-NHAN THANH MẪN.
Đang chìm trong giấc ngủ sâu, Nhan Thanh Mẫn bỗng giật mình, té từ trên giường suống sàn nhà lạnh băng, khiến cô tỉnh táo thêm chút.
Xoa lỗ tai đang nhức của mình, Nhan Thanh Mẫn mơ màng nhìn 'sinh vật kỳ lạ' đang giương nanh múa vuốt.
-Trương Tú Ly, cậu ngại mình sống quá dài hả ? Cất giọng khàn khàn hỏi, Nhan Thanh Mẫn leo lên giường có ý định ngủ tiếp.
- Lâm Điềm Điềm, 24 tuổi, hiện là nhà thiết được công chúng biết đến với biệt danh Sweet, là cái tên 'hot search' trong tháng vừa qua. Trong tháng này, cô đã cho ra bộ sưu tập 'Bá Chủ Thiên Hạ' làm chấn động giới thời trang. Từ đó, cô bắt đầu nhận được sự mến mộ từ khán giả, kể cả những người có 'máu mặt' trong giới thời trang cũng bị cô thu hút.
(Điềm Điềm = Sweet = Ngọt ngào ).
Vừa dứt lời, Nhan Thanh Mẫn bậc dậy như lò xo, hai tay dụi dụi đôi mắt có ghèn, nhíu mày nói Tú Ly :
- Cho tớ xem bộ sưu tập của cô ta. Rồi đứng dậy, xỏ đôi dép bông cũ màu bước lẹt xẹt vào WC, vệ sinh cá nhân.
Trương Tú Ly đứng ngoài cười đắt ý : Biết ngay cậu ấy sẽ như thế này mà, ngứa tay quá a, sắp có bão rồi đây.
---
N&M.
-Xin chào mọi người, tôi trở lại rồi đây. Nhan Thanh Mẫn mỉm cười, xách túi bước sải dài đến phòng làm việc của mình, chào mọi người xung quanh.
Có vẻ, việc Nhan Thanh Mẫn đi làm lúc này đã làm cho đồng nghiệp xung quanh rất sốc, thái độ rất...kỳ lạ. Họ cứ nhìn vào cô rồi chỉ trỏ, thì thầm này nọ.
Nhan Thanh Mẫn vẫn mỉm cười như cũ, chỉ là nụ cười này có chút lạnh lẽo.
[Cốc...cốc...cốc ]
-Vào đi.
-Đây là bộ sưu tập của Lâm Điềm Điềm trong tháng này, còn đây là sơ yếu lý lịch của cô ta.
Trương Tú Ly cười hihi đưa hai tập tài liệu cho cô, nhưng trong mắt cô thấy có một tia lo lắng rồi làm hành động 'cố gắng lên', quay người bước ra ngoài.
Điều này làm Nhan Thanh Mẫn càng thêm nghi hoặc, không lẽ bộ sưu tập của cô Điềm gì đó thật sự rất đẹp sao ?
Không giấu được sự tò mò lẫn thắc mắc, Nhan Thanh Mẫn mở tập tài liệu ra, đầu tiên là bộ sưu tập của Lâm Điềm Điềm.
Đập vào mắt cô là sắc đỏ tung hoành ngang dọc, sắc đỏ có chút chói mắt nhưng không kém phần hiên ngang, lẫm liệt. Trang phục rất đẹp, tỉ mỉ từng chi tiết, cô biết điều này, một nhà thiết kế không cần phải làm nhiều đồ chỉ cần làm chất lượng là ok.
Lâm Điềm Điềm làm được điều đó. Cô rất thưởng thức.
Qua trang khác, sự tán thưởng trong mắt Nhan Thanh Mẫn càng sâu. Lật từng trang, từng trang, cuối cùng cũng đến trang cuối.
Sắc mặt cô có bỗng nhiên tối sầm như giông tố. Không gì khác mà chính là tờ thiết kế cuối cùng này có một dòng chữ làm cô rất...hưng phấn a.
'' Tôi sẽ chờ Nhà thiết kế Nhan Thanh Mẫn đáp trả.
Không phải mong mà là chờ.
Không phải chỉ giáo mà là đáp trả.
Nhan Thanh Mẫn cảm thấy buồn cười. Nổi tiếng quá nhanh làm não cô ta bị úng nước à ? Chắc là chưa trải qua vấp ngã đây mà.
Thật sự coi cô là đối thủ mà đấu sao ?
Cũng đánh giá bản thân mình cao quá rồi.
Sau khi xem hết bộ sưu tập này, Nhan Thanh Mẫn trầm tư : Cô ta thiết kế rất đẹp, nhưng cô vẫn thấy thiếu một thứ gì đó.
Một thứ gì đó...haizz cô nghĩ không ra.
Nhan Thanh Mẫn vội lấy một bản thiết kế của cô ra, đặt lên bên cạnh một thiết kế nào đó của Lâm Điềm Điềm.
Nhan Thanh Mẫn nhíu mày, nhìn kĩ hai bản thiết kế.
Đường nét tỉ mỉ, màu sắc hài hòa, mỗi bản thiết kế có một nét đẹp riêng.
Riêng ?
Bỗng nhiên mắt cô lấp lánh như ánh sao trên trời, nở nụ cười còn chói hơn bình minh, Nhan Thanh Mẫn biết được cô ta thiếu thứ gì rồi.
Một thứ cô có rất nhiều, nhưng cô ta lại không có.