Lão Gia Có Hỉ

Chương 54: Chương 54




Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ Chương 54 by khanhdoan “Chúc mừng Thẩm đại nhân khôi phục quan chức.” Ta nhàn nhạt nói một câu.

Bờ vai hắn khẽ chấn động, rốt cuộc cũng ngước mắt lên nhìn như mong muốn của ta, đôi đồng tử trong trẻo phảng phất đong đầy ánh trăng mềm mại, thường ngày ta yêu nhất là đôi mắt hắn, luôn luôn nhịn không được hết lần này đến lần khác hôn hít lên đôi mắt hắn, nếu cứ mãi mãi được chết chìm trong đôi mắt thâm tình của hắn, xem như cũng không uổng công ta sống một kiếp này. Nhưng giờ nhìn vào mắt hắn, ta lại chỉ cảm thấy hết sức đau lòng.

“Tạ công chúa.” Hắn khẽ khom người.

Lúc này, Mặc Duy cũng ngồi nghiêm chỉnh, không còn cười đùa cợt nhả như trước nữa.

Đầu ngón tay ta hung hăng đâm vào lòng bàn tay – ta không để móng tay dài, nên lúc này cũng không tệ gì mấy.

Thôi đi … cười khổ, trong lòng thầm thở dài, cười nhạo, Lý Oánh Ngọc ta há phải là người dễ bị tổn thương như thế!

“Mặc Duy, đem những gì các người phát hiện trong thời gian vừa qua trình lên đi.”

A Triệt a… những gì tỷ tỷ có thể làm thật không nhiều lắm…

Mặc Duy đáp ứng, trình lên bản đồ địa hình Mân Việt quốc đã được chuẩn bị cực kỳ tinh tế, trên đó đánh dấu rõ ràng tất cả những điểm công thủ, những điểm có khả năng mai phục, hết sức tường tận, chi tiết. Sau đó còn trải rộng ra một tấm bản đồ đồng tỉ lệ, là bản đồ phân bố quân binh.

Khóe miệng ta giật giật “Thật là khó cho ngươi, ta còn tưởng rằng cả ngày ngươi chỉ biết ăn không ngồi rồi ở huyện nha, không ngờ ngươi chuẩn bị không ít thứ như vậy.”

Khóe miệng Mặc Duy cũng giật nhẹ, đáp lại. “Công chúa quá khen.” Sau đó trình bày từng chút từng chút một về chiến trường Mân Việt quốc.

Ta quay đầu lại nhìn Lưu Triệt. “Trận này muốn đánh vào trong biên giới Mân Việt quốc?”

“Như vậy mới có thể hạn chế đến mức thấp nhất tổn thất cho quân ta.”

“Nhưng địa hình Mân Việt quốc rất bất lợi đối với chúng ta, có thể sẽ gia tăng thương vong.” Về điểm này, ta và Yến Ly đã tự thể nghiệm qua. “Hơn nữa, quan ải của Mân Việt quốc trùng trùng điệp điệp, có rất nhiều điểm” ta tùy ý chỉ tay lên ba bốn điểm trên bản đồ “có thể tạo thành góc chết cho bên ta, ngươi muốn tiêu diệt sinh lực bọn họ trong biên giới Mân Việt quốc, chỉ sợ là phải trả một cái giá rất đắt. Hơn nữa, còn phải kéo dài tuyến tiếp viện, đây cũng là một điểm bất tiện khác.”

“Nhưng Chiết Giang chịu không nổi chiến tranh.” Thẩm Đông Ly rốt cuộc cũng mở miệng “Toàn bộ nhân khẩu tại Chiết Giang tăng lên gấp đôi trong vòng hai năm qua, tổng số là mười bảy vạn, hơn nữa lại tập trung tại vùng tiếp giáp giữa Mân Việt quốc và Võ Di.” Nơi đó vừa khéo là nơi hai con sông nối nhau, cho nên vô cùng sầm uất. “Nếu cứ để mặc cho quân của Mân Việt quốc xâm phạm, sẽ trở thành một đợt tấn công có thể tiêu diệt Chiết Giang, trong chốc lát hủy hoại thành quả mấy năm qua. Mười vạn nhân khẩu, mười năm tích lũy tài lực đều hóa thành hư ảo.”

Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, phản bác: “Võ Di là bức bình phong thiên nhiên che chắn cho Mân Việt quốc, có thể bảo vệ cho bọn họ, mặt khác, cũng có thể cắt đứt đường lui của bọn họ. Nếu như quân của Mân Việt quốc xâm phạm Võ Di, bọn họ phải gia tăng tuyến tiếp viện, không thể kéo dài trận đánh. Chúng ta có thể lợi dụng địa hình đồng bằng, dùng cung tiễn thủ bắn phá, kỵ binh xung phong, bộ binh thanh toán địch, ba lực lượng này mới là sở trường của chúng ta, nếu có thể tốc chiến tốc thắng, tổn thất của Chiết Giang chưa chắc sẽ như ngươi đã nói, chúng ta cũng có thể khống chế thương vong ở mức tối thiểu.”

“Làm như thế là cá cược.” Hắn quả quyết phản đối cách của ta “Chúng ta vốn không có tướng giỏi, quân binh đã lâu không có tham chiến, rất khó để tốc chiến tốc thắng. Mà một khi chiến sự kéo dài, Mân Việt quốc vốn cũng không cần tiếp viện, bọn họ có thể tiến quân thẳng về phía Bắc, tùy tiện cướp đoạt trên đường đi, như vậy chỉ có Chiết Giang là trực tiếp bị hại. Hiện tại Trần quốc không thể kéo dài trận đánh nơi biên giới, vì Lương quốc ở phương Bắc luôn luôn dòm ngó chúng ta như hổ rình mồi, một khi Mân Việt quốc từng bước giẫm lên lãnh thổ ở phương Nam của chúng ta như tằm ăn rỗi, rất có thể Lương quốc cũng sẽ nổi lên dị tâm, đến lúc đó Nam Bắc phối hợp, hai đầu thọ địch, chúng ta sẽ không còn đường sống.”

Lương quốc lòng muông dạ thú, như hổ rình mồi, hiện tại muốn ngồi không làm ngư ông thủ lợi, hừ, dễ như vậy sao?

Ta nắm chặt bàn tay nhìn hắn, hắn không một chút tránh né nhìn thẳng vào mắt ta, khoảnh khắc đó ta nghĩ, có lẽ hắn không xem ta là Ngọc nhi của hắn, chỉ xem ta là một vị vua thật sự. Ta là quân, hắn là thần, như thế mà thôi.

Đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, có lẽ là tâm tư mệt mỏi. Trận chiến này, đánh bên trong biên giới thì làm dân chúng thương vong, đánh bên ngoài biên giới thì làm binh lính thương vong. Đánh bên trong biên giới là cá cược, đánh bên ngoài biên giới là ổn chắc. Cách nghĩ giữa ta và sư phó còn nhiều chỗ khó thống nhất với nhau.

Ta đảo mắt nhìn Mặc Duy “Ngươi thấy thế nào?”

“Thần tán thành lời nói của Thẩm đại nhân.”

A, nên biết rằng hai người bọn hắn đã sớm thương lượng với nhau cả rồi.

Thật ra đánh ở đâu cũng vậy, mắc mớ gì đến ta…

Chuyện mà Thẩm Đông Ly hắn đã quyết định, ta làm sao có thể thay đổi được? Hắn khăng khăng theo phương pháp của hắn, ta làm sao nói lại hắn.

Không thể lấy sinh mạng dân chúng ra làm tiền đặt cược – cách nghĩ thấu tình đạt lý này ta hiểu, nhưng bản thân ta có thể mang ra làm tiền đặt cược, tại sao dân chúng lại không thể.

“A Triệt, ngươi quyết định thế nào?” Ta quay đầu lại nhìn hắn.

Lưu Triệt nhìn chằm chằm vào bản đồ một hồi lâu, rốt cuộc gõ nhịp kết luận.

