Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ Chương 45 – Huyệt động, lại gặp huyệt động by khanhdoan Ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó, ngoại trừ người của Đào Nhị, còn có người của Bạch Sanh Sanh.
Lúc hai tốp hắc y nhân từ trên trời giáng xuống, thật rất khó phân biệt ai là phe mình, ai là phe địch.
Ta rút thanh trủy thủ bên hông ra, hai chân đi lại khó khăn, Yến Ly
bọc ta trong ngực, ba hắc y nhân bảo vệ chúng ta vào giữa, một người hô
nhỏ: “Mau đi đi, ở đây đã có bọn ta rồi!”
Trong lòng ta mừng rỡ, là giọng của Liên nhi!
Ta huýt gió một tiếng, Truy Phong vội vàng chạy tới, Yến Ly ôm ta xoay mình lên ngựa, lập tức tìm một chỗ trống xông ra.
Ta đoán sơ, bên đối phương có lẽ có đến mười người, bên ta còn lại là tám chín người, nhưng đây chưa hẳn là toàn bộ lực lượng, ta ngồi tựa
vào lòng Yến Ly, ôm chặt eo hắn, ngửi được mùi thuốc quen thuộc trên
người hắn, thở phào một cái thỏa mãn…
“Lý Oánh Ngọc.” Yến Ly cười khổ một tiếng “Nàng phá hư hết kế hoạch của bọn ta rồi.”
“Vứt ba cái kế hoạch đi, chẳng có gì quan trọng bằng nam nhân của
ta!” Ta cấu véo eo hắn một trận, thấy phía sau có người rượt tới, nghiêm mặt lại nói. “Phía sau có người!”
Quả nhiên, người bên phe đối phương ẩn núp không chỉ có một vài
người, nhưng đại bộ phận bọn chúng đã bị Ảnh tử cuốn lấy, có ba, bốn
người đang rượt theo bọn ta, Yến Ly trở tay lại bắn ra mấy cây kim châm, phân biệt huyệt đạo trong đêm tối khá khó khăn, tuy rằng đâm trúng địch nhân, nhưng lại không có trúng chỗ yếu hại.
Sở trường của Yến Ly là cầm nã thủ, tính công kích không cao, lúc đối địch liền rơi vào thế hạ phong, ta lại hành động bất tiện, bây giờ chỉ
còn có thể dựa vào tốc độ của Truy Phong để thoát thân – vừa mới nghĩ
như vậy đã có tên địch nhân âm hiểm ném ra cục đá bắn trúng chân sau của Truy Phong – Hừ, Đào Thanh sẽ đào mộ tổ tiên nhà ngươi lên a!
Truy Phong hí vang một tiếng ngã nhào về phía trước, Yến Ngũ ôm ta
phi thân lên xoay người rơi xuống đất, ta cắn răng nghĩ thầm – nếu hai
người bọn ta chết ở đây, đó là do lỗi của Đào Thanh, phái ra quá ít
người đi!
Bốn tên hắc y nhân xông tới, vũ khí trong tay hết sức kỳ lạ, đó chính là Phản Thủ Bán Nguyệt đao mà Kiều Vũ đã mô tả qua.
Song đao hoạt động theo kiểu một đao phòng thủ, một đao tấn công, khi địch nhân hướng về phía ta xuất thủ, ta khom lưng về phía sau, tay trái nhẹ chống trên mặt đất, thân thể xoay tròn, tay phải nắm trủy thủ hung
hăng vạch một nhát xuống gân chân hắn! Tên đó kêu thảm một tiếng rồi ngã về phía sau.
Yến Ly cũng giống như ta, tập trung công kích vào hạ bàn của đối
phương! Một khi hạ bàn bị thương, song đao di động chậm lại, lực công
kích sẽ giảm xuống. Chỉ cần chống đỡ cho đến khi viện binh đến, bọn ta
sẽ có thể thoát hiểm.
Vào lúc này Cầm nã thủ của Yến Ly biến thành Phân cân thác cốt thủ –
Chậc chậc, bị hắn bắt được còn đau hơn nhiều so với bị ta đâm trúng.
Bốn tên hắc y nhân nhất thời không làm được gì, chuyển đổi sách lược, dời trọng điểm công kích qua kẻ trông có vẻ tương đối dễ ăn hơn là ta.
Tuy nội công ta không còn, nhưng độ nhanh nhạy chưa mất, chiêu thức tuy
ít, nhưng được cái thực dụng, may mắn không có liên lụy đến Yến Ly.
