Hôm nay sau cơm trưa, tôi lười biếng nằm ở trên giường, mùi mốc trong chăn tuy rằng khiến người ta muốn sặc, nhưng ngửi mãi cũng quen dần. Tình hình vệ sinh ở ngục giam nữ cực kém, cũng may hiện tại khí hậu khá rét lạnh, nếu đến mùa hè, phỏng chừng cả tòa ngục giam đều sẽ biến thành một cái nhà tự hoại.
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng kim loại ma sát kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, quay đầu nhìn, thấy nữ Mặt Sẹo kia đang cầm tiền xu bảo bối của mình ma sát lên hàng rào sắt.
… Muốn dùng mảnh thép nhỏ mài làm đứt song sắt? Cho mình là 007 à. Tôi lắc lắc đầu, cái suy nghĩ【bởi vì lúc trước cô ta cao quý lãnh diễm mắng tôi một câu mà nghĩ rằng cô ta có thể là cao nhân thế ngoại nào đó】rốt cục biến mất hầu như không còn.
Cô ta tiếp tục mài tiền xu cả buổi trưa, ngay cả cơm chiều cũng không đi ra ngoài ăn. Tôi tốt bụng mang về cho cô ta một bát bột nhão cũng bị cô ta lờ đi.
Bỗng nhiên, ngục giam nữ bắt đầu xôn xao, tôi bước đến hàng rào nhìn, chỉ thấy phương hướng cửa vào là hai giám ngục từ xa đi tới, vai vác hai cái súng, đạn lên nòng.
Kiểm tra phòng? Thật hiếm thấy.
Bỗng nhiên, nữ Mặt Sẹo ngừng hành vi ngốc nghếch dùng thép ma sát hàng rào sắt, đi đến trước mặt tôi, không nói hai lời cầm tay tôi lên rồi dúi cái tiền xu kia vào lòng bàn tay tôi.
“Hả? Cô làm gì… À không cần không cần, tôi không cần quà đâu Aha ha…” Tôi luống cuống tay chân từ chối, kết quả không nghĩ tới tiền xu kia sau khi bị song sắt ma sát nên rất sắc bén, làm lòng bàn tay tôi bị rách.
Nhưng mà lúc này, hai tên giám ngục kia chạy tới trước cửa phòng chúng tôi, bắt đầu mở khóa. Nữ Mặt Sẹo lập tức chạy trở về giường mình làm như không có việc gì, cái tiền xu kia dính máu tôi còn nằm ở trong lòng bàn tay tôi.
Hai tên giám ngục kia muốn làm gì? Tim tôi đập thình thịch, phản ứng đầu tiên chính là bên kia, Bruce đã được đại sư Ra’s al Ghul thả ra ngoài, cho nên bên này, tôi cũng được thơm lây.
Nghĩ vậy liền không nhịn được vui mừng khôn xiết, thuận tiện nhìn nữ Mặt Sẹo kia cũng không thấy có gì đáng ghét, thuận tay nhét tiền xu vào túi quần, tươi cười một cái với cô ta. Lão tử sẽ chạy về phía cánh cửa tự do gặp mặt với Bruce honey thân yêu! Chút quà này, lão tử tuy rằng ghét bỏ nhưng vẫn cố mà nhận!
Vừa định lại tặng kèm cho cô ta một cái tươi cười lãnh diễm cao quý để chia tay, không nghĩ tới cô ta bỗng nhiên quay đầu, nhếch miệng với tôi, tràn ngập miệt thị trào phúng, tôi nhất thời cực kỳ muốn quỳ bệt xuống, hai cơ hội lãnh diễm cao quý đều bị cô ta giành trước!
Thôi vậy, nể mặt chuyện lão tử sắp được ra ngoài, không so đo với cô nữa.
Tôi ngoan ngoãn vươn tay để giám ngục còng tay tôi lại, đi theo bọn chúng rời khỏi phòng, lên một chiếc xe chở tù kín bằng sắt.
Nhưng có mấy phạm nhân đi ngang qua song sắt, còn có hai gã giám ngục đều nhìn tôi với ánh mắt cổ quái. Tôi cũng không để ý nhiều, chỉ cho rằng đó là do bọn họ hâm mộ ghen ghét vì tôi lập tức sẽ được khôi phục tự do.