“Phong Bạch Phiền làm chủ tướng, khởi động tấn công Mân Việt quốc trước!”

“Tấn công bất ngờ sao? Không cần tuyên chiến?” Ta ngẩn ra.

“Không phải.” Khóe môi Lưu Triệt mỉm cười đầy hàm xúc “Sao ta lại khiến Trần quốc mang tiếng bất nghĩa được chứ. Lý do đã được chuẩn bị sẵn từ trước rồi.”

Nghe hắn nói thế, ta cũng chẳng còn hứng thú muốn biết lý do là gì, tóm lại là chỉ cần một ngòi nổ. Từ xưa đến nay, không phải chiến tranh thường bắt đầu bởi những nguyên nhân nhỏ nhặt như hạt mè, hạt đậu hay sao, có đôi khi là thật, có đôi khi là giả.

“Ngươi cũng đã quyết định rồi…” Ta đảo mắt qua hai người nọ, thả lỏng hai nắm tay, mệt mỏi nói “Vậy bảo bọn họ đều lui ra hết đi.”

Lưu Triệt ngạc nhiên lườm ta một cái, vô thức lặp lại: “Tất cả đều lui ra?”

Hắn cho rằng ta sẽ giữ một mình sư phó lại nói chuyện riêng hay sao?

Tuy ta cũng muốn như thế nhưng lại không biết nên nói gì với hắn, trách móc hắn, hình như cũng không cần thiết, nếu là khóc lóc kể lể, phát tiết, ủy khuất, lại cảm thấy mình ấu trĩ quá mức…

Đều là người từng trải, ta cũng không còn là hài tử năm xưa nữa, sư phó ngươi đã muốn đẩy ta đến vị trí này, chắc hẳn cũng không còn xem ta là hài tử nữa.

“Tất cả đều lui ra đi…”

Ta ôm đầu gối, tay vói vào hộp cờ, nghe thanh âm loảng xoảng, để cảm giác mát lạnh, trơn bóng lướt qua lòng bàn tay, mu bàn tay, tạm thời cố gắng ổn định lại tinh thần.

“Thần có vài lời muốn nói với công chúa.”

Trên tay ta khẽ ngừng lại, cũng không xoay đầu lại nhìn hắn, trầm mặc một lát rồi nói: “Ừ, vậy ngươi ở lại đi.”

Những người khác, Lưu Triệt và Mặc Duy, đều lẳng lặng lui ra.

“Có gì cứ nói đi.” Ta vẫn đưa lưng về phía hắn, thản nhiên nói.

Hắn không trả lời, chỉ giơ hai cánh tay ôm lấy ta từ sau lưng, nắm lấy đôi bàn tay lạnh buốt của ta. Có lẽ hắn tính sưởi ấm ta, đáng tiếc, tay hắn cũng chẳng ấm hơn gì so với tay ta.

Mặt trời sau giờ Ngọ phủ một tầng ánh sáng ấm áp lên đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người bọn ta, nhưng vẫn lạnh buốt như trước, lạnh buốt.

“Ngọc nhi…” Giọng hắn như thở dài, nhẹ nhàng rơi xuống bên tai ta.

“Ờ, sư phó.” Hắn đã không phải là Thẩm đại nhân, ta cũng sẽ không làm công chúa nữa.

“Nàng hận ta sao?”

“Không hận.” Ta cúi đầu, ngắm nghía những ngón tay thon dài của hắn “Ta vĩnh viễn sẽ không hận chàng, chỉ là, giận chàng một chút thôi.” Ta không hận chàng, đúng vậy, không dối chàng làm gì, ta chỉ trách giận chàng, nhưng ta nói cho chàng biết.

Chàng cũng không lừa ta, chỉ là có rất nhiều chuyện chàng giấu ta. Thật ra ta cũng vậy, không hoàn toàn thẳng thắn, thành thật với chàng. Chẳng qua có những chuyện ta không nói là vì nghĩ rằng không cần nói ra chàng cũng biết. Còn những chuyện chàng không nói là vì cảm thấy không nên để ta biết, hoặc là không muốn cho ta biết.