Đáng tiếc là, bọn ta chưa đợi được viện binh đến đã đợi được càng lúc càng nhiều địch nhân đến – đáng chết, vì đây là vùng biên giới Mân Việt quốc!
Bạch Sanh Sanh dẫn theo thủ hạ rượt tới nơi, cùng bốn tên hắc y nhân
ban nãy đồng loạt xông lên tấn công, Yến Ly ôm lấy eo ta, phi thân về
hướng ngược lại.
“Chết ở đây thì biết làm thế nào?” Ta cười hỏi hắn.
“Xem như đã thực hiện lời hứa với nàng.” Khóe môi hắn hơi cong lên.
Mắt thấy bọn địch nhân sắp đến gần, ta ôm cổ Yến Ly nói: “Nếu như
nhất định phải thực hiện lời hứa này, ta hi vọng có thể chậm thêm một
trăm năm…”
“Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Ta thở dài. Mấy người các chàng, lúc ta còn sống thì không yêu ta
nhiều nhiều một chút, nhất định phải chờ đến khi ta sắp chết mới hối hận không kịp…
Yến Ngũ bỗng nhiên ngừng chân, ta khẽ giật mình, vừa mới tính hỏi vì sao, quay đầu lại xem, ta mắng to một tiếng: “Xì!”
Mân Việt quốc quả nhiên nhiều đồi núi! Tuy đây không phải vực thẳm, nhưng triền núi này cũng quá dốc a!
Phía sau đã có người đuổi tới, Yến Ly chỉ có thể xoay người lại
nghênh chiến, bọn ta dựa lưng vào nhau, bị sáu người vây chung quanh. Kỳ quái là bọn người này ra tay cũng không phải có ý giết chết bọn ta,
trong lòng ta thầm nghĩ công phu của Mân Việt quốc thật quá quỷ dị, có
lẽ có liên quan đến hình dạng binh khí là Phản Thủ Bán Nguyệt đao. Ta
khó khăn lắm mới tránh thoát được một đao nơi ngực, nghiêng người lui ra một bước, dùng lực ném trủy thủ ra, bắn trúng vào mặt một người trong
đám, tên đó máu me chảy đầm đìa, gầm lên giận dữ vung đao bổ tới. Ta
thấy tình thế không ổn, ôm đầu ngồi xuống, Yến Ly ôm eo ta quay người
lại né qua, nhưng thanh loan đao này khác với loại đao bình thường, trở
ngược lại theo một góc độ kỳ dị đâm tới, Yến Ly tránh không kịp, bị một
đao hung hăng xẹt qua sau lưng, chiếc áo lam nhất thời nhiễm đỏ.
Ta nổi giận, dùng sức ném trủy thủ vào ngực đối phương, trúng ngay
tim! Những tên khác thấy đồng bọn chết, nổi điên xông lên, Yến Ly ôm ta
tránh ra sau, ta thầm nghĩ không ổn – quả nhiên, ngay sau đó thân thể
bỗng nhẹ bẫng, loại cảm giác này rất quen thuộc, ở Thục sơn ta đã thể
nghiệm qua một lần, chỉ là lần này hai người cùng nhảy…
Khoảnh khắc rơi xuống núi, ta nghe được một tiếng rống to đầy thê lương của Bạch Sanh Sanh…
“*%¥#&…”
Tiếng chim, nghe không hiểu…
Yến Ly liều chết ôm ta vào lòng bảo vệ ta, mấy lần lưng ta đập lên
vách núi đá, đau đến mức nhức cả hàm răng, trời đất xoay vòng chẳng biết khi nào thì kết thúc, Yến Ly, Yến Ly… Chỉ cần không bị đụng vào đầu sẽ
không sao cả.
Hồi lâu sau, ta cảm giác như từ đầu đến chân bị bánh xe nghiền qua, thử cử động khuỷu tay và các ngón.
“Yến Ly, Yến Ly!” Ta giãy dụa bò ra từ trong lòng hắn, chắc là động đến miệng vết thương của hắn nên hắn rên lên một tiếng.
“Chàng sao rồi, có nguy hiểm đến tính mạng không?” Ta nương theo ánh
trăng xem xét thương thế của hắn, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, thiếu tay gãy chân gì ta cũng vẫn yêu hắn.
