khi cả mạng sống...nếu được anh luôn ở đây giang rộng vòng tay để đón chào em, từng phút từng giây đều trông ngóng đứa em gái thân thương...”
“Đồ khốn, anh nhất định sẽ phải trả giá nếu như dám động đến Thần”
“Ha ha ha, rồi em sẽ làm được gì anh? Quyến rũ anh để giết anh? Anh thấy ý đó không tồi đấy.”
Hạ Quyên Quyên tức giận ném thẳng chiếc điện thoại xuống sàn, đồ khốn kiếp đó cô từng gọi hắn là anh trai, thật đáng xấu hổ.
Hạ Uyên Nhi nhìn vẻ mặt tức giận của chị mình liền hiểu ra chuyện, vài ngày trước Hạ Phong Diệp có gọi điện cho cô, ngỏ ý muốn thăm dò tin tức của Hạ Quyên Quyên với Trần Dương Thần, nhưng đều bị cô từ chối, có lần cô ra ngoài suýt bị bắt cóc may mà có Nguyên, hắn luôn theo sát sau cô, chuyện này xảy ra cô cũng hiểu được phần nào kẻ chủ mưu, giờ chỉ còn cách cầu trời khấn phật đừng để mọi chuyện diễn ra tồi tệ hơn nữa.
Chiếc xe BMW của Trần Dương Thần tiến sâu vào trong cổng, mặc dù bị cánh nhà báo vây quanh nhưng may mắn bọn vệ sĩ ra ứng cứu kịp thời, chứ nếu không e là sẽ có chuyện chẳng lành.
Hạ Quyên Quyên khoác chiếc áo mỏng chạy ra đón hắn, bây giờ là tháng 12 rồi nên trời đã bắt đầu có tuyết rơi, tiết trời bắt đầu chuyển lạnh nhưng thế này có hề hấn gì với cô, trong khi Trần Dương Thần đang một mình gánh chịu tất cả những rắc rối cũng là một phần cô gây ra, những lầm lỗi trong quá khứ, nhưng giờ thì khác rồi, đừng chỉ mãi nhìn về quá khứ mà đánh mất hiện tại, hãy nghĩ cả về tương lai, một hạnh phúc đẹp đang chờ đón bọn họ, cô mỉm cười ngắm nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp mà hắn đã cầu hôn cô vào tối qua, thật sự rất hạnh phúc.
Trần Dương Thần bước vào cửa chính đã mặt đối mặt với Hạ Quyên Quyên, cô vui sướng nhảy cẫng lên ôm chầm lấy hắn.
- Anh mệt không? Em sẽ nhờ người đi pha nước tắm cho anh! Hôm nay em tắm cho anh nhé?
Hắn xấu hổ mỉm cười, cái tuổi 30 ngất ngưởng, cuối cùng cũng được người phụ nữ hắn yêu tắm cho, hắn chờ câu này lâu lắm rồi.
- Tuân lệnh Trần phu nhân.
Mặc dù gặp nhiều rắc rối nhưng may mắn bên cạnh hắn vẫn có một người vợ hiền, luôn luôn đồng hành cùng hắn qua mọi khó khăn, mặc dù chưa cùng nhau đọc lời thề nguyền, nhưng như vậy là quá đủ rồi, hắn không dám ước gì thêm nữa, một gia đình nhỏ đầy hạnh phúc.
---- Hết chap 60----