- Là mẹ con dẫn con đến đây.
Lồng ngực như đập mạnh hơn, hắn vừa nghe thấy gì vậy, Hạ...à không Đỗ Ngọc Hi dẫn Ngọc Hoài về nhà hắn.
- Mẹ chờ ba nãy giờ!
Ngọc Hoài ôm chặt lấy hắn, trầm trồ khen đúng là hương vị của ba ba rồi.
Dương Thanh cũng xuất hiện, thằng bé mặt lạnh như Trần Dương Thần vậy, làm nó già đi mấy tuổi.
- Mẹ đang trên phòng ba đấy, liệu có gì mà nhẹ nhàng thôi!
Nó nói xong mà cả Nguyên và Trần Dương Thần đều phải đứng hình, còn Ngọc Hoài thì ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Ba ba, anh Thanh nói gì vậy? Ba ba sẽ làm gì mẹ sao?
Nguyên ho khụ khụ rồi đi vào, nếu để ý kĩ vành tai của cậu ta đang đỏ ửng lên.
- Không có đâu, con đừng nghe tiểu quỷ này nói bậy.
Dương Thanh nhếch môi cười Trần Dương Thần, để xem hắn có làm gì cô không?
[...]
Đỗ Ngọc Hi lướt sơ căn phòng, những vật dụng này, rồi cả tấm rèm cửa, sofa hay giường ngủ cũng đều rất quen thuộc, dường như Trần Dương Thần không muốn thay đổi chúng vậy, 4 năm rồi căn nhà này vẫn chẳng thay đổi gì cả, cả người nữa và cả tình yêu cháy bỏng mà hắn dành cho cô nữa, vẫn chẳng thay đổi, vẫn nguyên vẹn.
- 4 năm qua anh vẫn giữ nguyên mọi thứ để chờ em về, anh biết là em sẽ không bỏ anh mà đi mà, phải không? Trần phu nhân.
Trần Dương Thần nhếch môi ôm chặt lấy cô nàng từ phía sau, cô có hơi gượng nhưng cũng mặc để hắn làm càn.
- Em nhớ ra tất cả rồi sao?
Cô nhẹ nhàng gật đầu, vành tai đỏ ửng lên, mùi hương quen thuộc của hắn làm cô thấy bối rối nhưng lại gần gũi vô cùng.
- Thần!
Cô khẽ gọi tên hắn, lồng ngực hắn như muốn vỡ tung ra, vợ...vợ hắn đang kêu tên hắn thật sao? Đây không phải là mơ đúng không?
- Tiểu Quyên!
Giọt nước mắt hạnh phúc rơi dài vào da thịt cô, hắn gục xuống vào cổ, thút thít khóc.
Cô mỉm cười xoa đầu hắn, đã gần 35 rồi mà cứ như đứa trẻ thế này, Trần Dương Thần lạnh lùng, mặt không cảm xúc đi đâu rồi, sao giờ lại biết khóc, biết cười thế này, giờ cô mới nhận ra đàn ông dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng sẽ có lúc gục ngã và khi đó sẽ cần một người ở bên để an ủi, động viên.
- Em đã trở về rồi đây! Sao lại khóc?
- Anh hạnh phúc quá, em không biết 4 năm qua anh như thằng mất hồn, chỉ biết làm việc và làm việc để vơi đi nỗi nhớ em. Anh cứ tưởng em đã rời xa anh mãi mãi rồi chứ...anh đã rất buồn...rất buồn...
- Em xin lỗi...vì đã quên mất anh...
- Không sao nữa rồi, từ giờ trở đi cả gia đình 4 người chúng ta sẽ sống hạnh phúc, mãi mãi có phải không?
Đỗ Ngọc Hi mỉm cười lộ cái má lúm quen thuộc rồi gật đầu.
- Ừ! Mãi mãi là như vậy.
Hắn đã chờ 4 năm rồi, hắn đang rất khao khát được yêu lần nữa.
- Vợ à, đêm nay giáng sinh vợ cho chồng một món quà đi.
Trần Dương Thần nũng nịu đòi hỏi.
- Quà gì?
- Đó là được “ăn thịt” vợ.
....
Tuyết đêm nay rơi thật đẹp, báo hiệu một mùa xuân mới sắp bắt đầu, hiện thân cho một kết cục tốt đẹp, ánh trăng sáng soi cặp vợ chồng yêu nhau, thân thể họ đẹp như triệu vì sao đang quấn quýt lấy nhau mãi không chịu rời, người phụ nữ yểu mị bám chặt lấy người đàn ông, họ cùng luân chuyển theo từng nhịp điệu, hơi thở, mùa đông tháng 12 tuyệt vời.
Dưới nhà, cả gia nhân cùng mọi người đang chờ đợi cặp đôi uyên ương xuống, mà đã 2 tiếng rồi vẫn chưa thấy động tĩnh gì, Ngọc Hoài tính đi lên kêu ngay lập tức bị Nguyên chặn lại.
- Ba mẹ cháu lâu ngày không gặp nên có rất nhiều chuyện để tâm sự, chúng ta không nên làm phiền đến họ.
- À, ra là vậy.
Cô bé ngây thơ, gật đầu hiểu.
Còn Dương Thanh thì nhàn nhã ăn, ánh mắt cậu bé lạnh lùng khiến đám gia nhân phải né xa, một Trần Dương Thần ba được thuần phục, giờ lại thêm một Trần Dương Thần con được sinh ra, máu lạnh không kém, liệu ai sẽ giúp cậu ta gỡ bỏ lớp mặt nạ không cảm xúc đấy đi, thay vào đó là khuôn mặt biết cười và cũng biết khóc giống mẹ cậu đã là cho cha cậu vậy, đó đều là điều của tương lai, biết đâu được sẽ có ngày đó thì sao?