“Sau lưng trúng một đao, trên người nhiều chỗ va vào vách núi nên bị
xây xát, không có vết thương nào nguy hiểm đến tính mạng.” Yến Ly thờ ơ
không chút cảm xúc nào tường thuật lại giống như đang khám nghiệm tử
thi…
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhìn bốn phía, đây hẳn là đang ở trong sơn cốc, trăng sáng rọi xuống khe suối, phong cảnh đẹp vô cùng. Lại ngẩng
đầu nhìn về phía đỉnh núi – tạm thời bọn họ sẽ không rượt theo kịp,
nhưng nhất định sẽ đến.
“Chúng ta tìm chỗ nào trốn trước đi.” Ta quỳ bên cạnh hắn đỡ hắn ngồi dậy “Chàng có đi được hay không?”
Hắn gật gật đầu “Có thể.”
“Ờ, đau quá phải nói, đừng ráng chịu đựng.”
“Nàng ngậm miệng lại cho ta, gặp nàng thật chẳng có chuyện gì hay cả!” Gian phu hừ lạnh một tiếng.
Ta hừ lạnh đáp lại: “Gặp ta đã là chuyện tốt đẹp nhất trong đời chàng rồi, chàng còn muốn gì nữa chứ?”
“Aizz…” Hắn thở dài, cúi đầu nhìn ta, ta ngửa đầu cười tít mắt nhìn
hắn, đôi đồng tử của hắn lấp lánh ánh trăng mang theo ý cười. “Vừa gặp
Oánh Ngọc lầm lỡ cả đời…”
Ta cười cười không nói, tinh thần sa sút, thảm thương, hai người bọn
ta toàn thân đều là vết thương, dìu lẫn nhau đi về phía mặt trời mọc…
cảnh tượng thật mủi lòng a…
Tìm được một sơn động bí ẩn để núp, bọn ta bắt đầu xem xét vết thương cho nhau.
Yến Ly sớm đã tự điểm huyệt cầm máu cho bản thân mình, nhưng cũng
không có hiệu quả gì nhiều, sau lưng vẫn đỏ hồng một mảng, may mà vết
đao này không sâu mấy, hơn nữa cũng không có tẩm độc.
Ta cầm lấy bình thuốc chữa thương Yến Ly đưa qua, rắc lên vết thương
của hắn, bột thuốc vừa dính đến miệng vết thương, sống lưng hắn nhất
thời căng ra.
“Đau không, đau thì chàng la lên đi…” Ta nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, cố gắng giảm bớt đau đớn cho hắn.
Hắn cười hừ hừ, nói: “Nàng nữ nhân này, thích nhất là thấy ta suy sụp hả?”
Ta cười hừ hừ lại, nói: “Như nhau, như nhau cả thôi, chàng cũng thích thấy ta xui xẻo mà.”
May là hắn mang theo bên mình một đống lớn các loại linh đan diệu
dược, chỉ cần chưa tắt thở đều có thể chữa được, cho nên lúc này cả hai
bọn ta đều vô cùng lạc quan trên chọc lẫn nhau.
Giúp hắn băng bó vết thương trên lưng xong, đến phiên hắn xem xét thương thế trên người ta.
“Vừa rồi chàng che cho ta kín bưng như thế, vết thương tất nhiên là
nặng hơn so với ta rồi.” Ta trừng hắn “Bắp chân không sao chứ?”
“Chỉ là đụng vào tảng đá thôi.” Hắn hời hợt nói qua loa.
Ta cuốn lên ống quần của hắn, vừa nhìn thấy liền ngẩn người ra – vết bầm xanh tím đen hồng, nhìn mà ghê người…
“Phải dùng thuốc gì đây, chàng nói mau lên.” Ta đổi giọng “Tuy là cho dù chàng tàn phế ta cũng không có ghét bỏ chàng, nhưng bị thương như
vậy, thần y của ta mất đẹp đi …”
Yến Ly thở dài “Nàng tự xem vết thương của mình đi, vết thương trên đùi này tự ta có thể xử lý.”
Ta ừ một tiếng, xem hắn ra tay xử lý vết thương, lúc này mới nhớ tới cơn đau nhức của chính bản thân mình…
Sau thắt lưng bị xây xát một mảng, trên mông cũng bị một chút, bất
quá chỗ đó nhiều thịt, cho nên chỉ là đau thịt, không tổn thương đến
xương cốt… Còn các vết thương nhỏ li ti nơi khác chỉ nghe tê tê mà thôi. Con người của ta hễ bình thường ngón tay sứt một miếng da cũng đã hô to gọi nhỏ, đó là bởi vì có người đau lòng, có người để ý, có người an ủi, ngay cả tiểu hài tử cũng biết, nếu không có người lớn ở đó mà ngã sấp
xuống cũng sẽ không khóc, hiện giờ thương thế của Yến Ly còn thảm hơn so với ta, ta cũng không muốn làm phiền hắn dỗ dành mình …
“Sao rồi?” Yến Ly hỏi ta.