“Sư phó.” Ta hỏi hắn “Chàng liên lạc với Lưu Triệt từ khi nào?”

“Sau khi Phương tiểu hầu gia phát hiện ra hành tung của nàng đã báo về đế đô. Lúc đó, bệ hạ một lòng muốn tới gặp nàng, là Mặc Duy đã ngăn hắn lại, nhưng bệ hạ báo cho hắn biết sự thật, Mặc Duy không ngăn hắn được nữa, bèn thông tin cho ta.”

“Báo sự thật? Sự thật gì?”

Sư phó ngạc nhiên. “Bệ hạ không nói cho nàng biết sao?”

Ta lắc lắc đầu “Ta chưa kịp hỏi, hắn cũng chưa kịp nói.”

Sư phó trầm mặc một hồi, dường như là đang do dự có nên nói hay không, chốc sau, hắn quyết định nói. “Thái y chẩn đoán cho biết, tim của bệ hạ suy kiệt, không còn nhiều thời gian nữa.”

Tuy đã chuẩn bị tâm lý, giờ nghe được sự thật, trong nháy mắt đầu ta trống rỗng.

“Là căn bệnh di truyền của Lưu gia sao. Nương ta, Hoàng thúc đều bị, giờ đến phiên A Triệt, tiếp theo chính là ta.” Giọng ta khàn đi một cách đáng sợ, giả vờ cười lên vài tiếng cũng không thể bình thường lại. Sư phó ôm chặt ta vào lòng “Không đâu, nàng sẽ không có việc gì…”

Sư phó a, chàng đang an ủi ta hay là đang an ủi chính mình…

Ta vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, gượng cười nói: “Đừng lo, ta chỉ tùy tiện nói thôi, ta là mối tai họa để lại ngàn năm, sao có thể dễ dàng chết như vậy, không giống như Lưu Triệt đâu…” Cổ họng ta đột nhiên khô khốc “Tên tiểu tử này giết nhiều người như vậy, quả báo a…” Đột nhiên nghĩ lại, chẳng phải hai tay sư phó cũng dính đầy máu tươi hay sao, trong lòng thắt lại – nếu hắn phải chịu quả báo, vậy cứ báo hết lên người ta đi… Bất kể hắn đối với ta như thế nào, trong lòng ta mãi mãi không hận được hắn…

“Hắn không thể, cho nên muốn ta tiếp ngôi, chàng bị hắn thuyết phục mới cho hắn vào phủ – muốn thức tỉnh lại hồi ức của ta sao?” Hắn nhiều lần muốn kích thích ta nhớ lại chuyện đã qua, nhưng đáng tiếc là đều thất bại, ta trời sinh có bản năng tìm lợi tránh hại của động vật, nếu không phải vì Yến Ly, có lẽ cả đời này ta cũng không muốn nhớ lại mớ bòng bong rối rắm đó.

“Ngọc nhi, một khi bệ hạ không còn, triều đình sẽ rung chuyển, kẻ thù bên ngoài bao vây, bá tánh sẽ lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, ta không thể làm ngơ…”

Ta biết, ta biết… Ta đã biết sẽ có một ngày như thế này, chàng sẽ vì giang sơn xã tắc mà bán đứng ta. Một mình ta không thể sánh bằng hàng trăm hàng vạn bọn họ.

“Sư phó a…” Ta thả lỏng, khẽ dựa vào lòng hắn “Mạng Lý Oánh Ngọc ta là của chàng, vương vị này, chàng muốn ta ngồi, ta sẽ ngồi, thiên hạ này, chàng muốn nó thái bình, ta sẽ lập tức cần chính yêu dân, chàng muốn sự nghiệp lưu danh thiên thu, vẻ vang sử sách, ta sẽ cùng chàng làm thành một đôi minh quân lương tướng, chàng thấy sao?”