Trên xe chỉ có hai gã giám ngục, một gã phụ trách lái xe một gã khác phụ trách trông coi tôi, bọn họ luôn trầm mặc không nói. Tôi thấy hơi kỳ quái, chẳng phải là chỉ cần ném tôi xuống ven đường là được rồi sao? Làm gì phải trông coi? Hay bọn chúng kỳ thực là người Liên minh Bóng tối?
Tôi vừa tưởng tượng đủ kiểu vừa khoan khoái nhìn qua song sắt xe tù nhìn ra ngoài, bên ngoài ngục giam Bu-tan cực kỳ hoang vắng, quốc lộ đường sỏi đầy ổ gà, khắp nơi đều là thảm cỏ thực vật khí hậu cao nguyên lạnh, bầu trời mờ mờ tối tối, thoạt nhìn như là chạng vạng sắp tối, hoặc như là thời tiết mưa dầm buổi sáng.
Xe dừng.
Mà còng tay của tôi còn chưa được cởi bỏ.
Biểu cảm của giám ngục càng thêm cổ quái, mà tôi dần dần cảm thấy cực kỳ bất an.
Thế… thế này giống như… hoàn toàn không giống như là muốn thả tôi đi!
“Đi xuống!” Một gã giám ngục thô bạo đẩy tôi xuống xe, hai tay tôi bị còng vào nhau lên không giữ được cân bằng, bị ngã xuống đất.
Nhưng tôi bất chấp, nhanh chóng dựa vào vành xe, gắng gượng đứng lên, nhìn hai tên giám ngục kia cầm khẩu súng ngang ngực đi tới, hoảng sợ trong lòng đã sắp nổ tung, lắp bắp mở miệng: “Hai… hai vị tráng sĩ, các anh thế này là muốn…”
Một kẻ trong đó không nói gì, chỉ yên lặng dí họng súng vào gáy tôi, tên còn lại thì dùng tiếng Anh kém cỏi nói: “Sẽ đưa mày đi gặp thượng đế của bọn mày, còn có di ngôn gì muốn nói không?” Cuối cùng còn quỷ dị nhếch miệng cười.
… trời ạ quả nhiên liên minh Bóng Tối muốn loại bỏ tôi sao?! Đây là cảm giác thứ nhất của tôi.
Cái cảm giác thứ hai chính là trong đầu hình như có cái gì đó banh ra rồi đứt đoạn, thốt ra: “Tôi muốn đi toilet! Đi lớn!”
Hai giám ngục hơi sửng sốt, tên vừa rồi mở miệng nhíu mày nói: “Mày đừng mơ tưởng đùa giỡn cái trò gì, dù sao mày chết chắc rồi…”
Tuy tôi đã sợ tới mức hai chân run rẩy khi nghĩ đến tử vong sắp đến, nhưng bản năng sinh tồn vẫn khiến tôi phải cố gắng lần cuối: “Tôi sẽ không giở trò gì đâu! Thật đấy! Xin hãy thương xót đi, đừng để tôi đã chết rồi mà trong bụng còn có quỷ hồn cứt!”
Hồi cứu Rachel tuy rằng cũng từng chết, nhưng đó là nổ mạnh mà chết, trước mắt trắng bệch một cái rồi nóng lên nên không biết gì cả, nhưng lần này thì không giống thế! Lần này là phải trơ mắt nhìn mình đi tìm chết đấy!
“Đừng có giở trò đấy…” Cái giám ngục kia than thở, dí súng vào eo tôi đẩy tôi đến chỗ vùng cỏ, dọc theo đường đi, tôi không ngừng kéo lấy quần, nhưng anh giám ngục mặc kệ, thẳng đến khi đi đến một chỗ gần khu dân cư vùng biên giới Bu-tan mới dừng lại.
Nơi này có rất nhiều cờ phong mã* đứng sừng sững cao cao, đều cột vào cây gậy gỗ vừa cao vừa thô vừa rắn chắc, cắm thật sâu vào tầng đất lạnh, tung bay phất phới trong gió lạnh thấu xương của cao nguyên.
(Tojikachan: *cờ phong mã: loại cờ cầu nguyện của người Tây Tạng)
Giám ngục cởi còng tay trái của tôi, rồi còng lên một cây gậy treo cờ phong mã, rồi nói: “Mày chỉ có 4 phút thôi.” Sau đó liền đi ra đằng xa, có lẽ là lo lắng tôi đi đại tiện cho nên sẽ rất thối?