Ta chỉ chỉ sau thắt lưng “Chỗ đó.” lại dời xuống ba tấc “Còn nơi này nữa.”
Yến Ly nghiêm mặt lại “Tới đây để ta xem xem, vết thương ở thắt lưng lớn hay nhỏ.”
Ta cởi áo ngoài, áo trong, đưa tấm lưng trần về phía hắn. Ngón tay
hắn nhẹ nhàng chạm lên vết thương, ta rên lên một tiếng, nghiến răng
nghiến lợi. “Đau – chết – ta…”
“Đáng đời!” Hắn hừ một tiếng, xem ra không có gì đáng ngại.
Nhưng đây chưa phải là đau nhất, mà là giai đoạn sau – xoa bóp làm tan máu bầm!
Ta nằm trên đùi hắn, cắn chặt tay áo, tay hắn đẩy Thái cực chỗ thắt
lưng ta, ta đau đến chết đi sống lại, mắt nổ đom đóm, hơi thở mong manh…
“Yến… Ly… Ta chịu không nổi…” Ta hữu khí vô lực nói, đau đến mức đầu đầy mồ hôi.
“Chịu được. Nếu giờ không ráng, sau này nàng càng phải chịu đựng nhiều hơn.”
Nghe hắn nói thế, ta thở nhẹ ra, kế tiếp hắn lại duỗi tay cởi váy ta xuống.
“Mới vừa rồi nàng nói còn chỗ nào phía dưới nữa?”
Không đợi ta trả lời, tự hắn đã có thể nhìn thấy – trên cặp mông ta chắc cũng bầm tím một cục a.
Ta quay đầu lại nhìn hắn “Chỗ đó cũng phải xoa bóp làm tan máu bầm sao?”
Khóe mắt hắn co rút một hồi. “Tiện thể… làm luôn…”
Thế là, ta lại bị hắn chà đạp một phen, như đóa hoa kiều diễm bị cuồng phong vùi dập thành từng mảnh điêu linh…
Giày vò ta xong, hắn buông một câu: “Thịt trên người nàng nhiều hơn trước nữa rồi.”
Ta mặc xong quần áo, hừ một tiếng, nói: “Nửa năm không nhìn, chắc nhớ lắm hả?”
Hắn lại cười nói: “Quả nhiên, nhiều thịt một chút sờ sướng hơn.”
Ta xoa xoa hai bàn tay “Vậy giờ đến lượt ta giúp chàng xoa bóp tan máu bầm đi…”
“Không cần, kỹ thuật của nàng quá kém, để ta tự làm.” Hắn quả quyết cự tuyệt.
“Đừng khách sáo mà, có qua có lại, ta sẽ dịu dàng.” Ta xoa tay, cười tà bước đến gần.
Hắn lườm ta một cái, ném cho ta một chiếc bình màu lục. “Nàng a, bôi dược lên vết trầy xước trên đùi mình trước đi.”
Á… Bị thấy rồi hả …
Ta tiếp lấy bình dược, xoay người lại bôi thuốc mỡ mát lạnh lên chỗ sưng đỏ bên trong bắp đùi – thê thảm không nỡ nhìn a!
Thuốc của Yến Ly quả là thuốc tiên mà, vừa bôi lên đã không còn nghe
bỏng rát nữa, mát lạnh hết sức là thoải mái, chắc chừng một ngày là có
thể lành lại, đến lúc đó bôi thêm một chút Sinh Cơ cao, không chừng da
dẻ còn mịn màng hơn xưa.
Bôi thuốc xong, ta xoay đầu lại nhìn Yến Ly, bên kia vẻ mặt hắn đang
xoắn xuýt tự ngược, hắn bị thương chỗ xương hông, chỗ đó đầu khớp xương
nhô ra, đau đến đòi mạng.
Ta bò đến bên cạnh hắn, hắn cảnh giác lườm ta một cái, động tác trên
tay khẽ ngừng lại, sau đó như không có việc gì lại tiếp tục.
“Yến Ly…” Ta si ngốc nhìn hắn…
“Chuyện gì?” Hắn khó chịu liếc ta một cái, lại liếc thêm cái nữa.
“Yến Ly à Yến Ly, chàng đổi tên, kêu là Yến Bất Ly được không…”