Lão Đại Xuyên Về Thời Cổ Đại!!

Chương 19: Chương 19: Thành toàn




Hoàn Long Mẫn vừa dứt lời, một đoàn người vận cẩm bào đen đi xuống. Đứng đầu là một người rất soái, ngũ quan như mực, xinh đẹp không miêu tả thành lời. Y đem theo một cái khay bọc lụa đỏ, bên trên là một trâm thoa phượng hoàng hết sức tinh xảo. Trâm nhìn qua đã biết hàng thượng đẳng, chất liệu cực tốt.

- Tới, liền đeo. -Hoàn Long Mẫn cầm nhẹ chiếc trâm, nhanh tay ấn đầu Lục Vân Lục xuống, gài qua. Nó bị bất ngờ, nhất thời không nói được gì, chỉ đưa mắt trợn to

- Oaaaa tiểu thư, cái kia thật đẹp!!! -Hi nhi phía sau hậu đài trợn mắt lên tán thưởng. Không ngoa nha, chiếc trâm tinh chế khắc họa phượng hoàng sống động đỏ như máu trong ánh sáng càng nổi bật trên mái tóc xanh rêu được vấn lại công phu. Y phục hôm nay nó mặc cũng rất hợp, cung trang Xuân Thu đỏ thắm động lòng người, mái tóc còn búi lên hai bánh bao nhỏ nhỏ xinh xinh. Thân thể nhỏ gọn còn mới lớn, dung nhan tinh xảo thập phần mê người. Còn nữa, tố mâu linh động, trong trẻo. Này.... thật sự là đưa người ta vào cõi thần tiên nha.

- Hỗn đản!! -Khôi phục được trạng thái hiện tại, nó đỏ mặt quát. Khi ha, người ta là con gái nhà lành nha~~

Hoàn Long Mẫn cười nhẹ, cúi đầu ghé sát tai nó.

- Có ai nói hay không, nàng rất đẹp ~~

Lục Vân Lục vàng tai đỏ tới mức nhỏ ra máu, tay che mặt dấu đi ngại ngùng.

- Hảo, cái này bản cung tặng nàng!! Xuất -Hoàn Long Mẫn hướng tới đại bản, đưa một hòm tiền lớn.

- Khách nhân, cái này... 800 vạn lượng. -Lão bản muốn nói gì đó, bắt gặp ánh mắt hắn lại thôi. Lục Vân Lục đương nhiên có phúc ắt hưởng. Lôi kéo Hi nhi chạy đi. Khốn kiếp!! Lần nào gặp hắn cũng mất hết tiết thố!! Hi nhi vẫn chưa hoàn hồn. Nha~~ Thái tử chịu chi 800 vạn ra mua trâm cho tiểu thư nha... Chuyện động trời gì vậy???

Một bên Lục Vân Lục là thế, Hoàn Long Mẫn bên này....

- Điển Mâu... Đem bạc về chỗ cũ. -Hoàn Long Mẫn tựa người vào ghế, tay lăn lăn chiếc nhẫn, lười biếng phân phó.

- Dạ.. dạ!! Không nghe thấy sao?? Đem bạc quay về chỗ cũ!! -Lão bản lau lau mồ hôi. Lâu chủ đối với vị tiểu thư kia là sao?? Bọn hắn không mù a~~ ( Best câu gái là đây:)))

- ---------- Ta là dải phân cách xinh đẹp ---------

Về đến cửa môn, Hi nhi bỗng khựng chân lại. Đây là.. xe ngựa của nhị hoàng tử??

- Hoàn Long Tiêu?? Xem hắn làm cái gì ở đây:)) -Lục Vân Lục một bộ hứng thú, chậm rãi đi về sảnh đường.

- Phụ thân, mẫu thân. -Lục Vân Lục hơi khập người hành lễ, Lục Mặc Ân phía bên này cũng gật đầu cho qua. Lười biếng dựa vào ghế, bây giờ nó mới đảo mắt nhìn qua Lục Hoàng Yên cùng Hoàn Long Tiêu.

- Phụ thân, mẫu thân!! Cầu người thành toàn cho con và Nhị hoàng tử. Con biết là con không tốt, con không nên yêu hôn phu của Lục nhi, không nên phá hỏng mối quan hệ của Lục nhi.. Nhưng.. nhưng.. người Nhị hoàng tử yêu là con, không phải Lục nhi... Hức hức.. -Lục Hoàng Yên không biết thế nào, nó đặt mông vào ghế là nhảy sà xuống quỳ trên đất, khóc lóc một bộ chọc người thương. Vô sỉ, người này quả thực rất đỗi vô sỉ!! Hi nhi phía sau hậu đài cực kì bất bình

- Bản thiếu chỉ có 2 nhi tử, 2 nữ nhi, không có người thứ 3! -Lý Thu nhẹ nhàng gẩy trà trong chén, giọng nói thấm động lòng người.

- Mẫu thân.. Người.... -Lục Hoàng Yên trợn mắt to bộ ngạc nhiên, nước mắt theo đấy chảy xuống.

- Đừng để ta nói lần thứ hai. -Lý Thu không quan tâm, hơi nhíu mày, giọng có chút lạnh. Lục Hoàng Yên nghe đến đây trong lòng có chút sợ hãi. Ai chẳng biết, vị chủ mẫu này trước kia là môn chủ Võ lâm. Khi nàng tức giận thì thật sự đạt cảnh giới không màng thế sự:))

- Haizzz, Nhị hoàng tử, người tới đây là muốn ép người?? -Lục Mặc Ân day day thái dương, giọng điệu rất không vui

- Thừa tướng, ngươi tốt nhất gả Yên nhi cho ta. Dù gì ta cùng Lục Vân Lục cũng hủy hôn rồi. Vả lại, thân thể Yên nhi cũng trao cho ta, ngươi tốt nhất bằng lòng. Nàng kia làm Trắc phi.... ( chỉ là Trắc phi thôi:)))

Lục Vân Lục kia lại nhẹ nhàng rũ mi xuống, không động tĩnh. Đôi tay nhỏ bé xinh xắn lại nghịch nghịch trâm thoa phượng hoàng, bộ dạng lười biếng lại lay động lòng người. Hoàn Long Tiêu nói hết câu quay sang nhìn nó, mắt lại không rời đi được. Lục Hoàng Yên chân vẫn còn quỳ trên đất, mắt hằn đầy tơ máu nhìn vật cài trên đầu ai kia.

- Này đi, phụ thân, người ta cũng gặng hỏi thế rồi, kia... Liền thành toàn đi! -Lục Vân Lục rũ mắt từ trên cao nhìn xuống Lục Hoàng Yên, chán ghét nói, tay cầm nho xanh nhẹ nhàng đưa lên miệng, ăn:)))

** Còn ai hóng ta không?? **

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.