Tôi sột soạt giả vờ cởi quần, sau đó ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát cái cây cột này, vừa thô vừa rắn chắc, cao ít nhất ba thước, không thể bẻ gẫy được, di chuyển lên trên cố gắng thoát ra từ đỉnh cột thì có lẽ là được, nhưng động tác này quá lớn, tuyệt đối sẽ bị giám ngục phát hiện.
… Ô, mỗi khi như thế này, tôi lại cực kỳ nhớ ‘bàn tay vàng’ sức lực quái vật của tôi ┭┮﹏┭┮
Nghĩ đến ngón tay, tôi nhìn nhìn tay mình, nghĩ đến trước kia từng xem một đoạn phim phá án, phạm nhân bị bắt giam đã bẻ gẫy ngón tay cái để phá còng tay, lập tức không rét mà run, trời ạ, loại chuyện bẻ gẫy ngón tay điên cuồng như vậy… Còn không bằng cho một súng vào gáy chết cho xong! Hơn nữa quanh đây trong phạm vi trăm dặm hoang tàn vắng vẻ, nếu không tìm thấy người nối xương thì về sau ngón tay cái bị mọc sai lệch thì làm sao bây giờ!
A a a!!! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ 4 phút lập tức sẽ hết chẳng lẽ tôi thật sự phải đi gặp thượng đế sao! Tuy rằng tôi xuyên không tới nếu chết thì cũng rất có khả năng lại xuyên không trở về, nhưng tôi thật tình không muốn chết! Tôi còn chưa hoàn thành tiến công chiếm đóng Bruce thân ái nhà tôi đâu!
Cho dù là dưới thời tiết rét lạnh như thế này, tôi vẫn bị chảy mồ hôi đầy đầu, tay trái vô thức sờ soạng quần, bỗng nhiên lòng bàn tay giống như bị vật cứng gì đó cào, tôi giật mình, lấy nó ra khỏi túi quần.
Là tiền xu mà nữ Mặt Sẹo tặng cho tôi!
Nhìn miệng vết thương trên tay phải đã khô máu, tôi mới phát giác cạnh của tiền xu này được gia công thô ráp nên cực kỳ sắc bén. Tôi cơ hồ chỉ do dự ba giây, ngẩng đầu nhìn giám ngục đang cúi đầu hút thuốc đằng xa, rốt cục quyết tâm, cầm tiền xu bắt đầu cắt cổ tay phải.
A a a đau quá mẹ ơi QAQ! Tôi sắp chết rồi mà còn phải sợ chút đau ấy à!
Tiền xu bẩn như vậy hàng rào sắt càng bẩn còn rỉ sắt nữa sẽ bị uốn ván !!!!
Chết tiệt nhưng còn đỡ hơn so với bị một súng bắn chết!
Tôi vừa miên man suy nghĩ vừa tiếp tục nhịn đau cắt cổ tay… ừm đừng hiểu lầm, chỉ là tĩnh mạch mà thôi… thời tiết rét lạnh cũng có chỗ tốt nhất định, thì phải là ức chế trình độ mẫn cảm của thần kinh tôi làm tôi cảm thấy chẳng đau đến thế. Nhìn máu màu đỏ sậm chậm rãi chảy xuống còng tay, tôi lại cắt thêm vài đường vết thương, khiến máu chảy càng nhiều.
Dần dần, toàn bộ còng tay thép đều tẩm ở trong máu, vùng da xung quanh cũng bị máu dính nhớp nháp, tôi cắn chặt môi, tay trái che miệng lại phòng ngừa mình kêu ra tiếng, tay phải bắt đầu dùng sức thu nhỏ lại, chậm rãi rút ra khỏi còng thép.
Tôi phải cảm ơn kinh tế Bu-tan lạc hậu, khiến còng tay bọn họ dùng cũng không tiên tiến gì. Rốt cục, lúc tôi cảm thấy tay mình sắp chặt đứt, thì nghe thấy một tiếng “Ba” nhẹ nhàng vang lên, rút được tay ra rồi!
Lúc này tôi đã gần như kiệt sức, sức lực toàn thân giống như đều bị rút sạch, cổ tay phải đập thình thịch đau, cảm giác như bị hỏa thiêu, đau đến mức hai mắt tôi như biến thành màu đen, hai tay đều dính đầy máu tươi, thoạt nhìn rất giống kẻ tái phạm giết người nhiều lần.