- ----------
Sau khi Đỗ Ngọc Hi nhận được điều trị việc mất trí nhớ bằng thuật thôi miên và cô cũng đang dần dần lấy lại mọi kí ức thì Trần Dương Thần không chịu nổi đành phải làm đám cưới ngay, hắn đã chờ 4 năm rồi và không thể chờ thêm nữa.
Chiếc váy cưới trắng tinh khiết được nhà thiết kế người pháp Rósalin Raul đính hàng ngàn viên ngọc trai quý và hàng chục viên kim cương lớn nhỏ lấp lánh toả sáng như những vì sao trên bầu trời.
Cô e thẹn khoác tay cha mình bước vào lễ đường trước sự nghênh đón nồng nhiệt của mọi người, hai đứa nhỏ đi trước rải hoa, phù dâu và phù rể là Nguyên và Hạ Uyên Nhi.
Điều tuyệt vời nhất đời em là gì?
Đó là được trải qua những hỉ, nộ, ái, ố cùng anh, dù có đợi nhau bao nhiêu năm, dù có phải sang kiếp sau thì em vẫn sẽ đợi, vì tình yêu này, em nguyện làm tất cả.
Hạ Quyên Quyên bước tới lễ đài nắm lấy tay Trần Dương Thần mỉm cười, nước mắt rơi vì hạnh phúc.
Hôm nay, xung quanh đây đều được trang trí hoa Lavender, loài hoa yêu thích của cô, vừa có thể nhìn ra được biển thì còn gì lãng mạn hơn nữa.
- Trần Dương Thần, con có đồng ý lấy cô Đỗ Ngọc Hi làm vợ không?
Hắn mỉm cười rồi quay sang nhìn cô.
- Cả thế giới của anh đã thay đổi từ khoảnh khắc anh gặp em, anh đã ước ngày này nên đến sớm hơn để có thể nói rằng anh yêu em và nguyện dùng cả cuộc đời này bảo vệ và chăm sóc cho em. Anh đồng ý!
Nước mắt lăn dài trên gò má cô, lời hắn nói khiến trái tim vừa nhói lại vừa rung động thế này. Thời gian 4 năm chờ đợi lâu đến thế sao?
- Còn con, Đỗ Ngọc Hi?
- Thần, có lẽ cuộc đời này em gặp được anh đó là một sự diệu kỳ mà ông trời đã ban cho em, mặc dù anh có tàn nhẫn, ngang ngược, đôi khi lại cưỡng bức em nhưng tất cả những điều anh làm chỉ muốn bảo vệ em, em từng nói cả đời này sẽ căm hận anh, anh nghĩ sao về điều đó...
Trần Dương Thần nhanh chóng lắc đầu, cái câu nói “Dù có phải xuống địa ngục tôi cũng lôi em theo”, hắn nhớ chứ và cô cũng vậy...
- Em...yêu anh, em đồng ý.
Cả khán trường như oà lên, đều nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng cho cặp đôi.
Có thể em không biết nhưng anh đã yêu em từ 25 năm trước rồi và đến giờ vẫn yêu...Em không hiểu nỗi nhớ chờ đợi nó cô đơn đến thế nào đâu...nhưng anh chẳng bận tâm vì điều đó nữa đâu vì anh sẽ bắt em dùng cả cuộc đời mình để bù đắp lại những tổn thương đó.
Có thể anh không biết em đã từng muốn giết chết anh đến thế nào? Em hận anh đến thấu xương, thấu tủy, cái ngày mà anh giết hết cả nhà em, em đã từng thề sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, sẽ giết anh cho bằng được. Nhưng giờ thì em nghĩ lại rồi, em sẽ bắt anh dùng cả cuộc đời này để bù đắp cho em.
Màn khóa môi lãng mạn khiến bao nhiêu người phải trầm trồ, rồi đến màn ném hoa siêu kịch tính mà mọi người mong chờ nhất.
Hạ Uyên Nhi lần đầu đi đôi giày cao gót nên đứng không vững, Nguyên thừa biết nên lúc nào cũng kè kè đi sau cô nàng để có té hay vấp ngã đều sẽ đỡ hoặc ứng cứu kịp thời.
Bó hoa được Hạ Quyên Quyên cố tính ném cho Hạ Uyên Nhi, cô bối rối nhảy lên đưa tay chụp nhưng lại quên mất mình đang đi cao gót, thành ra tạo công ăn việc làm cho Nguyên. Thấy nàng ngã liền đưa tay ra đỡ liền.
Hắn nhếch môi cười nhìn cô rồi thầm thì.
- Khi nào tới lượt chúng ta cưới vậy Uyên Nhi?
Hạ Uyên Nhi đỏ mặt ném bó hoa vào mặt hắn. Nguyên chẳng để tâm chỉ thấy thích chí mà cười thôi.
Một khởi đầu mới cho cuộc đời, khi hai ta đều xuất hiện trong cuộc đời đối phương và làm xáo trộn lên mọi thứ.
Anh cần em và em cũng vậy, để chung tay sắp xếp lại mọi thứ này, có phải không?
- ----- End------
Thân gửi những người đang đọc một lời chúc tốt đẹp nhất.
Cảm ơn đã đồng hành trong thời gian qua.
Truyện đến đây là hết rồi, quãng thời gian mấy tháng lười rồi lại siêng, cảm ơn những lời bình luận ( chê và khen đều có0 và các lượt bình chọn, đó chính là cái động lực để mình hoàn thành bộ truyện này.
Bình Dương, ngày 9/3/2019.
Thanh Hoài.
Tạm biệt.