Ta nghĩ, cuối cùng mình cũng phải nhận mệnh thôi, đối với nam nhân này, ta không có cách nào nói lời cự tuyệt, cho dù hắn muốn mạng của ta, ta cũng có thể vừa cười vừa khoét tim ra cho hắn, mà hắn cũng đoán biết được điều đó…

Sư phó a…

Ta ngửa đầu ngắm chiếc cằm thanh tú, tao nhã của hắn, thấy môi dưới của hắn khẽ động, bờ môi bĩu một cái, nhưng lại không nói ra dù là một lời.

Ta mỉm cười nói tiếp: “Từ nay về sau, ta là quân, chàng là thần, sư phó, đây chính là những gì chàng muốn sao?”

“Ngọc nhi…” Hắn nắm tay ta thật chặt, vùi đầu vào mái tóc ta, giọng xa xăm như vọng lại từ một nơi nào đó, mơ hồ không thể chạm đến. “Có phải là ta đã quá ích kỷ hay không…”

“Phải a. Chàng xem thiên hạ này, xã tắc này như chuyện của chính mình…” Ta giơ tay xoa gò má hắn, không biết tại sao bỗng nhiên trong lòng lạnh hẳn xuống. “Trước mặt Lưu Triệt chàng nói chuyện cẩn thận một chút. Chàng xem chuyện thiên hạ như chuyện riêng của bản thân mình, còn Hoàng đế thì đặt ở đâu?”

Cảm giác được cơ mặt hắn cứng đờ dưới sự ve vuốt của ta, ta lại cười ha hả lên “Đừng quá để tâm, ta cũng chỉ là nói giỡn, thích ứng với thân phận hoàng đế trước một chút. Chàng là tâm phúc của Lưu Triệt, làm sao hắn có thể so đo với chàng từng lời nói nhỏ nhặt như vậy chứ?” Chàng là con dao sắc nhất tiên hoàng để lại cho hắn, sao hắn có thể bẻ gẫy chàng.

Ta giãy dụa leo ra từ trong lòng hắn, xoay người lại, ngồi xuống đối diện với hắn. “Thôi được rồi, thôi được rồi, đừng nói những lời thương tâm nữa, nói cho ta biết, cả nhà có khỏe không? Yến Ly đã về chưa? Ta đã nói là sẽ ở nhà chờ hắn về ăn cơm, giờ lại lỡ hẹn nữa rồi.”

Đáy mắt sư phó hiện lên vẻ xấu hổ “Đường Tam hộ tống Đào Nhị rời khỏi Lý phủ, Kiều Tứ đi chung với ta, Yến Ly hắn… chưa từng trở về…”

Ta hít thở sâu một hơi, bàn tay khẽ run, nắm chặt lại, ráng kềm chế!

“Cũng tốt, đi thì đi đi. Không phải Hoàng đế đều tự xưng là cô gia quả nhân sao, sớm muộn gì ta cũng phải quen ở một mình. Hahaha…” Cười gượng, thở dài.

Mặt sư phó có chút bất nhẫn. “Nàng yên tâm đi, Yến Ly sẽ không sao đâu.”

“Ừ, không yên tâm thì có thể làm gì được… Thôi, chàng đi đi, ta hơi có chút mệt mỏi.” Dường như đây là lần đầu tiên trong đời ta nói chuyện như thế với sư phó, trước giờ đều là hắn đuổi ta đi – Ngọc nhi, trở về nghỉ ngơi sớm đi, Ngọc nhi, đi luyện chữ đi, Ngọc nhi đừng náo loạn, qua bên kia đi.

Nay đến phiên ta nói với hắn – chàng đi đi…

Giống như một vị quân vương cao cao tại thượng, lờ đờ uể oải tựa vào long sàng, đưa lưng về phía quần thần, quơ quơ tay nói: “Trẫm mệt rồi, bình thân đi…”

Hahaha… Thật sảng khoái, thật đã ghiền a!

Đều lui cả đi…

Để mình trẫm ở lại yên tĩnh một lát…

Sư phó, có những chuyện ta muốn chia sẻ cùng chàng biết bao nhiêu, nhưng giờ dường như không phải lúc …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.