Tôi không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng ngẩng đầu nhìn, thấy tên giám ngục kia vẫn chưa hút xong điếu thuốc.
Tôi biết không thể trì hoãn được nữa, nghĩ đến chậm trễ một giây sẽ chết, trong thân thể trạch nữ vô tích sự này hình như đang bạo phát tiềm lực vô hạn, thân thể nằm úp sấp bò sát trong bãi cổ rậm rạp đủ để bao phủ đến đầu gối, vừa đi vừa bôi tay lên quần áo, để ngừa vết máu rơi xuống rồi lại bị bọn chúng lần theo.
Tôi bò sấp xuống đất di chuyển, phương thức này tiêu hao thể lực nhiều nhất, càng miễn bàn đến tôi ở ngục giam lâu, luôn ăn uống không no đủ, hơn nữa mất máu quá nhiều, chỉ sợ đi chưa được xa đã không kiên trì nổi nữa.
Mồ hôi chảy từ trán xuống mắt, đâm vào đau nhói, vết thương trên cổ tay cơ hồ không còn cảm giác đau đớn, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi sắt tràn ngập miệng, điểm chết người là…
“ĐOÀNG!” Phía sau cách đó không xa vang lên tiếng súng như muốn đòi mạng, còn kèm theo tiếng gào của hai gã giám ngục.
Trời, trời ạ! Thôi chết rồi! QAQ
Tôi sợ tới mức nước mắt sắp bay ra, một luồng sức lực không biết từ nơi nào nảy lên, chạy nhanh về phía trước được hơn mười mấy thước, bỗng nhiên cổ chân trái bị nắm chặt, có cái gì đó bắt được tôi!
Tôi sợ tới mức mất hồn mất vía, nhìn lại, lại ngoài ý muốn phát hiện thì ra là nữ Mặt Sẹo!
Cô ta ngồi xổm trong một hang đá, cửa hang được đống cỏ mọc tươi tốt che kín, không nhìn cẩn thận thì thật đúng là không phát hiện ra được. Cô ta đang túm cổ chân tôi, tươi cười cao quý lãnh diễm với tôi.
Trời ạ đến cùng thì cái tên kia là ai? Cùng phe với ai? Bỗng chốc, trong đầu tôi toát ra rất nhiều nghi vấn, còn có cái tiền xu giống thần kia, chẳng lẽ cô ta đã sớm dự đoán được tôi sẽ dùng nó sao?
“Mau tới đây, cái đồ phế vật!” Cô ta bỗng nhiên gằn nhỏ tiếng nói với tôi.
Lại bị mắng phế vật… Tôi nheo mắt, nhưng thoạt nhìn cô ta không có ác ý gì với tôi, vì thế tôi gật gật đầu, lặng lẽ chuồn vào trong hang.
Nữ Mặt Sẹo lại giấu miệng hang bằng cỏ lại, vừa giấu xong, liền nhìn thấy giày của hai gã giám ngục sải bước chạy qua, cùng với tiếng súng và tiếng la.
Xem ra, tạm thời đã an toàn…
Tôi dài thở phào nhẹ nhõm, giờ mới cảm thấy toàn thân đau như sắp rời ra từng mảnh, vừa mệt vừa đói vừa buồn ngủ vừa khó chịu, nhìn thoáng qua nữ Mặt Sẹo như hoa sen trắng thánh khiết không thể xâm phạm, rốt cuộc không chống đỡ được nữa, hôn mê bất tỉnh.
Spoi:
“… Cái gì? Em suy nghĩ cẩn thận chuyện gì?” Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi, có chút khẩn trương hỏi.
“À… Em nghĩ… Có lẽ…” tôi chậm rãi nói, vừa định ra khỏi vòng ôm của anh, “Có lẽ bây giờ em quả thực còn chưa thích hợp ở bên cạnh anh…”
“Không!” Bruce vội vàng đánh gãy tôi, mày nhăn rất chặt, “Sao em lại nói như thế? Có phải cái tên trên mặt có sẹo kia đã nói gì với em đúng không? Trời ạ đáng chết… Em cách xa cái tên chết tiệt đó ra! Chẳng phải em đã nói muốn đi cùng anh sao? Bây giờ em lại muốn rời khỏi anh sao?”